Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 250: Dưới thành Đế Kinh, ai dám một trận chiến (1)

Người dịch: Duy Cường
Bắc Lạc, Tây Sơn.
Tuyết lớn đầy trời, tòa Bạch Ngọc tháp vốn có màu trắng, thì khi bị bao trùm một tầng tuyết trắng như lông ngỗng, càng có đượcvẻ mông lung huyền ảo.
Dưới chân tháp, rất nhiều tu hành giả đang ngồi xếp bằng, nỗ lực cô đọng linh khí, tranh thủ thời gian bước vào cửu đoạn Khí Đan, bởi vì chỉ có đột phá đến cửu đoạn Khí Đan, mới có tư cách tiến vào Thí Luyện tháp.
Bắc Lạc Lục thiếu chủ đối với những người muốn vào tháp, không có bất kỳ hạn chế nào, thế nhưng, lại thiết lập hạn chế đối với tu vi, muốn đi vào Thí Luyện tháp, yếu nhất phải là cửu đoạn Khí Đan.
Nhiếp Trường Khanh đã xếp bằng ngồi trên mặt đất rất lâu.
Như một pho tượng gỗ, không hề nhúc nhích, trên thân đã đọng một lớp tuyết trắng thật dày.
Đột nhiên, hắn mở mắt ra, trong mắt dường như có hai luồng đao khí sắc bén bắn ra, trong không khí phảng phất có hai luồng tia sáng lóng lánh xẹt qua, thật lâu mới dần dần phai nhạt.
Hắn đứng người lên, phủi cho bông tuyết trên người rớt xuống, trong miệng phun ra một luồng hơi ấm, bên hông đeo đao mổ heo, bạch y tung bay, mở ra bước chân hướng về phía Thí Luyện tháp.
Hai hàng mi dài của Ngưng Chiêu run lên, đôi mắt cũng mở ra.
Ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Trường Khanh, mỗi một tầng tháp mọi người đều chỉ có ba lần cơ hội rèn luyện.
Một khi tất cả đều thất bại, nếu may mắn không chết cũng sẽ không còn cơ hội làm lại.
Cho nên, đối với mỗi một lần cơ hội, nàng đều vô cùng trân quý.
Nơi xa.
Nghê Ngọc cùng Nhiếp Song cũng xắn tay áo lên, bọn hắn đều đã điều chỉnh tốt cả thể xác cùng tinh thần, chuẩn bị vào Thí Luyện tháp xông xáo một lần.
Bạch Thanh Điểu vẫn còn đang điều dưỡng thân thể, dù sao, thương thế của nàng vẫn còn chưa khỏi hẳn, lúc này nếu đi xông Thí Luyện tháp, khả năng thất bại rất lớn.
Nghe Ngưng Chiêu nói, mỗi một tầng tháp đều chỉ có ba lần cơ hội, mỗi một cơ hội đều hết sức quý giá.
Lữ Động Huyền đang lôi kéo Lữ Mộc Đối ở một bên suy nghĩ.
Mính Nguyệt ôm tỳ bà, ánh mắt tò mò nhìn về tòa tháp to lớn trước mắt, nàng cũng muốn đi xông xáo, tuy nhiên, trước tiên nàng muốn quan sát một phen.
Trước đó, trong trận chiến ở Tây Quận, do áp lực khi đối diện sinh tử, tu vi của nàng tăng lên rất lớn, bây giờ, mặc dù vẫn chưa đột phá đến Thể Tàng, thế nhưng bên trong khí đan, linh khí đã đạt đến trạng thái viên mãn.
Gương mặt của Lữ Mộc Đối rũ xuống.
“Lại muốn tuyên bố Thiên Cơ lệnh?”
Lữ Động Huyền chỉ cười cười, sợi dây chuyền vàng lớn trên cổ đang rung động theo nhịp lắc lư của thân thể.
“Không, lần này không phải Thiên Cơ lệnh, lần này chỉ là thông báo một tin tức cho thiên hạ… Cáo tri người đời, tin tức Bắc Lạc của chúng ta có Thí Luyện tháp.”
Lữ Động Huyền cười nói.
“Ồ.”
Bàn tay của Lữ Mộc Đối cầm lấy cây gậy trúc, gương mặt không tỏ thái độ.
“Cho nên…”
Ánh mắt của Lữ Động Huyền hơi híp lại, quan sát Lữ Mộc Đối.
Đối với ánh mắt của Lữ Động Huyền, Lữ Mộc Đối xem như không có gì, không phải Thiên Cơ lệnh cũng muốn hắn ho ra máu?
Nghĩ đẹp như vậy sao?
Ngươi cho rằng máu không cần tiền?
Lữ Mộc Đối hắn là công cụ cung cấp máu sao?
Sau một lát.
Lữ Mộc Đối ôm ngực, sắc mặt trắng bệch ngồi trên tảng đá trước cửa Bạch Ngọc tháp, khóe miệng còn vương vài vết máu chưa khô.
Toàn thân đều tỏa ra cảm giác bi thương.
Lần sau… Hắn nhất định phải chuẩn bị máu heo kỹ càng!
Hắn thề!
Lữ Động Huyền trái ngược lại, sắc mặt vui vẻ, đang cắm cúi bên trang giấy huyền hoàng, viết xuống nội dung.
“Thiên địa biến hóa, thế nhân đều tu hành, Lục thiếu chủ thương cảm tu hành giả gian nan, cố ý chế tạo Bạch Ngọc Thí Luyện tháp, Khí Đan cửu đoạn có thể vào, có thể ngộ đạo, phá cảnh, thoát phàm, nhất niệm được trường sinh.”
Bút nâng, chữ rơi.
Một mạch liền thành.
Một tay Lữ Động Huyền cầm lấy sợi dây chuyền vàng trên cổ, vẻ mặt tươi cười.
Mính Nguyệt đang đứng sau lưng hắn, đọc được nội dung, không khỏi hít sâu một hơi, Các chủ quả nhiên là Các chủ, vừa ra tay không giống với người thường, nội dung trên giấy làm cho nội tâm nàng không khỏi sôi sục lên.
“Mính Nguyệt, ngươi có biết dụng tâm lương khổ của công tử khi sáng lập Bạch Ngọc Thí Luyện tháp không?”
Lữ Động Huyền cầm lấy sợi dây chuyền vàng trên cổ, vuốt vuốt, cảm khái nói.
Mính Nguyệt lắc đầu.
“Ý chí của công tử bao dung thiên hạ, thánh vật tu luyện bậc này, vậy mà nguyện ý đem ra cho người trong thiên hạ tới để tu hành, công tử từng nói, muốn cho thế giới của tu hành giả cũng xuất hiện một thời đại trăm nhà đua tiếng, ban đầu ta cũng không quá xem trọng, trăm nhà đua tiếng muốn xuất hiện nào phải chuyện dễ dàng? Nhưng khi nhìn thấy vạn trượng Bạch Ngọc tháp… Hiện tại, ta đột nhiên có chút tin tưởng.”
“Bởi vì, công tử thật sự chính là toàn tâm toàn ý vì sự phồn vinh của tu hành giới mà nỗ lực.”
Lữ Động Huyền cảm thán nói.
Ánh mắt hắn lướt ngang, nhìn về phía Mính Nguyệt, hít sâu một hơi, sau đó nói: “Mính Nguyệt, ngươi không phải người của Thiên Cơ các ta, mặc dù nhận được sự chỉ giáo từ công tử, nhưng cũng chưa từng gia nhập Bạch Ngọc Kinh, trở thành đệ tử Bạch Ngọc Kinh.”
“Mặc dù ngươi có khả năng cả đời đều sống tại Bắc Lạc, thế nhưng… Ngươi đừng quên, công ơn bồi dưỡng của công tử đối với ngươi.”
“Âm luật chi đạo của ngươi, có đặc điểm riêng, có thể tự thành một phái, ngươi trước kia, chẳng qua chỉ là một nữ tử yếu ớt, bởi vì lão già Khổng Tu nhờ cậy, cho nên ta muốn chiếu cố tốt cho ngươi, bây giờ, ngươi đã có thực lực, có thể hành tẩu giang hồ, ra bên ngoài đi một chút, tự lập một phái, làm ra một chút cống hiến đối với thời đại trăm nhà đua tiếng của tu hành giả, cũng không uổng công công tử đối với ngươi vun trồng cùng chỉ điểm.”
Lữ Động Huyền nói.
Mính Nguyệt ngây ngẩn cả người, bàn tay ôm tỳ bà không khỏi siết chặt.
Nàng không nghĩ tới, Lữ Động Huyền thế mà nói mấy câu như vậy với nàng.
Điều này làm cho nàng có chút mờ mịt.
Lữ Động Huyền vỗ vỗ đầu Mính Nguyệt, bây giờ nàng cũng là tu hành giả, chung quy là cần phải trưởng thành.
Sau đó, Lữ Động Huyền cầm lấy trang giấy huyền hoàng, gọi Thiên Cơ bồ câu tới, cuốn nhỏ tờ giấy lại rồi nhét vào bên chân nó, bàn tay vung lên, chim bồ câu trắng vươn cánh vỗ mạnh, mấy chiếc lông vũ rơi xuống, hòa vào trong bông tuyết đang rơi.
Nhiếp Trường Khanh lần nữa tiến vào Thí Luyện tháp.
Hắn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hình ảnh trước mắt đột nhiên biến hóa, mở mắt ra đã lần nữa xuất hiện trong rừng rậm nguyên thủy.
Năm tên sinh linh quỷ dị, thực lực khoảng chừng Thể Tàng sơ kỳ, trên mặt mang theo mặt nạ, ở giữa mặt nạ có một cái lỗ tròn, phảng phất có một ánh mắt lạnh lẽo từ trong đó đang nhìn ra, quan sát xung quanh.
Ông…
Trong tay của năm con sinh linh lần lượt huyễn hóa ra năm thanh đao mổ heo, trong nháy mắt công tới hướng Nhiếp Trường Khanh.
Khí tức tung hoành khắp nơi, từng thân cây bị lôi kéo đổ gục, cành lá bay tán loạn.
Nhiếp Trường Khanh ngự đao, đao mổ heo trôi lơ lửng, cách không chém ra, đao khí sắc bén tung hoành khắp mọi ngõ ngách.
Trận chiến diễn ra cực kỳ ác liệt.
Năm con sinh linh phối hợp rất ăn ý, mỗi một tên có lẽ tài nghệ đao pháp không quá cao thâm, nhưng cả năm hợp nhất, cho dù là Nhiếp Trường Khanh cũng có cảm giác đối phó rất vất vả.
Bên ngoài Bạch Ngọc tháp.
Ngưng Chiêu đứng người lên, nàng hít sâu một hơi, bước vào trong tháp.
Vừa vào trong.
Liền nhìn thấy thân ảnh của Nhiếp Trường Khanh ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, trên đỉnh đầu của hắn có một chữ số bốn đang lơ lửng.
Bỗng nhiên…
Thân thể của Ngưng Chiêu run lên, chỉ thấy số bốn trên đỉnh đầu Nhiếp Trường Khanh trở nên hơi mơ hồ, sau đó bốc hơi, lần nữa hiện ra, lại là chữ số năm.
Nhiếp Trường Khanh đã thông qua tầng thứ tư!
Ngưng Chiêu lập tức cảm thấy áp lực rất lớn, nàng vẫn còn kẹt tại tầng thứ ba, mà lão Nhiếp đã lên đến tầng thứ năm.
Thực lực của nàng và lão Nhiếp không xê xích gì nhiều, thế nhưng, sức chiến đấu cách biệt… Chẳng lẽ lại lớn đến như vậy?
Ngưng Chiêu ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, thở nhẹ mấy hơi để cho nội tâm bình tĩnh lại.
Cánh cửa Bạch Ngọc tháp lại bị đẩy ra.
Một vị đạo nhân lôi thôi lắc lư đi tới, Nghê Ngọc cùng Nhiếp Song cũng cùng nhau đi vào, còn có Cảnh Việt ôm Cảnh Thiên kiếm đi ở sau cùng.
Ngưng Chiêu khẽ giật mình, nhìn về phía mọi người, hơi gật đầu, sau đó, nhắm mắt lại, bắt đầu thử thách.
Trên đỉnh đầu của nàng, rất nhanh hình thành nên một chữ số ba.
Khổng Nam Phi vén mấy sợi tóc trên trán, trong ánh mắt mang theo hưng phấn.
Hắn nhớ tới lời của Lục Phiên, nếu như có thể xông qua tầng thứ năm, sẽ cho hắn một cái lễ vật có tác dụng rất lớn đối với Hạo nhiên chính khí.
Lục thiếu chủ ra tay, tất nhiên không phải đồ vật tầm thường.
Cho nên, Khổng Nam Phi rất chờ mong.
Hắn học theo Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh, tìm một cái bồ đoàn xếp bằng ngồi xuống.
Một luồng sức hút tỏa ra làm hình ảnh trước mắt hắn bỗng nhiên biến đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận