Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 440: Tam Thần cảnh, cõng tiên đảo. (2)

Người dịch: Duy Cường
.
Có tu hành giả gan lớn, cố gắng đuổi theo hướng bay của Cự Kình, muốn xem thử rốt cuộc nó muốn đi đâu.
Tin tức một con Cự Kình khổng lồ vào đất liền, thông qua thế lực khắp nơi, chỉ trong một thời gian ngắn, truyền khắp thiên hạ.
Tuy nhiên, chim bồ câu truyền tin tức do các thế lực bồi dưỡng, tốc độ bay lại không sánh kịp với Cự Kình.
Cho nên, khi Cự Kình xuất hiện, tin tức mới vừa vặn truyền đến nơi.
Cường giả bốn phương đều vô cùng kinh hãi, trong các đại thành, cảm giác khủng hoảng lan tràn khắp nơi.
Thân ảnh khổng lồ bao phủ toà thành, ánh sáng bị che khuất, như một đám mây đen báo hiệu tai nạn sắp giáng lâm, làm cho không ít người rơi vào tuyệt vọng.
May mắn là, Cự Kình cũng không có làm ra hành động bất thường gì…
Cho nên, sau khi Cự Kình rời đi, bất kể là binh lính thủ thành hay là bách tính bình thường, đều có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Dãy Ngọa Long.
Khi Cự Kình xuất hiện, tu hành giả có mặt khắp nơi trong núi rừng đều dồn dập ngẩng đầu nhìn lên trời.
Gia chủ của các đại thế gia đều hít một hơi khí lạnh.
Khí tức trên người của Cự Kình, làm cho người ta cực kỳ tuyệt vọng.
Mà Cự Kình bị tám thanh Phượng Linh kiếm kèm một bên, khi nhìn thấy Đạo bia, tâm tình lần đầu tiên có chút gợn sóng.
Nếu không có tám chuôi Phượng Linh kiếm, rất có khả năng Cự Kình sẽ hạ xuống tìm hiểu một chút.
Đáng tiếc.
Tám chuôi Phượng Linh kiếm, chỉ vào bụng làm cho Cự Kình không dám động đậy chút nào.
Từ trên tám thanh kiếm, nó có thể cảm nhận được, thực lực của tên nhân loại bắt nó thần phục dường như lại mạnh lên, cho nên Cự Kình biết thời biết thế tuân theo, không dám ngỗ nghịch ý chí của nhân loại kia.
“Đó là cái gì?”
“Cự thú thật là to lớn!”
“Cự thú này. . . Hướng về Bắc Lạc thành!?”
Không ít tu hành giả đều cực kỳ kinh ngạc.
Đám người Lữ Động Huyền nhìn Cự Kình, hô hấp hơi chậm lại một chút, chẳng lẽ Cự Kình này là muốn đi tìm Bạch Ngọc Kinh để gây sự?
Lục Trường Không trước tiên giục ngựa quay trở về Bắc Lạc.
Tuy nhiên, chờ hắn đến nơi, Cự Kình đã lơ lửng trên vùng trời của Bắc Lạc thành.
Bách tính trong thành cực kỳ hoảng hốt, không ít người toàn thân xụi lơ trên mặt đất, đối với cảm giác áp bách cực kỳ khủng bố do Cự Kình mang đến, bọn hắn chỉ có thể lấy mắt nhìn, cái gì cũng không thể làm được.
Trên đầu thành.
La Thành rút đao, chỉ về hướng Cự Kình, trong miệng phát ra tiếng gầm thét, sau đó phóng người lên, vung đao chém về hướng Cự Kình.
Lưỡi đao chém vào trên thân, ngay cả làn da của Cự Kình cũng không thể cắt ra.
Sắc mặt của La Thành biến đổi, hắn chính là Thể Tàng cảnh đỉnh phong, thế mà không phá nổi phòng ngự của Cự Kình?
Cự Kình này, rốt cuộc mạnh cỡ nào?
Là đến gây sự với thiếu chủ sao?
Bách tính của Bắc Lạc thành hoảng sợ.
Thế nhưng, toàn bộ Long Huyết quân đều dũng cảm vung đao về hướng Cự Kình.
Ầm ầm!
Cửa thành Bắc Lạc mở rộng.
Lục Trường Không giục ngựa đi vào, ánh mắt ngưng trọng nhìn chăm chú Cự Kình.
Dường như nghĩ tới điều gì, hướng về phía Bắc Lạc Hồ giục ngựa chạy như bay.
Đang chạy nhanh, Lục Trường Không đột nhiên cảm thấy thân thể dần dần trở nên nhẹ nhàng lơ lửng, sau đó bay lên, hướng về phía Hồ Tâm đảo.
Trên đảo, hoàn cảnh biến hóa cực kỳ to lớn.
Lục Trường Không nhìn thấy đám người Đỗ Long Dương đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, chân mày cau lại.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, mỉm cười nhìn hắn.
“Phiên nhi. . . Cự thú này?”
Lục Trường Không nhịn không được hỏi thăm.
Lục Phiên cười cười, “Không có gì đáng ngại, hắn rất nghe lời.”
Nghe được lời nói của Lục Phiên, Lục Trường Không thở dài một hơi, hắn hiểu được, cự thú này chính là tác phẩm của Lục Phiên.
Nếu như là do Lục Phiên làm ra, hẳn là sẽ không uy hiếp tới Bắc Lạc thành.
Đồng thời, trong lòng của Lục Trường Không cũng không khỏi nghi hoặc.
Lục Phiên tìm tới một con cự thú lớn như vậy có mục đích gì?
“Phiên nhi, ngươi định làm cái gì?” Lục Trường Không hiếu kỳ hỏi
Lục Phiên nghe vậy, chỉ cười cười.
Gương mặt hơi có vẻ xúc động nhìn xem Cự Kình.
Hắn mang theo Lục Trường Không leo lên phần lưng của Cự Kình, tấm lưng rộng lớn, bằng phẳng, phảng phất như một mảnh đất bằng.
“Cha, ngài cảm thấy tu hành giới hiện nay như thế nào?”
Lục Phiên hỏi.
Lục Trường Không không nghĩ tới Lục Phiên sẽ hỏi một vấn đề nghiêm túc như vậy, cho nên, hai đầu lông mày của hắn cau lại, cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ.
Một lúc sau, hắn mới mở miệng nói:“Vui vẻ phồn vinh, sẽ càng ngày càng cường thịnh.”
“Quả thực là vui vẻ phồn vinh, thế nhưng, chỉ có thể coi là phát triển đúng quy đúng củ, muốn thực sự cường thịnh, vẫn còn kém xa lắm.”
Lục Phiên lắc đầu.
“Tu hành giới hiện tại, còn thiếu một mồi lửa.”
“Thiếu một sự kích thích.”
Lục Phiên nói.
Lục Trường Không nghe vậy, không khỏi giật mình.
“Các nhà các phái tự mình phát triển, không có xung đột, không có va chạm, rất khó phát triển mạnh.”
“Cho nên, hài nhi định cho tu hành giới, tăng thêm một mồi lửa.”
Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, từ trên phần lưng của Cự Kình, ánh mắt nhìn xuống mặt đất.
Trong nội tâm của Lục Trường Không đột nhiên run lên, hắn có cảm giác Lục Phiên chuẩn bị làm một việc khó lường.
“Phiên nhi, ngươi muốn làm gì? Ngươi dự định nhóm mồi lửa này như thế nào?”
“Sự tồn tại của Bạch Ngọc Kinh, ngăn chặn khả năng đốt lên mồi lửa này, trước mặt Bạch Ngọc Kinh, không có bất kỳ thế lực nào… ”
Lục Trường Không đang nói, bất chợt dường như nghĩ đến điều gì, con ngươi đột nhiên co rụt lại.
Hắn kinh ngạc nhìn về phía Lục Phiên.
Liên tưởng đến Cự Kình, thân thể của Lục Trường Không không khỏi hơi cứng lại một chút.
Chẳng lẽ, Lục Phiên dự định. . .
“Đúng vậy, có Bạch Ngọc Kinh, những người này mãi mãi cũng chỉ có thể sống dưới uy áp của Bạch Ngọc Kinh, mặc dù có thể đúng quy đúng củ phát triển, tuy nhiên lại thiếu đi mấy phần khả năng sáng tạo kỳ tích.”
“Nếu như Bạch Ngọc Kinh biến mất. . .”
Lục Phiên cười nói.
Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng mà bên tai của Lục Trường Không, lại như là sấm sét nổ vang.
Lục Trường Không chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, nếu như Bạch Ngọc Kinh biến mất… Thiên hạ này, lại biến thành hình dạng như thế nào?
Thiếu đi một luồng áp lực trên đỉnh đầu, có lẽ, toàn bộ tu hành giới sẽ bộc phát ra một dòng lũ trước nay chưa từng có.
Thiếu đi người nắm giữ quy tắc như Bạch Ngọc Kinh, có lẽ, tu hành giới sẽ phát triển theo một hướng khác hẳn.
Lúc này, Lục Trường Không rốt cuộc cũng rõ ràng, mục đích những việc làm của Lục Phiên trong thời gian gần đây.
Triển khai đấu giá hội, cải biến tiền tệ lưu thông trong tu hành giới.
Đem đủ loại đan dược, tu hành pháp môn, thậm chí linh cụ đều bán đấu giá ra ngoài.
Đây là dấu hiệu chuẩn bị vung tay, không còn quan tâm tới nữa.
Lục Trường Không cảm giác bờ môi của mình có chút đắng chát: “Phiên nhi, thật sự phải làm. . . Như thế sao?”
Lục Phiên cười cười.
“Cha, ngài muốn cùng Bạch Ngọc Kinh rời đi không?”
Lục Phiên hỏi.
Lục Trường Không yên lặng, hắn chấp tay sau lưng, chậm rãi dạo bước trên lưng Cự Kình.
Nội tâm của hắn đang do dự, khó mà hạ quyết định.
“Thôi được rồi.”
Cuối cùng Lục Trường Không vẫn từ chối, hắn có ý định sẽ đi khắp nơi trên đại lục, hoàn thiện Bách Thảo lục, đi ra một con đường thuộc về chính bản thân của hắn.
Tu hành có thể tăng cao tuổi thọ, chỉ cần tu vi của hắn đủ mạnh, cuối cùng vẫn có thể nhìn thấy Lục Phiên.
Lục Trường Không đáp lại, cũng không có vượt quá dự liệu của Lục Phiên.
Lục Phiên khẽ nở nụ cười, tiếng cười quanh quẩn trên lưng Cự Kình.
“Phụ thân cũng không cần lo lắng, kỳ thật hài nhi cũng không rời đi quá xa, chẳng qua là ẩn nấp đi thôi.”
“Hồng trần cuồn cuộn này, vẫn nằm trong tầm mắt của hài nhi.”
Lục Phiên nói.
Lời nói vừa dứt.
Khí tức trên người đột nhiên biến hóa.
Oanh!
Khí tức đáng sợ, phảng phất như bầu trời nghiêng đổ xuống.
Y phục trên người của Lục Trường Không bay phần phật, hô hấp dồn dập, Lục Phiên lại mạnh lên, khí tức đáng sợ như thế này, quả thực không khác gì tiên nhân trên chín tầng trời giáng lâm xuống hạ giới.
Trên thân của Lục Phiên, linh khí bao phủ dày đặc, phong vân biến sắc.
“Thu nhỏ lại một chút.”
Lục Phiên nói.
Cự Kình hé miệng, phát ra tiếng hót.
Sau đó, thân thể cao lớn bắt đầu từ từ thu nhỏ.
Lục Phiên giơ tay lên, hướng về phia Bản Nguyên hồ cùng Hồ Tâm đảo đang trôi nổi giữa không trung, khẽ vẫy một cái.
Bản Nguyên hồ lập tức trôi tới, hạ xuống phần lưng của Cự Kình, cực kỳ vừa vặn.
Đông!
Toàn thân của Cự Kình run rẩy một chút.
Cảm giác thoải mái khi toàn thân ngâm trong Bản Nguyên hồ, khiến cho hắn có chút không khống chế được bản thân.
Lục Phiên mang theo Lục Trường Không bay lên cao.
Hai tay kết ấn.
Chỉ trong thời gian vài hơi thở, Hồ Tâm đảo chậm rãi hạ xuống, làm cho mặt nước của Bản Nguyên hồ nhộn nhạo từng cơn sóng lớn.
Trên Hồ Tâm đảo.
Đám người Đỗ Long Dương, Nữ Đế đều giật mình bừng tỉnh.
“Là con Cự Kình kia!”
Sắc mặt của đám người Đỗ Long Dương đều hiện lên nét cổ quái, thân thể đồng thời bay lên, trôi nổi bên cạnh Lục Phiên.
Bọn hắn phát hiện, Lục Phiên đang không ngừng kết ấn, đất đai đang mở rộng, khiến cho phần lưng của Cự Kình giống như được bao bọc bởi một lớp áo giáp bằng đất đá.
Cự Kình gầm lên, trong lỗ mũi phun ra một cột nước to lớn, vung vẩy giữa không trung, giống như một cơn mưa lớn.
Dưới sự phản chiếu của mặt nước Bản Nguyên hồ, có bảy sắc cầu vồng hiện lên.
Cự Kình cõng tiên đảo, dị tượng này, làm cho tất cả mọi người cực kỳ khiếp sợ.
Thân hình của Lục Phiên rơi vào trên Hồ Tâm đảo.
Cự Kình xoay người.
Thay đổi hướng đi, đong đưa cái đuôi, hướng về phía bên ngoài Bắc Lạc thành chầm chậm lướt tới.
Ánh mắt của dân chúng Bắc Lạc thành cùng đám người Long Huyết quân, nhìn xem Hồ Tâm đảo bị Cự Kình mang đi
Bỗng nhiên, dường như ý thức được điều gì. . .
Tất cả mọi người. . . Bối rối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận