Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 812: Ngươi xem, hắn chết rồi đó (3)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Lão giả ngồi trên đại lục thượng giới, trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng.
Bàn tay kia cũng đột nhiên xuất hiện.
Ba~!
Hai bàn tay
Trong Nguyên Từ Thiên.
Lại hiện ra bàn tay to lớn che cả bầu trời.
Hai lòng bàn tay khổng lồ di chuyển sang hai bên như hai ngọn núi, đập vào nhau.
Toàn bộ Nguyên Từ Thiên tựa hồ có một tiếng gầm tiếng nổ chói tai!
Nhưng mà.
Lại để cho thế nhân kinh sợ chính là.
Hai bàn tay kia lại không triệt để đập vào nhau.
Ma khí mãnh liệt, bao bọc lấy Lục Phiên, giống như một hạt tròn, cứng rắn mở ra một khoảng trống giữa hai lòng bàn tay.
Mà thiếu niên ở giữa công phạt kia, hai mắt sắc bén.
Mái tóc đen mạnh mẽ tung bay, hắc bào của hắn gợn sóng.
Thiếu niên cầm cung.
Một tay kéo cung, một chân độc lập, một chân chống cung trên đầu gối, thân mình ngả ra sau, kéo đại cung thành hình trăng rằm!
Năm đầu phượng hoàng trên đại cung từng đầu đều phát sáng.
Năm đạo tiên khí của vị ngũ khí tiên túc Lục Phiên giết chết kia bị Lục Phiên phân biệt rót vào trong Ngũ Hoàng cung.
Ô ô ông……
Năm đạo tiên khí hội tụ thành một mũi tên đầy màu sắc.
Đôi mắt Lục Phiên sắc bén, không cảm xúc nhìn chằm chằm vào lão giả đang ngồi trên đại lục thượng giới mênh mông kia.
“Mũi tên này……tên là hòa bình.”
CHIU!
Lời nói rơi xuống.
Lục Phiên nới lỏng tay.
Xoẹt!
Một mũi tên đầy màu sắc đột nhiên bắn ra, giống như một con rắn sặc sỡ, lướt qua trong khoảng không.
Hư không Nguyên Từ Thiên lại lần nữa xé ra một khe rãnh đen tối!
Cố Mang Nhiên từng nhắc nhở Lục Phiên, có thể lợi dụng tiên khí của tiên túc thúc dục ngũ hoàng tiễn.
Vừa hay cướp được năm đạo tiên khí, Lục Phiên liền thử một phen xem sao.
Sát cơ khủng bố, đột nhiên ngập tràn.
Một mũi tên đầy màu sắc.
Nhanh chóng lướt qua.
Bỗng nhiên lao về phía hố sâu lão giả ngồi xếp bằng!
Lão giả đó, lần đầu tiên cảm thấy uy hiếp.
Hắn ta vậy mà……bị một tiên túc cảnh nhỏ nhoi uy hiếp!
Lão giả đứng dậy.
“Lớn mật!”
Oành!
Giây phút tiếp theo, khí cơ hủy diệt ngập trời, lập tức cắn nuốt lão giả này!
Bành!
Một chùm năng lượng dày đặc bao phủ toàn bộ thượng giới mênh mông.
Đại địa đang rung chuyển, những ngọn núi đang rúng động.
Rất nhanh.
Bụi mù nghi ngút.
Một hố nhỏ hơn hố trước xuất hiện bên hố sâu trước đó.
Mà trong cái hố sâu kia.
Một bóng người đứng sừng sững với làn khói xanh cuồn cuộn khắp người.
Giờ khắc này lão giả áo xám, trông vô cùng chật vật.
Hắn ta dùng hết thủ đoạn phòng thủ, suýt nữa……thì bị bắn nổ luôn rồi!
Áo bào xám cũ nát của hắn ta không chịu nổi, hay tay nhuốm máu, toàn bộ tựa như vớt lên từ biển máu.
Sức mạnh của mũi tên này, suýt chút nữa giết chết hắn ta!
“Đó là……pháp khí cấp Thánh tổ?!”
“Trong Hư Vô Thiên vậy mà lại xuất hiện pháp khí bực này……lẽ nào……đế binh viễn cổ muốn xuất thế?!”
Trong mắt lão giả tràn đầy kinh hãi.
Nguyên Từ Thiên.
Lục Phiên tóc đen ma khí ngập trời.
Hắn hạ trường cung xuống, nhếch miệng.
“Cố Mang Nhiên gạt ta, tiên khí này……quá yếu.”
“Một mũi tên không thể bắn chết được.”
Lục Phiên nói thầm, cũng không có che dấu.
Thế nhân đều nghe được, không khỏi cạn lời.
Yếu……yếu sao?!
Cường giả thượng giới kia suýt chút nữa bị một tiễn này bắn chết rồi đấy!
Như vậy còn chưa đủ sao?!
Oành!
Trong đại lục thượng giới.
Sắc mặt lão giả kia vạn phần âm trầm.
Hắn ta vậy mà suýt nữa bị bắn chết!
Lão giả cất bước ra khỏi thượng giới, từng bước từng bước, phảng phất như dịch chuyển hư không.
Hóa thành một đạo cầu vồng, bay nhanh ép về phía Lục Phiên.
Vốn dĩ hắn ta tính giết chết Lục Phiên, nhưng mà bây giờ……hắn ta định bắt lại!
Hắn ta cảm thấy, Lục Phiên chắc chắn có quan hệ không tách rời với đế binh xuất thế ở Hư Vô Thiên!
Tốc độ của lão giả vô cùng nhanh.
Nương theo đó là uy áp vô cùng đáng sợ.
Uy áp này, lại để cho Lục Phiên ngưng mắt.
Bất quá.
Ngay tại lúc Lục Phiên chuẩn bị đánh trả.
Không biết từ lúc nào.
Sau lưng Lục Phiên, xuất hiện một cái quan tài.
Một bông hoa cúc đung đưa trên quan tài.
Lão giả nháy mắt xuất hiện bên thân Lục Phiên, đồng tử bỗng nhiên co rút lại.
Hắn ta cảm nhận được sát cơ vô biên.
Chợt giơ tay lên, nhưng mà……
Một cánh tay gầy như que củi trong quan thò ra.
Trên cánh tay, tay áo đỏ như đang chảy máu.
Huyết y……
Cố Mang Nhiên!
Lão giả sởn hết cả gai ốc!
Hung nhân thượng cổ……vậy mà xuất hiện rồi!
“Lục công tử, tại hạ không có gạt người.”
Thanh âm Cố Mang Nhiên ôn hòa tràn ngập từ tính từ trong cổ mộ bay ra.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Cánh tay thò ra đó, nhẹ nhàng quét qua, tựa như hóa thành một thanh giáo, quét ra ô quang.
Phốc xuy!
Lão giả có tu vi vượt qua cả tiên túc, đầu bay lên trời……
Trên gương mặt vẫn còn nét hoảng sợ.
Mà nguyên thần của hắn ta, lại bị sát khí hào hùng đáng sợ trùng kích tan thành mây khói.
Cường giả vân tộc, đã chết!
“Ngươi xem……hắn ta chết rồi đó.”
Trong quan tài.
Nửa người Cố Mang Nhiên hơi nâng dậy, dựa vào quan tài, cười ôn hòa về phía Lục Phiên.
Thân hình ma chủ Lục Phiên thon dài, tóc đen phất phới, nắm ngũ hoàng cung, lườm Cố Mang Nhiên một cái.
Tuy người này cưỡng từ đoạt lý!
Nhưng, thật sự……có chút mạnh mẽ!
Mà trong nháy mắt Cố Mang Nhiên xuất hiện, chớp mắt giết chết cường giả Vân tộc áo xám!
Toàn bộ đại lục thượng giới, đột nhiên rung lắc.
Bốn vị ngũ khí tiên túc kia hoảng sợ vô cùng, đầu cũng không dám ngoảnh lại, chợt xông về phía thượng giới!
Huyết y Cố Mang Nhiên, hung đồ thế này……vậy mà dám rời khỏi Hư Vô Thiên!?
Mà Nguyên Từ Thiên, Huyết Sát Thiên và Bình Dương Thiên, cũng chợt nổi lên địa chấn!
Huyết y Cố Mang Nhiên vậy mà thật sự sống lại!
Lão ngoan đồng đó sống từ trận đại chiến viễn cổ đến nay a!
Nên sẽ đáng sợ đến bực nào!
“Lục công tử, đến lúc nên trở về rồi.”
Trong quan tài.
Bộ dạng gầy như que củi Cố Mang Nhiên rõ ràng có chút gầy yếu.
Hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía đại lục thượng giới mênh mông, trong mắt toát ra tia cười nhạo.
Chầm chậm nói với Lục Phiên.
Bang bang bang!
Dao bạc xếp lại, hóa thành hình dáng thiên nhận ỷ.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên thiên nhận ỷ, thu lại ma khí, lại trở về bộ dạng tao nhã lần nữa.
Lục Phiên liếc về phía thượng giới.
Không nói gì thêm.
Hắn móc ra đạo diễn kính, nhẹ nhàng tung tung.
Nói tóm lại, chuyến này, không lỗ.
Ô ô ông……
Nguyên thần khẽ động.
Đột nhiên, một chút ánh sáng màu bạc xuất hiện, một luồng ánh sáng màu xám bạc phong phú đột nhiên trào ra.
Xé rách ra một khe hở trong hư không.
Bánh xe thiên nhận ỷ của Lục Phiên từ từ chuyển động, mang theo thân mình hắn, không nhanh không chậm xuyên qua hư không đi mất.
Đông đông!
Thế nhưng.
Ngay lúc xe lăn của Lục Phiên tiến vào khe hở không gian áo nghĩa.
Một cỗ khí cơ cường đại khủng bố nhất thời tràn ngập.
Lục Phiên chỉ cảm thấy nhịp tim của mình dường như đã ngừng lại một lúc!
“Nếu đã đến rồi, vậy thì không cần đi nữa!”
Khí cơ khủng bố lan tràn.
Toàn bộ Nguyên Từ Thiên lặng ngắt như tờ, vô số sinh linh đều quỳ rạp xuống đất.
Cho dù là lão tổ tiên túc Hắc Từ tiểu thế giới cũng quỳ rạp xuống không dám nhúc nhích!
Rầm rầm rầm!
Trong thượng giới, một bóng mờ mờ mờ hiện ra,tôn quý, cường đại, thậm chí……không thể nhìn thẳng!
“Lục công tử, tiếp tục đi, đừng quay đầu.”
“Thánh tổ vân tộc sao?”
“Lão già này, bổn tướng quân đi nói chuyện cùng hắn một chút.”
Cố Mang Nhiên nói với Lục Phiên.
Sau đó, thò tay ra, ngắt lấy đóa hoa cúc thần dược phất phơ trên quan tài.
Lục Phiên quay đầu.
Vừa hay thấy Cố Mang Nhiên bẻ gãy đóa hoa cúc thần dược kia, nhét vào miệng…… (Đoạn này tác cố tình dùng chữ “hoa cúc” kiểu như nhét phao câu vào mồm ấy, ở bên trung hình ảnh “hoa cúc” thường dùng để chỉ “cửa hậu”, từ “bạo cúc” dịch ra tiếng việt nghĩa là “thông đýt” ae nhé!!!)
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận