Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 472: Nam nhân có tiên duyên trên người! (2)

Dịch: Mèo Rừng
Có thì cũng chỉ là “Đạo bất đồng, bất tương vi mưu” thôi.
. . .
Đông Dương Quận.
Tiếng xé gió vang vọng không dứt.
Thế lực tu hành Thiên Nguyên vực vốn dĩ đều tụ tập ở Đông Dương Quận, bởi vì đang chờ đợi thái độ từ Bạch Ngọc Kinh.
Mà hiện tại, thái độ của Bạch Ngọc Kinh, bọn họ đã thăm dò ra được.
Nguyên Anh cảnh ra tay, sẽ không chạm đến ranh giới cuối cùng của Bạch Ngọc Kinh.
Cho nên… Những thế lực này bắt đầu xao động.
Dù sao, Ngũ Hoàng đại lục nhiều tài nguyên như vậy, bọn hắn không thể trơ mắt buông tha.
Cửu Ngục bí cảnh, Thí Luyện tháp, Long Môn… Mỏ linh thạch, vân vân, đây đều là đồ tốt hấp dẫn người ta.
Bốn đại thánh địa Võ Đế thành, Thiên Hư cung, Tuyệt Đao môn, Càn Nữ cung đều không có dị động của riêng mình.
Thế nhưng…
Các thế lực khác của Thiên Nguyên vực, thì dồn dập rời khỏi Đông Dương Quận, khuếch tán toàn bộ Ngũ Hoàng đại lục.
Đặc biệt là khu vực dãy Ngọa Long, thời điểm càng ngày càng nhiều đệ tử biết được Cửu Ngục bí cảnh từ miệng môn phái, biết được có thể đạt được Linh tinh, Linh tinh có khả năng mở ra đan dược, công pháp, pháp khí, những đệ từ này lập tức dồn dập hội tụ đến bên ngoòi Cửu Ngục bí cảnh.
Các thế gia tu hành giả vốn dĩ đang trú ở bên ngoài bí cảnh Cửu Ngục, sau khi tao ngộ với các đệ tử từ những thế lực ở Thiên Nguyên vực, rốt cuộc cũng bắt đầu dẫn đến mâu thuẫn..
. . .
Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Cự Kình cõng tiên đảo, chậm rãi chìm nổi trong Hãn Hải.
Trên hòn đảo.
Sau khi Nghê Ngọc hoàn thành việc tu hành mỗi ngày, đầu đội Tiểu Ứng Long, vui sướng hài lòng ôm Thông Thiên kính.
Có Tiểu Ứng Long làm chốt mở Thông Thiên kính, Nghê Ngọc hiện tại cũng không cần đợi Ngưng Chiêu.
Bởi vì, Ngưng Chiêu bắt đầu tu hành tựa như điên, trên kế hoạch tu hành mà công tử thiết lập ra, nàng lại vẫn đang tăng kế hoạch tu hành lên, cơ hồ nghiền ép tất cả thời gian về việc tu hành.
Nghê Ngọc ôm Thông Thiên kính.
Xem tình huống bên trong Tây Lương.
Toàn bộ Tây Lương đều loạn thành một bầy, Nghê Ngọc xem say xưa ngon lành.
Bởi vì, các cường giả Tây Lương đều đang đau đầu một vấn đề, cái đầu của Bá Vương… Làm sao để gắn trở lại.
Chẳng lẽ Bá Vương cứ không đầu cả đời?
Có rất nhiều danh y cố ý tới, thế nhưng cứ gật gù đắc ý mà thất bại quay về.
Gắn đầu cho Bá Vương…
Căn bản làm không được.
Thời điểm thấy một vị danh y thế mà lên kế hoạch dùng nhựa cao su ở bên trên nhựa cây để gắn đầu lại cho Bá Vương, Nghê Ngọc cười tới không ngậm miệng được.
Có bác gái chuyên chú thêu hoa ba mươi năm được Hứa Sở mời đến, dạy bảo Hứa Sở dùng kim khâu, khâu đầu của Bá Vương.
Hứa Sở lo lắng bác gái này sẽ xảy ra chuyện gì, nên tự thân thêu đầu cho Bá vương
Hứa Sở đáng thương, con mắt đều trừng lên vô số tơ máu.
Cuối cùng, cái đầu của Bá Vương cũng được thêu hoàn tất lên cổ.
Tuy nhiên…
Vô dụng, cái đầu được nối với Bá Vương không thể nào liên kết được với thân thể.
Bác gái thêu hoa kia, được Hứa Sở hữu hảo cầm lên, ném ra ngoài.
Nghê Ngọc cười đến nỗi nước mắt chảy túa ra.
Gắn đầu cho Bá Vương…
Những người này thật là biết đùa.
“Tuy nhiên, cái này quả thật là một cái vấn đề, làm sao để nối đầu cho Bá Vương?”
Nghê Ngọc sau khi cười xong, liền bắt đầu suy nghĩ vấn đề này.
Một trận gió quét qua.
Lục Phiên vận một tịch áo trắng, ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, chậm rãi lăn.
Nghê Ngọc thấy Lục Phiên đi dạo, con mắt không khỏi sáng lên.
“Công tử… Ngươi nói, cái đầu của Bá Vương còn có thể gắn trở về sao?”
Nghê Ngọc tò mò hỏi.
Lục Phiên nắm bắt hoa đào, nghe được vấn đề này, hơi ngẩn ra.
Hắn liếc mắt lườm Bá Vương cùng với hình ảnh bên trong Thông Thiên kính.
“Được… Đương nhiên là có thể nối được.”
“Có ba cái biện pháp.”
Lục Phiên hái đi từng mảnh hoa đào.
“Lại có ba cái biện pháp.”
Nghê Ngọc nghe ngây dại.
“Biện pháp đầu tiên, đó chính là bản công tử ra tay…”
Lục Phiên dựng thẳng một ngón tay, nói.
“Biện pháp thứ hai, cũng không khó, tìm Công Thâu Vũ…”
Nghê Ngọc nghe vậy, lông mày nhíu lên.
Công Thâu Vũ?
Lão đầu chỉ biết rèn sắt kia?
“Công Thâu Vũ am hiểu chế tạo ám khí, lại thêm hiện tại có được thực lực Thiên Tỏa cảnh, chế tạo một cái linh cụ để cho cái đầu của Bá Vương được cố định cũng không khó.”
Nghê Ngọc hít sâu một hơi: “Vậy thì cái biện pháp còn lại đâu?”
Lục Phiên liếc mắt lườm Nghê Ngọc.
“Biện pháp cuối cùng, cũng là biện pháp đơn giản nhất, thực lực của Bá Vương đột phá đến Tam Thần cảnh… Dùng thuộc tính của Bất Khuất đạo ý, lại một lần nữa tái sinh đầu cũng có phải là vấn đề gì.”
Lục Phiên nói ra.
Nói xong, lập tức khống chế Thiên Nhận Y, chậm rãi bay đi.
Chỉ để lại Nghê Ngọc đang kinh hãi mà lấy một viên Thối Thể đan bọc đường ra từ trong túi, nuốt vào trong miệng, tự an ủi một chút.
. . .
Trên thực tế.
Ba cái biện pháp mà Lục Phiên nói ra, không phải là không có đạo lý..
Bên ngoài dãy Ngọa Long, trong một thị trấn nhỏ.
Công Thâu Vũ toàn thân mồ hôi, đánh sắt xong rồi uống một ngụm trà nóng, sau đó liếc qua, vuốt râu nhìn về phía đồ đệ A Lỗ đang chất phác ở một bên mà rèn sắt.
“A Lỗ, tới đây.”
A Lỗ mình trần ra trận nghe vậy, vội vàng buông chùy sắt trong tay xuống, lau mồ hôi, cất bước đi tới.
“Sư phụ.”
A Lỗ toát ra nụ cười ngây nô.
“Ngươi đi Tây Lương một chuyến, để cho những cái tên đần Tây Lương kia, đưa cái đầu của Bá Vương cùng với bản thân hắn tới đây…”
“Nói với bọn hắn, nếu như muốn trợ giúp Bá Vương nối đầu, liền mang ‘Long Thiên thạch’ ở bên trong Long Môn Đông Diễn giang để đổi.
Công Thâu Vũ nói.
A Lỗ khẽ giật mình: “Long Thiên thạch là cái gì?”
“Ban đầu Long Môn sinh ra, chính là nguyên nhân linh khí dâng trào, bên trong mỗi một cái Long Môn đều sẽ sinh ra một khối ‘Long Tiên thạch’, có thể xem cái ‘Long Tiên thạch’ này như là tài liệu trân quý nhất Ngũ Hoàng đại lục, tài liệu để chế tạo Huyền giai linh cụ.”
Công Thâu Vũ sờ lấy hàm râu, nói.
Làm Luyện Khí sư, hắn hiển nhiên quan tâm vật liệu luyện khí.
Đương nhiên, chi tiết về Long Tiên thạch, vẫn là do Lục Phiên nói cho hắn biết.
Sau khi Lục Phiên nói cho hắn biết tới sự tồn tại của Long Tiên thạch, thì lại để cho hắn khi nào đột phá Thiên Tỏa hằn tiếp xúc vào.
Bây giờ, sau khi Công Thâu Vũ hắn bước vào Thiên Tỏa, cuối cùng cũng có khả năng yên tâm tiếp xúc Long Tiên thạch.
A Lỗ cái hiểu cái không, tuy nhiên, bất kể như thế nào, bảo vật có thể chế tạo huyền giai linh cụ, tuyệt đối là trân bảo.
. . .
Bắc Quận.
Đỉnh Thái Lĩnh.
Bầu không khí lạnh lẽo đến cực điểm.
Mỗi một vị Huyền Vũ vệ đều khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.
Bọn hắn nhìn xem lầu các của Đạm Đại Huyền, trong lầu các im lặng, thế nhưng, sự an tĩnh này, lại tựa như ác mộng đánh thẳng vào nội tâm bọn hắn.
Tình huống của Đạm Đài Huyền đến cùng là thế nào?
Có bị Lưu Nguyên Hạo giết chưa?
Nếu như Bắc Huyền vương chết, vậy thì Đại Huyền có khả năng phải bị loạn!
Lo lắng cho tính mệnh Bắc Huyền vương, Huyền Vũ vệ căn bản không dám loạn động.
Hắc Long vệ nắm kiếm, tựa như một cây cọc thẳng đứng trước cửa.
Trong phòng.
An tĩnh đáng sợ.
Chính là ứng cái câu “Một lời không hợp, không hơn nửa câu”, Lưu Nguyên Hạo cũng không nói gì thêm, ngón tay giữa có một ngọn lửa màu trắng bệch không ngừng bốc lên.
Sau một hồi…
Lưu Nguyên Hạo cười.
“Bắc Huyền vương…”
“Nếu như ngươi đã không còn lời nào để nói, vậy thì lên đường đi.”
Lưu Nguyên Hạo nói.
Lời nói vừa ra.
Lưu Nguyên Hạo chậm rãi đứng dậy.
Oanh!
Khí tức thuộc về Thể Tàng cảnh đỉnh phong không ngừng khuếch tán, liên tục tràn ngập.
Toàn bộ căn phòng, cuồng phong gào thét.
Các bài thi của những học viên trong Đại Huyền học cung đều bị thổi tứ tan.
Đạm Đài Huyền thấy cảnh này, nổi giận.
Cầm kiếm đứng dậy, đột nhiên nâng hộ thân kiếm lên.
Lưu Nguyên Hạo cười nhạo.
Hắn thấy, kiếm của Đạm Đài Huyền, cũng chỉ là sự quật cường cuối cùng của hắn.
Phàm nhân làm sao có thể chống lại tu hành giả?
Đạm Đài Huyền không phải Bá Vương.
Nếu như Bá Vương, hắn còn cần phải tính toón cẩn thận.
Thế nhưng…
Đạm Đài Huyền, cũng chỉ là một tên phàm nhân thậm chí còn không phải là Khí Đan viên mãn.
“Chết.”
Khuôn mặt của Lưu Nguyên Hạo dần dần lạnh lẽo.
Giết Đạm Đài Huyền, Ngũ Hoàng chắc chắn hết loạn.
Vũng nước đục này tuyệt đối phải đục hơn nữa, Hắc Long giáo cũng có thể ở bên trong vũng nước đục này, thu hoạch được càng nhiều chỗ tốt.
Ông…
Ngọn lửa màu trắng bệch bắt đầu biến ảo.
Rất nhanh, liền hóa thành một lưỡi đao bằng ngọn lửa.
Đâm thẳng vào mặt Đạm Đài Huyền.
Đạm Đài Huyền chỉ cảm thấy nội tâm co chặt.
Tốc độ quá nhanh!
Tốc độ của Lưu Nguyên Hạo quá nhanh!
Đạm Đài Huyền thậm chí còn chưa kịp phản ứng, chuôi lưỡi đao bằng ngọn lửa đã đến chóp mũi Đạm Đài Huyền.
Chỉ còn hướng về phía trước một tắc, liền có thể xiên qua đầu Đạm Đài Huyền.
Tử vong… Cách Đạm Đài Huyền gần như vậy.
Thế nhưng, Đạm Đài Huyền lại phát hiện, nội tâm của mình không có khẩn trương, thậm chí còn bình tĩnh cùng thong dong.
Đinh!
Lưỡi đao hỏa diễm không ngừng phóng to trước mặt Đạm Đài Huyền thì chợt dừng lại.
Từng sợi Huyền Hoàng khí tựa như tấm lụa buông xuống.
Lưu Nguyên Hạo sững sờ, ngay sau đó… Lỗ chân lông toàn thân hắn thịt chặt lại, rùng mình!
Miệng tiếng Kim Long gào thét nổ vang lên.
Đạm Đài Huyền ngồi xếp bằng, sợi tóc tung bay, mắt sáng như đuốc, hắn một tay nắm hộ thân kiếm, một tay móc ra một con dấu.
Con dấu lấp lánh kim quang.
Cùng với Hoàng Đạo long khí rủ xuống ở sau lưng Đạm Đài huyền, giao nhau sáng chói.
Ánh mắt của Đạm Đài Huyền nhìn con dấu, lại nhìn về phía Lưu Nguyên Hạo đang rùng mình.
Sau khi ngẩn ra một lúc, tựa hồ không nghĩ tới bản thân lại mạnh như vậy!
Thì ra, hắn cũng là một nam nhân có tiên duyên trên thân!
Đạm Đài Huyền nhếch miệng cười ha hả.
Hắn cầm con dấu lên, lập tức dời đến trên đầu Lưu Nguyên Hạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận