Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 581: Thiếu nữ này là… Bá chủ vị diện? (2)

Dịch: Mèo Rừng
Tựa như từ đêm tối hóa thành ban ngày!
Ba người Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao cùng Nữ Đế gầm nhẹ.
Dương Thần Xuất Khiếu ngồi ngay ngắn trên Đạo Liên chợt cất bước.
Sau lưng ba người có hư ảnh khổng lồ hiện ra, chuông cổ rung động, sóng chuông khuếch tán.
Nhiều Xuất Khiếu cảnh liên hợp tấn công như vậy.
Đông đông đông!
Phúc Thiên trận vận chuyển, có trận văn huyền bí nhanh chóng quấn quanh.
Áp bách mà những Xuất Khiếu cảnh này phóng thích ra, tựa hồ dự định hủy diệt tất cả mọi người ở trên Chiến trường màu máu.
Tuy nhiên…
Phúc Thiên trận chặn lại!
Ánh sáng tán đi.
Từng tên Xuất Khiếu cảnh trôi nổi trong hư vô, có mấy phần kinh hãi.
Ba người Đỗ Long Dương, Nữ Đế cùng Diệp Thủ Đao thì lại rơi vào Chiến trường màu máu, quần áo trên người đã nhuốm đầy máu, trạng thái có chút uể oải.
Do mạnh mẽ gánh chịu lấy đòn tấn công từ những Xuất Khiếu cảnh này, để cho bọn hắn suýt chút nữa tiêu đời.
May mắn…
Phúc Thiên trận chặn lại được!
“Trận pháp này…”
Nữ Đế lau đi vết máu trên đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp sáng lên.
“Không hổ là Lục ca! Trận pháp do Lục ca bố trí… Vô địch!”
Nữ Đế có mấy phần sùng bái, nói.
Nàng quả thật càng ngày càng bội phục Lục Phiên!
Đòn đánh của nhiều Xuất Khiếu cảnh như vậy, thế mà vẫn có thể tùy tiện ngăn trở. Trận pháp phòng ngự này, quả nhiên mạnh mẽ!
Đỗ Long Dương cùng Diệp Thủ Đao cũng thở ra một hơi.
Vốn cho rằng đây là một mối nguy không thể nào chống lại
Không nghĩ rằng… Trận pháp của Lục công tử, vậy mà mạnh như thế.
Tuy nhiên, trốn ở đằng sau trận pháp cũng không phải là biện pháp, nhiều Xuất Khiếu cảnh như vậy, tất nhiên sẽ có phương pháp phá trận.
Một khi trận pháp bị phá.
Hậu quả… Thiết nghĩ sẽ không chịu nổi.
Nam tử mặc giáp thấy nhiều Xuất Khiếu cảnh công kích như vậy, nhưng vẫn bị Phúc Thiên trận chặn lại, vẻ mặt hơi hơi giật mình.
“Đây là… Trận pháp phòng ngự địa giai!”
Nam tử mặc giáp hít một hơi thật sâu.
Không ít Xuất Khiếu cảnh đều toát ra vẻ kinh ngạc.
Sau đó, nam tử mặc giáp nhìn về phía lão giả tiều tụy ở đại lục cô quạnh phía xa xa.
“Tề Lục Giáp!”
“Phá trận cho ta!”
“Bằng không, lửa giận của Thánh địa Bắc Cung ta sẽ phát tiết lên ngươi!”
Nam tử mặc giáp trầm giọng nói.
Ở đây, người giỏi về trận pháp nhất, cũng chỉ có tông chủ Lục Giáp trận tông, Tề Lục Giáp.
Tề Lục Giáp cúi đầu, khí tức uể oải, tiều tụy như một cỗ thây khô.
Hắn không để ý đến nam tử mặc giáp.
“Tề Lục Giáp!”
Sắc mặt của nam tử mặc giáp càng ngày càng trầm xuống, lạnh lẽo đến cùng cực, nói.
“Khụ khụ khụ…”
“Lão hủ không phá được trận này.”
“Nếu ngươi không tin, thì ngươi đi lại đây, lão hủ sẽ đưa cho ngươi lời giải thích tốt nhất…”
Âm thanh khàn khàn của Tề Lục Giáp quanh quẩn.
Muốn cho tên nam tử mặc giáp đi lên đại lục cô quạnh.
Nét mặt của nam tử mặc giáp đọng lại, vẻ mặt lạnh lùng hơn.
“Lão hủ đã máu thịt khô cạn, Nguyên Thần suy yếu… Ngươi đừng sợ.”
Tề Lục Giáp nói.
Sắc mặt của nam tử mặc giáp trở nên tái xanh, càng ngày càng không dám đi lên đại lục cô quạnh, lão đầu này… Rất xấu!
Ông…
Bỗng dưng.
Trong hư vô, có từng âm thanh nghi ngờ ngạc nhiên vang lên.
Nam tử mặc giáp quay đầu, không khỏi sững sờ.
Hắn thấy được Phúc Thiên trận bị mưa bụi nhanh chóng bao phủ, ngay sau đó, lại có một bóng người đi ra từ đằng sau trận pháp.
Người của thế giới kia, bị bệnh sao!?
Chiến trường màu máu.
Vẻ mặt của mọi người ở đây đều biến đổi.
Trúc Lung động.
Nàng đi từng bước một, không nhanh không chậm, cất bước về phía thiên ngoại.
Ở bên cạnh nàng, là Lục Cửu Liên mặc một bộ Thanh Liên bào.
Cả hai từng bước một đạp không mà lên.
“Đừng có đi! Lùi lại!”
Nữ Đế Nghê Xuân Thu biến sắc, vội vàng quát.
Dương Thần cảnh ở bên ngoài… Rất nhiều!
Trúc Lung chính là tiểu áo bông thân mật của Lục ca, không thể để xảy ra chuyện gì được.
Huống chi, khí thế mà Trúc Lung toát ra, cũng chỉ là Phân Thần cảnh mà thôi.
Sắc mặt của Đỗ Long Dương cùng Diệp Thủ Đao cũng biến hóa.
Tuy nhiên, Lục Cửu Liên cùng Trúc Lung đều không có ngừng bước.
Phúc Thiên trận bao phủ.
Cả hai đạp không mà ra.
“Lại còn dám đi ra đây?”
“Muốn chết sao?”
“Phân Thần cảnh thế giới này… Làm sao lại cuồng vọng như vậy?”
Nơi xa, từng nhóm Thánh tử Thánh nữ, đều toát ra vẻ cười nhạo.
Nhưng mà, đại hán khôi ngô ngồi ngay ngắn trên lưng mãnh cầm, lại lần đầu tiên cảm thấy toàn thân rùng mình.
Tên Xuất Khiếu cảnh “đánh” Thanh Long thành trọng thương nhíu mày.
Mặc dù Trúc Lung nhắm hai mắt, thế nhưng, hắn có thể cảm nhận được, khí thế của thiếu nữ này, khóa chặt lại hắn, mà còn mang theo… Sát ý.
Bành!
Bỗng dưng, hư vô chấn động một hơi.
Thì ra, Trúc Lung động.
Thân hình của nàng, hóa thành một đường dải lụa màu trắng, tĩnh như xử nữ, động như thỏ khôn.
Bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt tên Xuất Khiếu cảnh ức hiếp Thanh Long trước đó.
“Hắn, đệ ta.”
Môi đỏ của Trúc Lung khẽ mở, âm thanh thanh lãnh dễ nghe như gợn sóng từ dây đàn vậy.
Tên Xuất Khiếu cảnh này hiểu rõ, thì ra, thiếu nữ này đây là tìm lại sĩ diện cho con Thanh Long kia.
“Chỉ bằng ngươi?”
Một Phân Thần cảnh nhỏ bé…
Tên Xuất Khiếu cảnh cười.
Hắn đột nhiên bùng nổ ra sát ý nồng đậm, linh thức chóa mắt như mặt trời. Hắn bỗng dưng xuất khiếu, khí thế khủng bố xen lẫn lại thành một mảnh, trấn áp đến nỗi hư vô không chịu nổi mà phát ra tiếng kẽo kẹt.
“Chết đi!”
Tên Xuất Khiếu cảnh này đánh ra một chưởng, đòn đánh không chút nào nương tay.
Một chưởng chấn động hư vô, tựa như sấm rền.
Trúc Lung nhắm hai mắt, tóc đen bay lên, có vài sợi tóc phất qua da thịt trắng nõn mà vô cùng mịn màng của nàng.
Sau đó, nàng không chút sợ hãi nào mà giơ ra một ngón tay xanh thẳm như ngọc phỉ về phía một chưởng của tên Xuất Khiếu cảnh kia.
Có một sợi tơ màu ngà sữa quấn quanh ngón tay ấy.
Phốc phốc!
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Một ngón của thiếu nữ, đã điểm nổ một chưởng của tên Xuất Khiếu cảnh này, thậm chí là thế như che trẻ, điểm ngay mi tâm của tên ấy!
Bành!
Đầu của tên Xuất Khiếu cảnh, lập tức như một quả dưa hấu bị đá lớn đè nát, chia năm xẻ bảy!
Trước khi phát nổ, trên mặt tên này còn lộ ra nụ cười lạnh.
Cái gì!?
Xuất Khiếu cảnh vẫn còn duy trì tâm tính xem náo nhiệt xung quanh đây, đều trở nên ngây dại.
“Chuyện gì xảy ra!?”
“Đó là lực lượng gì? Thế như che tre, không gì không phá!”
“Thiếu nữ này… Có lai lịch gì?!”
Lấy lại tinh thần, những Xuất Khiếu cảnh này đều hít vào một hơi khí lạnh.
Nhóm Thánh nữ Thanh tử quan chiến, càng là rùng mình.
Cái thế giới này… Có độc!
Thiếu nữ Phân Thần cảnh miểu sát Xuất Khiếu cảnh?
“Nàng là bá chủ vị diện của thế giới này sao?”
Bỗng nhiên, có một Thánh tử kinh nghi bất định mở miệng.
Người xung quanh đều khẽ giật mình, đúng vậy, bá chủ vị diện của thế giới này, đến cùng là ai?
Là thiếu nữ mạnh mẽ này sao?
Người bảo hộ của thánh tử Bắc Cung, khuôn mặt của nam tử mặc giáp biến đổi, không nghĩ ra, thiếu nữ này, vậy mà ác liệt như thế!
Thiếu nữ này chẳng lẽ là bá chủ vị diện của thế giới này?
Bá chủ vị diện thần bí của cái thế giới này… Rốt cuộc xuất hiện!
“Ngăn nàng lại!”
Nam tử mặc giáp lạnh như băng nói.
Xuất Khiếu cảnh xung quanh đều lấy lại tinh thần, có hơi do dự, không nhúc nhích. Sau đó lại đồng loạt ra tay.
Tên Xuất Khiếu cảnh bị Trúc Lung giơ ngón đánh nổ đầu kia, linh thức xuất khiếu, khuôn mặt vặn vẹo.
Hắn thậm chí còn không biết mình bại ra làm sao!
Nỗi sợ hãi vô hình, khiến cho hắn kinh hãi, tuy nhiên, cường giả Xuất Khiếu cảnh, linh thức đã có thể xuất khiếu, không phải muốn chết là chết.
Linh thức của hắn định chạy trốn.
Xung quanh, Xuất Khiếu cảnh đã vây giết tới.
Lục Cửu Liên động.
Dường như hoa sen nở rộ, lẻ loi một mình, ngăn ở trước rất nhiều Xuất Khiếu cảnh.
Hoa sen an tĩnh xoay chuyển.
Mỗi một tia lực lượng đều nắm giữ đến trạng thái viên mãn, không có một chút lãng phí nào.
Bành bành bành!
Đòn đánh của mấy tên Xuất Khiếu cảnh, đánh vào trên Thanh Liên, gợn sóng khuếch tán.
Xuất Khiếu cảnh bất động như núi.
Lục Cửu Liên lui lại nửa bước, một tay thả lỏng ra phía sau lưng, một tay phẩy áo.
Nhìn thì tựa hồ Lục Cửu Liên hơi bại, thế nhưng… Những tên Xuất Khiếu cảnh đều nghi ngờ không thôi.
“Đây là quái vật gì thế? Lực lượng nắm giữ vô cùng viên mãn, không có chút nào lãng phí?”
Vài tên cường giả Xuất Khiếu cảnh đối mặt với nhau, trong mắt đều run sợ.
Một bên khác.
Có hai tên Xuất Khiếu cảnh tới gần Trúc Lung, đòn tấn công đáng sợ bỗng nhiên phóng ra.
Bầu trời ngay lập tức trở nên sáng chói vô cùng.
Dường như có hai vòng mặt trời vậy.
Bên trong Chiến trường màu máu.
Một bóng người toàn thân quấn ở bên trong hắc bào hơi động một chút, định phóng lên tận trời.
Hắn tựa hồ như rốt cuộc cũng tìm được cơ hội trợ giúp nàng.
Thế nhưng, còn chưa kịp ra tay.
Trong hư vô.
Lông mi của Trúc Lung khẽ run, chậm rãi mở mắt ra.
Mắt trái đen, mắt phải trắng.
Hào quang mặt trời bị che lấp, linh hồn của tên Xuất Khiếu cảnh dự định chạy trốn kia lập tức phát ra tiếng rú thảm.
Thổi phù một tiếng, bị hủy diệt đi!
Cối xay màu trắng đen khổng lồ, chậm rãi hạ xuống.
Hai tên Xuất Khiếu cảnh đánh đến, bị cối xay màu trắng đen bao phủ, toàn thân bộc phát ra tiếng “cộc cộc cộc”.
Ngay sau đó, máu thịt be bét, bay ngược trở lại.
Thiếu nữ mở mắt, phong hoa tuyệt đại, trong tích tắc, hóa thành tiêu điểm thế gian.
Mái tóc tung bay.
Hiển thị rõ tư thái vô địch.
Thiên địa im lặng.
Hồi lâu sau, đại hán khôi ngô ngồi ngay ngắn trên mãnh cầm kia, mới nuốt một ngụm nước bọt, vô cùng chấn động mà nỉ non.
“Thần… Thần thông!?”
. . .
Chiến trường màu máu.
Bóng hình hắc bào run lên, dây leo khô được rủ xuống, hắn uể oải thu hồi hết lại.
Xem ra… Nàng vẫn không cần ta.
Rốt cuộc là do ta không đủ mạnh nhỉ.
Dưới lớp hắc bào, hắn phát ra tiếng thở dài.
Bên trong âm thanh than nhỏ, hiển thị rõ sự cô đơn.
. . .
Kim Thân đại lục.
Bộ Nam Hành nhu thuận ngồi ở một bên khác bàn cờ. Mặc dù hắn nhu thuận, nhưng khuôn mặt lại đắng chát.
Hắn chú ý đến thiếu nữ hiện ra tư thái vô địch trong hư vô.
Hắn đã từng suy đoán thiếu nũ kia chính là bá chủ vị diện.
Thế nhung hiện tại, nhìn xem hình ảnh vòng xoáy bản nguyên đáng sợ nổi lên trên bàn cờ.
Tất cả mọi người đều sai rồi!
Thân thể nhu thuận của Bộ Nam Hành, khống chế không nổi mà phát run.
Bá chủ vị diện chân chính, là ở chỗ này nè!
Bạn cần đăng nhập để bình luận