Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 774: Nhân hoàng thiết yến, Y Nguyệt về đảo (3)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Ngưng Chiêu quay lại hồ tâm đảo.
Trên đảo, sư đò Công Thâu Vũ và A Lỗ đã đợi từ lâu.
Lục Phiên xuất quan.
Tạm thời kết thúc việc nghiên cứu trận ngôn.
Ngưng Chiêu trả lại nhẫn u huyền cho Lục Phiên, thuận tiện nói luôn chuyện nhân hoàng mở tiệc chiêu đãi rất nhiều đại năng Bình Dương Thiên.
Lục Phiên nhận lại nhẫn, nguyên thần xông ra, nhìn lướt qua mạch khoáng trong đó, cười cười.
“Nhân hoàng mới này cùng Đạm Đài Huyền không giống nhau, tự nhiên có cách nghĩ của riêng mình.”
“Chuyện nhỏ này, không cần để ý, thiên hạ này, để hắn tự mình tung hoành đi.”
Hắn tạo ra một không gian giới chỉ, tách linh dược cùng mỏ linh thạch riêng ra, mỏ linh thạch để lại trong nhẫn, còn dược liệu thì chứa vào trong không gian giới chỉ.
“Ngưng Chiêu, đưa toàn bộ chỗ linh dược này đến chỗ phụ thân ta.”
Lục Phiên đưa giới chỉ cho Ngưng Chiêu, nói.
“Vâng.”
Sau khi Ngưng Chiêu nhận lấy, tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn là không hỏi nhiều, thân hình lập tức bay đi.
Ngưng Chiêu lúc này, tu vi tăng lên vô cùng nhanh, trên hồ tâm đảo cũng bỏ việc tu hành, khoảng cách với tạo hóa tôn giả bây giờ chỉ còn cách ngưng tụ chi hoa.
Mộ cổ nằm trên biển bao la, cách hồ tâm đảo không xa.
Ngưng Chiêu rất nhanh đã đến đó.
Tiến vào cung điện.
Trong cổ mộ, khô lâu tứ vương vẫn cố thủ như cũ.
Ngưng Chiêu cảm ứng được từng cỗ khí cơ mạnh mẽ, mỗi đạo đều là cảnh giới nửa bước tạo hóa.
Một hồi kiếm hoa lóe lên.
Tây Môn Tiên Chi lưng đeo hộp kiếm, phong độ nhẹ nhàng xuất hiện.
“Ngưng cô nương, cớ gì vào cổ mộ?”
Tây Môn Tiên Chi cười hỏi.
“Công tử sai ta đến tìm đại nhân.”
Ngưng Chiêu sắc mặt như băng, lạnh lùng, nói.
Tây Môn Tiên Chi khẽ cười, lưng đeo hộp kiếm dẫn Ngưng Chiêu vào sâu trong cổ mộ.
Dọc đường.
Lạc Minh Nguyệt cùng Giang Li đang tu hành trên vọng lâu đều mở mắt ra, nhìn về phía Ngưng Chiêu khẽ vuốt cằm.
Đột nhiên.
Một bóng đen lóe lên.
Váy trắng của Ngưng Chiêu tung bay, kiếm băng trong suốt như cánh ve sầu lập tức đảo qua, chém ra một đường biên kinh thiên động địa.
Ding!
Một ngân tiễn chặn lại kiếm băng.
Hình bóng Mặc Lục Thất quấn trong chiếc áo choàng hiện ra từ bóng tối.
“Là ngươi.”
Ngưng Chiêu nhíu mày.
“Không phải ta tìm ngươi, là nàng ấy tìm ngươi.”
Mặc Lục Thất chỉ bên cạnh, nói.
Thân mình Ngưng Chiêu khẽ chấn động, trong bóng tối, một thân ảnh quen thuộc hiện ra.
Đó là Y Nguyệt đã lâu không gặp.
Y Nguyệt mặc một chiếc váy đen, có chiếc roi dài màu đen buộc quanh eo, được làm bằng chất liệu gì không rõ ràng, đôi mi dài của nàng ấy run lên, tâm trạng dao động dữ dội.
“Ngưng tỷ……”
Y Nguyệt nhì Ngưng Chiêu, mặt hồ mị mang vài phần kích động.
“Muội chuẩn bị trở về rồi?”
Ngưng Chiêu nhìn Y Nguyệt, khuôn mặt lạnh như băng dần trở nên nhu hòa.
Y Nguyệt gật đầu.
“Y Nguyệt muốn về thỉnh tội với công tử……”
Nàng tự tiện rời khỏi Bạch Ngọc Kinh, đây là tội, Lục Phiên lại chưa từng hỏi nàng.
Y Nguyệt cũng biết rõ, dùng thủ đoạn của công tử, muốn tìm nàng, dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng, công tử vẫn luôn chưa từng bắt nàng về, mà để mặc nàng tự đi trên con đường tu hành của mình.
“Được, đợi lát nữa ra về, tỷ sẽ đi cùng muội.”
Ngưng Chiêu gật đầu, không cho Y Nguyệt cự tuyệt.
Nàng có thể nhìn ra được phần kiên định trong mắt Y Nguyệt.
Ngưng Chiêu dưới sự dẫn dắt của Tây Môn Tiên Chi, vào cung điện sâu trong cổ mộ.
Nàng gặp được Lục Trường Không, Lục Trường Không đang cùng với Cô Mang Nhiên một thân áo trắng trò chuyện vui vẻ.
“Đại nhân.”
Ngưng Chiêu cúi người, đưa không gian giới chỉ cho Lục Trường Không.
“Ah?”
Lục Trường Không có chút kinh ngạc, thật không ngờ tiểu tử Lục Phiên còn nhớ đến phụ thân là hắn đây à.
“Linh dược? Thật nhiều linh dược……”
Lục Trường Không nhìn lướt qua, con mắt bỗng chốc sáng lên.
“Hiểu rõ cha mình mới chính là đạo làm con.”
Lục Trường Không ha hả cười vui vẻ.
Cố Mang Nhiên chỉ độc da bọc xương nói “Xem ra Lục công tử hiểu được thủ đoạn của Lục tiên sinh hóa mục nát làm thần kỳ……cho nên cố ý tìm nhiều linh dược phẩm cấp cao như vậy, muốn để ‘vạn độc thể’ của Lục tiên sinh gần như viên mãn.”
Lục Trường Không nhưng lại lắc đầu “Tướng quân chỉ nói đúng một nửa, Lục Phiên tặng cho ta nhiều linh dược như vậy, mục đích quan trọng, là để lão phu tạo ra thần dược, để tướng quân khôi phục thực lực đó.”
Cố Mang Nhiên không khỏi lâm vào trầm mặc.
Điểm này, hắn ta cũng nghĩ đến, mục đích của Lục Phiên, hiển nhiên là vì tạo ra thần dược.
“Vốn đợi qua một thời gian ngắn nữa, tại hạ định sẽ rời khỏi Hư Vô Thiên, đến tam trọng thiên tìm thần dược trước, thật không ngờ công tử sớm đã có tính toán.”
Cố Mang Nhiên nói.
Nếu như thật phải đến tam trọng thiên trước để tìm thần dược, vẫn là vô cùng nguy hiểm, dù gì tam trọng thiên khác cũng không có hạn chế như Hư Vô Thiên.
Những cường giả khác chưa hẳn là không dám ra tay bắt hắn ta, hoặc là giết hắn ta.
“Lão phu, sẽ dốc toàn lực.”
Lục Trường Không, nói.
Thế nhưng, ánh mắt Lục Trường Không rơi trên người Cố Mang Nhiên, ánh mắt có vài phần thâm thúy.
Cho dù là tồn tại đến mức như Cố Mang Nhiên, cũng cảm thấy vài phần áp bách.
“Nếu như có một ngày tướng quân khôi phục thực lực, hy vọng tướng quân đáp ứng lão phu một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?”
Thanh âm Cố Mang Nhiên tràn đầy từ tính, hỏi
“Tạm không nghĩ tới, đến lúc đó nói với tướng quân.”
Lục Trường Không lắc đầu
Cố Mang Nhiên rơi vào trầm mặc, Lục Trường Không không phải là chưa nghĩ tới, là là đã sớm nghĩ kỹ chỉ có điều là không nói ra.
“Được.”
Rất lâu sau đó, Lục Trường Không đáp lại.
Lục Trường Không cười cười, quay người, đi về phía tưởng như không tồn tại, vẫy Bộ Nam Hành còn đang ngáo ngơ.
“Tiểu Bộ đến đây, giúp lão phu một tay, ta và ngươi cùng nhau chế cho hắn gốc thần dược một ngàn tám trăm năm!”
Mặt Bộ Nam Hành tối sầm, lại nữa hả?
Chuyện chế ra thần dược nguy hiểm đến cỡ nào chứ?
Nhưng mà, dưới ánh mắt ân cần của Lục Trường Không, Bộ Nam Hành lại không thể nói lời cự tuyệt.
Ngưng Chiêu lui đi.
Rời khỏi cổ mộ.
Y Nguyệt chào tạm biệt Mặc Lục Thất, rời đi cùng Ngưng Chiêu.
Hai người cùng bay về hồ tâm đảo.
Y Nguyệt nhìn hết thảy những thứ quen thuộc trước mắt, tất cả những gì trên hồ tâm đảo căn bản là không có gì thay đổi.
“Y……Y Nguyệt tỷ?!”
Nghê Ngọc lại làm nổ lò, ngẩng mặt như mèo hoa, nhìn Y Nguyệt một thân váy đen, mắt to bỗng nhiên sáng lên, kinh hỉ vạn phần.
Y Nguyệt nhìn gương mặt loli quen thuộc của Nghê Ngọc có chút hoảng hốt.
Bao nhiên năm không gặp, Nghê Ngọc vẫn là bộ dáng nha đầu như vậy.
Bất quá, rất nhanh, thân hình của Nghê Ngọc cứng đờ.
Nụ cười hoài cổ trên khuôn mặt Y Nguyệt cũng đột nhiên đông cứng lại.
Bởi vì, nàng nhìn thấy trong rừng hoa đào, công tử ngồi ngay ngắn trên thiên nhận ỷ, giống như năm đó không thay đổi chút nào.
Giờ khắc này.
Công tử thuận tay mân mê hoa đào, nhàn nhạt nhìn nàng.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận