Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 257: Thế nhân phụ trẫm, vậy thì trẫm phụ thế nhân. (2)

Người dịch: Duy Cường
P/s từ nhóm dịch: Đáng lý ra hôm nay phải có 6 chương, nhưng do có một số việc nên thành ra chỉ có 4 chương, thành thật xin lỗi quý độc giả. Nếu được thì ngày mai sẽ bù lại, sẵn tiện cầu một chút Kim phiếu :D
Ánh mắt của Bá Vương hơi ngưng trọng nhìn về phía Hắc Long, từ trên thân nó, hắn cảm ứng được một luồng sức mạnh có khả năng uy hiếp đến hắn.
Hắc Long này, rất mạnh!
So với con rồng trong Đông Diễn giang, còn mạnh hơn nhiều lần.
Tuy nhiên, Bá Vương không hề e ngại, hắn bước ra một bước, ma khí bắt đầu điên cuồng phun trào, như một vị thần ma mở mắt nhìn về phía Hắc Long.
Thân ảnh của Hắc Long nhào tới, móng vuốt chạm đất, đá vụn bị cào nát, bay tán loạn về bốn phía.
Nhưng mà, vượt quá ý liệu của Bá Vương, mục tiêu của Hắc Long lại không phải là hắn.
Ngược lại là nhằm về phía tên Hắc Long vệ ở gần nhất.
Cái miệng khổng lồ ngoạm xuống, trong nháy mắt tên Hắc Long vệ bị nuốt chửng, máu tươi phun trào lên ba thước.
Con ngươi của Bá Vương co rụt lại.
Thân hình của đám người Đạm Đài Huyền cùng Giang Li cũng không ngừng run rẩy.
Bọn hắn đều nghe nói qua Hắc Long ăn người, nhưng khi mọi việc chân chính xảy ra trước mắt, một màn này, vẫn cho bọn hắn sự đả kích cực kỳ to lớn, khó mà chịu đựng nổi.
Vũ Văn Tú vậy mà thật sự để cho Hắc Long ăn người.
Tên điên này!
Đây là một con Tà Long!
Hắc Long vệ tập thể bối rối.
Bọn hắn không nghĩ tới, Vũ Văn Tú bồi dưỡng bọn hắn, thế nhưng cuối cùng bỏ mặc cho Hắc Long cắn nuốt tất cả, trong khoảnh khắc tinh thần của bọn hắn tựa như đồng thời sụp đổ.
Bọn hắn đến cùng đang đau khổ chèo chống, bảo vệ cái gì?
Chính là một thứ tà vật như vậy sao?
Có Hắc Long vệ thậm chí quên cả chống cự, bị Hắc Long một ngụm nuốt mất, cảnh tưởng này cực kỳ rung động.
Trong nháy mắt, Ngự Hoa viên đẹp đẽ trở thành địa ngục chốn trần gian.
Hắc Long giận dữ gầm lên một tiếng.
Trên đỉnh đầu có một u thịt đang không ngừng ngọ nguậy.
Phảng phất có đồ vật gì muốn phá xác chui ra.
“Hắc Long này muốn lâm trận đột phá!”
Ánh mắt của Bá Vương ngưng lại, đột nhiên quát lớn.
Hắn nắm Kiền Thích, thân hình cấp tốc lao ra, một bàn chân dẫm mạnh trên mặt đất, thân thể phóng lên cao, ma khí màu đen quấn quanh trên thân thể, không ngừng lôi kéo hắn bay lên.
Hắn nhào về phía Hắc Long.
Hắc Long cất tiếng gào thét, móng vuốt sắc bén đột nhiên đánh ra.
Bá Vương đưa tấm chắn ra ngăn lại.
Đông!
Sức mạnh to lớn đánh tới, ép Bá Vương xuống mặt đất, hai chân của hắn lún sâu vào đất tuyết, trường phủ trong tay mạnh mẽ vung lên, hung hăng bổ vào long trảo, nhưng giống như đánh vào sắt thép, chỉ bắn ra những đốm lửa tung tóe.
Lực phòng ngự của con Hắc Long này quá mạnh!
Hắc Long cất tiếng gầm thét, cục u thịt trên đỉnh đầu vẫn không ngừng ngọ nguậy, cái đuôi quét qua, mấy tên Hạng Gia quân chạy đến tiếp ứng cho Bá Vương cũng dồn dập bị quất bay.
Đạm Đài Huyền đứng ở phía xa nhìn xem, ánh mắt ngưng trọng vạn phần.
Hắn nhớ tới giấc mộng kia, trong mộng… Hắn toàn thân tắm long huyết, tự tay chém đầu Hắc Long.
Chính là Hắc Long trước mắt này.
Nhưng, đó là trong mộng.
Bây giờ trong hiện thực, Đạm Đài Huyền căn bản không cách nào đến gần được con Hắc Long tà dị mười phần, sát khí phun trào này.
Cho dù là Bá Vương, có vẻ cũng không chịu nổi sức mạnh của con Tà Long này.
Vũ Văn Tú ở phía xa quan sát hết thảy, trên gương mặt không giấu được vẻ hưng phấn.
Hắc Long là lá bài tẩy của hắn, cũng chính là chỗ dựa duy nhất của hắn hiện nay…
Hắc Long đã từng giúp hắn lật bàn một lần, mà bây giờ… Hy vọng của hắn, vẫn như cũ là Hắc Long.
Trong thiên hạ này, có thể một mực không phụ hắn, chỉ có Hắc Long!
“Thế nhân phụ ta, ta liền phụ thế nhân!”
Vũ Văn Tú một thân kim giáp, nắm đấm xiết chặt, gương mặt có vẻ hơi vặn vẹo.
Rống!
Trong miệng Hắc Long phun ra một luồng sóng khí cực mạnh, toàn bộ Hắc Long vệ đã bị nuốt ăn sạch sẽ không còn một mống.
U thịt trên đỉnh đầu của Hắc Long cuối cùng cũng vỡ ra.
Từ bên trong đâm ra một chiếc sừng, mũi nhọn sắc bén, sau đó dần dần là các nhánh như sừng hươu, sừng rồng đen kịt, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, lúc này khí tức của Hắc Long không ngừng tăng lên.
Ầm ầm!
Linh khí trong trời đất, điên cuồng hướng về phía Hắc Long hội tụ tới.
Trong miệng rồng bắn ra một luồng năng lượng hùng hồn, giống như một luồng sóng lửa màu đen, phun về hướng Bá Vương.
Hơi thở… Của rồng!
Mặt đất trong Ngự Hoa viên lập tức cháy đen một mảnh.
Thân thể của Bá Vương lướt ngang, dù cho hắn da dày thịt béo, rất có khả năng chịu đòn, nhưng cũng không dám mạnh mẽ chống đỡ một đòn này của Hắc Long.
Luồng năng lượng này có nhiệt độ cực kỳ cao, chỉ cần dính phải, e rằng sẽ hòa tan Bá Vương.
“Lực lượng thuộc tính.”
Trong lòng Bá Vương cực kỳ kinh hãi.
Không chỉ có như thế, sau khi thở ra một hơi, Hắc Long liền há miệng, trong miệng có một viên châu màu đen, tròn trịa bay ra.
Mặt ngoài của viên châu, nổi lơ lửng từng bóng người đang gào thét thê thảm.
Hắc Long không ngừng phun ra nuốt vào hạt châu, khiến cho viên châu dường như mơ hồ có dấu hiệu lột xác thành Kim Đan.
Bá Vương tê cả da đầu.
Con ác long này thật sự đã thành tinh, thế mà vào lúc này chuẩn bị đột phá Kim Đan cảnh.
Kim Đan… Đây là cảnh giới phía trên Thể Tàng.
Bá Vương cũng không dám để yên cho con ác long này đột phá.
Nếu không, một khi ác long đột phá thành công, trận chiến phạt Chu lần này, chắc chắn sẽ thất bại.
Trừ phi vị kia bên trong Bạch Ngọc Kinh ra tay, bằng không trong thiên hạ này, sẽ không còn ai là đối thủ của một tôn Hắc Long Kim Đan cảnh.
Vũ Văn Tú đang đứng yên ven bờ hồ chợt cười phá lên.
Tiếng cười cực kỳ thoải mái, quả nhiên Hắc Long không để hắn thất vọng.
Ánh mắt của Vũ Văn Tú chằm chằm vào Bá Vương, Đạm Đài Huyền, Giang Li…gằn từng chữ một.
“Các ngươi đều khi dễ trẫm!”
“Mỗi người đều cảm thấy trẫm dễ khi dễ, từ khi trẫm ngồi lên hoàng vị, liền không có trải qua một ngày tốt lành.”
“Khi trẫm tự tay ổn định lại thế cục của Đại Chu, sắp khai sáng Đại Chu thuộc về trẫm, các ngươi lại muốn tới hủy diệt hết thảy.”
“Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào cái gì các ngươi đều khi dễ trẫm.”
Vũ Văn Tú càng nói cảm xúc càng phẫn nộ, cuối cùng biến thành gào thét.
Bá Vương không để ý đến Vũ Văn Tú, hắn khom người xông về phía Hắc Long, trường phủ vung lên, khí tức đáng sợ ngưng tụ, hóa thành một lưỡi búa khổng lồ, hung mãnh chém ra.
Nhưng Hắc Long không hề quan tâm, nó một ngụm nuốt vào long châu, sau đó tránh đến nơi xa.
Phủ ảnh chém trên thân của Hắc Long, chỉ lưu lại một vết trắng mờ mờ cùng tiếng vang như sắt thép chạm nhau.
Sắc mặt của Bá Vương hơi thay đổi.
Đạm Đài Huyền thì dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vũ Văn Tú.
Đến cùng là Vũ Văn Tú ảnh hưởng tới Hắc Long, hay là Hắc Long ảnh hưởng tới Vũ Văn Tú?
“Ngươi từng có Giang Li, cũng có phu tử, những phụ tá cao cấp nhất trong thiên hạ, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, vì sao cuối cùng bọn hắn đều rời bỏ ngươi, khi phu tử chết trận, Giang Li bị hạ ngục…”
“Thiên hạ đại thế, đã không còn thuộc về Đại Chu.”
Đạm Đài Huyền nói.
“Ngươi câm miệng! Trẫm làm sai cái gì?”
“Nếu như phu tử không đi Đông Dương, Giang Li không từ quan, trẫm há có thể làm ra quyết định như vậy?”
Vũ Văn Tú giơ Thiên Tử kiếm trong tay lên, thanh kiếm màu vàng, sáng chói mắt, mũi kiếm chỉ về phía Đạm Đài Huyền.
Giang Li thở dài một tiếng: “Bệ hạ, nếu như không phải quá thất vọng, hạ thần sao lại từ quan?”
Hắn nhìn về phía Hắc Long: “Hắc Long tà tính, ngươi nuôi dưỡng Hắc Long, càng là tội nghiệt ngập trời… Nếu như Đại Chu có khí số, cũng đã bị ngươi hao tổn hết.”
“Ngươi không có tư cách chỉ trích trẫm, người nào cũng đều không có tư cách chỉ trích trẫm.”
Vũ Văn Tú giơ Thiên Tử kiếm lên, nói.
“Hắc Long! Giết! Giết sạch bọn hắn!”
“Thiên hạ này chung quy là của ngươi cùng trẫm.”
“Tám đại Long Môn, độc tôn Hắc Long!”
Vũ Văn Tú nói.
Trên bầu trời.
Hắc Long đang phun ra nuốt vào long châu, dường như nghe hiểu lời của Vũ Văn Tú, nơi sừng rồng có năng lượng đang hội tụ, phát ra ánh sáng lấp lóe, cái miệng khổng lồ há rộng, hàm răng bén nhọn tản ra ánh sáng lạnh lẽo khiếp người.
Bá Vương lập tức cảm thấy áp lực như núi cao đè tới.
Bỗng nhiên.
Hắc Long ngừng lại tiếng rống.
Lớp vảy toàn thân dựng lên, nó đột nhiên quay đầu, nhìn về hướng Long Môn.
Chỉ thấy….
Phía trước Long Môn, có một bóng người đang đứng yên.
Bạch y tung bay, râu ria xồm xoàm.
Bên hông đeo một thanh đao mổ heo, bình tĩnh liếc mắt nhìn một thân kim giáp Vũ Văn Tú, sau đó chuyển hướng nhìn về phía Hắc Long đang phun ra nuốt vào long châu, khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh thường.
“Độc tôn Hắc Long…”
“Có phải ngươi đang chọc cười ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận