Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 320: Sư huynh đi đâu vậy?

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Nhiếp Trường Khanh đang vội vàng chạy trốn, sau lưng hắn có ba tên đệ tử áo tím của Võ Đế thành đuổi theo rất sát.
Cũng không phải là Nhiếp Trường Khanh chạy chậm hơn bọn hắn, Nhiếp Trường Khanh tu Thiên Tỏa, xương sống như rồng, khí huyết, linh thức hai thứ kết hợp, có thể nói rất mạnh mẽ, khi chạy, khí huyết liên miên bất tuyệt, tốc độ và sức bền bỉ đều vượt xa Kim Đan bình thường.
Cho dù là đệ tử Võ Đế thành củng chỉ là Kim Đan, nếu nói về tốc độ thật sự kém Nhiếp Trường Khanh rất nhiều.
Thế nhưng, Nhiếp Trường Khanh sở dĩ nhìn như sắp bị đuổi kịp là do hắn cố ý chạy chậm lại.
Một mực bỏ trốn cũng không phải là biện pháp tốt, Nhiếp Trường Khanh phải nghĩ biện pháp giết địch.
“Đuổi kịp!”
Ba tên nội môn đệ tử Võ Đế thành nội môn hét lên.
Bọn họ đều là Kim Đan cảnh, trong đó còn có nhiều người là nhị chuyển Kim Đan, bọn hắn cũng không có lo lắng Nhiếp Trường Khanh có thể làm nên trò trống gì.
Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn Thế Giới Trailer
Nhiếp Trường Khanh chỉ mới vừa vào Kim Đan, thực lực so với bọn hắn yếu hơn rất nhiều.
Cho nên. . .
Bọn hắn có nắm chắc giết chết đối phương.
“Giết!”
Ba vị đệ tử Võ Đế thành không do dự, gặp mặt liền hạ sát thủ.
Kiếm quang xẹt qua tuyết trắng.
Vô số kiếm quang, xen lẫn tạo thành một cái lưới lớn, phủ về phía Nhiếp Trường Khanh!
“Ngươi trốn không thoát!”
Trong ánh mắt một vị đệ tử Võ Đế thành mang theo sự hưng phấn và vẻ tham lam.
Giết Nhiếp Trường Khanh, lấy được thủ cấp, thì sẽ có cơ hội vào Tàng Kinh các, cơ duyên to lớn như vậy ở trước mặt bọn họ, bọn họ sao có thể không động tâm?
Nhiếp Trường Khanh bước chân lảo đảo, rơi xuống mặt tuyết.
Vô số kiếm quang, nháy mắt bao phủ hắn. . .
Mặt đất rung động, tuyết trắng như thác nước chảy ngược, tuyết bay tán loạn, hạt tròn rõ ràng.
Ba đệ tử Võ Đế thành lập tức vui vẻ.
“Thành công?”
Tuy nhiên, rất nhanh, sắc mặt của bọn họ đã biến đổi.
Bởi vì tuyết trắng trên đất bay lên, lại hóa thành một con Tuyết Long, sinh động như thật, râu rồng, vảy rồng, đuôi rồng đều giống như thực.
Nhiếp Trường Khanh lúc này cầm trong tay một tấm bùa chú.
Đây là phù lục mà Tạ Vận Linh cho hắn.
Sau khi sử dụng, vốn là sẽ xuất hiện một con rồng nước , tuy nhiên, nó cuốn theo được hình thành từ gió tuyết nên biến thành Tuyết Long.
Ba đệ tử Võ Đế thành đệ tử thờ ơ, sức mạnh của phù lục này chỉ ngang với Trúc Cơ cảnh, không thể uy hiếp được bọn hắn.
Thế nhưng, đối với Nhiếp Trường Khanh mà nói. . .
Cũng là đủ rồi.
Tay Nhiếp Trường Khanh đặt lên Trảm Long đao ở bên hông.
Khí tức cả người hắn không ngừng dâng lên, giống như là nước sôi đang sôi trào, nóng hổi.
“Ngự đao.”
Nhiếp Trường Khanh gầm nhẹ.
Tuyết Long bay ra trong nháy mắt, thân hình của hắn cũng từ phía trên Tuyết Long nhảy xuống.
Trảm Long bỗng nhiên bay ra, hóa thành kim quang.
Một đao chém về phía một đệ tử Võ Đế thành.
Đao ý cuồn cuộn được phóng thích.
Ba đệ tử Võ Đế thành cũng không phải hạng người tầm thường, bọn hắn không e ngại, thậm chí không chần chờ, đối mặt với một đao tuyệt sát này của Nhiếp Trường Khanh.
Không chần chờ.
Oanh!
Ba vị đệ tử phóng lên trời.
Đại chiến diễn ra.
Đao kiếm va chạm, chỉ còn lại vô số kiếm quang tràn ngập!
Nhưng mà.
Bên trong vô số kiếm quang này, có một đao mang màu vàng giống như âm thầm, xé rách hết thảy, chém ra tới.
Phốc phốc!
Một đệ tử Võ Đế thành bị chém đầu.
Lại một đệ tử Võ Đế thành nửa rú thảm, nửa người hắn bị trảm làm hài.
Còn lại đệ tử Võ Đế thành cuối cùng ho ra máu bay ngược lại, vũ khí trong tay hắn, cũng đã bị chém làm hai đoạn!
“Pháp khí? !”
“Đao trong tay của người kia, là pháp khí!”
Đệ tử Võ Đế thành kinh ngạc hống lên.
Nhưng mà, khi hắn quay đầu, lại phát hiện, hai người đồng hành cùng hắn, đã bỏ mình.
Nhiếp Trường Khanh rơi xuống đất, sắc mặt lạnh lẽo, không có chút tình cảm nào.
Vẻ mặt lạnh lùng.
Một đao chém qua.
Trên cổ vị đệ tử Võ Đế thành này đã xuất hiện một vết máu.
Giết người, lùi lại, gió tuyết tung bay.
Động tác của Nhiếp Trường Khanh liền mạch giống như nước chảy mây trôi.
Tuyết bay như đang mang theo đau thương, phủ trắng mặt đất.
Nhiếp Trường Khanh lấy ra một hạt Tụ Khí đan, nhét vào trong miệng, ngậm ở dưới lưỡi, bóng hình của hắn dần dần tan biến trong tuyết.
Kẻ giết người phải có giác ngộ bị người giết lại.
Những người này muốn giết hắn, Nhiếp Trường Khanh chỉ có thể giết trở lại thôi.
Sau khi Nhiếp Trường Khanh biến mất không lâu.
Có một người mặc áo đen từ trong tuyết đi tới, tốc độ cực nhanh, xuất hiện ở trước ba bộ thi hài.
Nhìn ba vị đệ tử Võ Đế thành đã chết, những đệ tử còn lại đều tỏ vẻ kinh ngạc giận dữ.
“Phong Nhất Lâu sư huynh đi đâu rồi?”
“Hắn còn chưa tới đây sao? Cuồng đồ này đã giết vài vị đồng môn của chúng ta tồi. . . Bốn vị trấn thủ tòa miếu đều đã chết, còn có một vị ngoại môn Kim Đan, người này đang đạp lên mặt mũi của Võ Đế thành chúng ta!”
“Giết! Không chỉ là vì cơ hội vào Tàng Kinh các, còn là vì báo thù!”
Những đệ tử này tỏ vẻ giận dữ, để cho mấy vị đệ tử mang thi thể người đã chết về Võ Đế thành, những người còn lại thì đuổi theo giết Nhiếp Trường Khanh.
Thực lực của những đệ tử Võ Đế thành này cũng không hề yếu.
Trong đó, thậm chí còn có cấp bậc ngũ chuyển Kim Đan, Nhiếp Trường Khanh một khi gặp phải, thua không nghi ngờ.
. . .
Phong Nhất Lâu bay nhào ra, lăn trên mặt đất mấy vòng, cả người dính đầy bùn tuyết.
Còn tiểu nhân do linh dịch ngưng tụ thành thì đang chắp tay, bay lơ lửng.
Phong Nhất Lâu cảm giác thân thể có chút lạnh lẽo, tên tiểu nhân này mang đến cho hắn cảm giác rất nguy hiểm.
Oanh!
Phong Nhất Lâu vận chuyển Kim Đan, như một vầng mặt trời nóng bỏng, trán hán tỏa ra ánh sáng chói lóa.
Hắn nhìn chằm chằm vào tiểu Lục Phiên.
Cởi cái bọc sau lưng xuống, trong đó có rất nhiều khúc kim loại, chồng lên nhau tạo thành một cây trường thương.
Mũi thương sắc bén run lên, sóng linh khí mạnh mẹ lan ra bốn phía, làm cho tuyết xung quanh giống như ngừng rơi.
Hắn chính là người đứng hạng thứ chín Nhân bảng hiện tại, sao lại có thể thua một tiểu nhân được ngưng tụ từ linh dịch được?
Phong Nhất Lâu hết sức tự tin, thậm chí có chút tự phụ.
Kim Đan cảnh, ngũ chuyển thì đã có thể trùng kích Nguyên Anh, chỉ có thiên tài mới chọn cách siêu việt ngũ chuyển, tu luyện đến những chuyển tiếp theo.
Lục chuyển đến cửu chuyển, mỗi một chuyển đều khó khăn như lên trời.
Phong Nhất Lâu có thể tu luyện đến thất chuyển Kim Đan, đã là thiên tài cao cấp nhất đương thời.
Cho nên, hắn tự tin lại tự phụ.
Đâm ra một thương, không khí phát ra tiếng nổ, đời này, người Phong Nhất Lâu kính nể nhất, chính là Đỗ Long Dương, thiên hạ đệ nhất thương.
Hắn mặc dù không phải là đệ tử của Đỗ Long Dương, thế nhưng hắn lại may mắn đạt được sự chỉ bảo của Đỗ Long Dương, cho nên kỹ thuật dùng thương của hắn cực cao.
Tiểu Lục Phiên đôi mắt sáng lạn nhìn Phong Nhất Lâu.
Một thương đâm tới, quấy động bông tuyết.
Tiểu Lục Phiên phiêu động, lại bình tĩnh đứng trước mũi thương.
Con ngươi Phong Nhất Lâu co rụt lại.
Bỗng nhiên, hắn cảm giác tâm trí hắn chấn động.
Hắn gầm nhẹ, muốn động thủ.
Nhưng mà. . .
Trong thoáng chốc, hắn dường như thấy phía sau lưng tiểu nhân kia, có một bóng người trắng như tuyết, ngồi ngay ngắn trên xe lăn, trước người hắn bày ra một bàn cờ, xắn tay áo hạ cờ xuống bàn cờ.
Là hắn!?
Phong Nhất Lâu toàn thân run lên một cái.
Hắn biết người này, khi mà Đỗ Long Dương độ thiên kiếp, lượt thiên kiếp cuối cùng chính là bị người này trộm đi!
Đây chính là một người có thể đứng ngang hàng cùng với Đỗ Long Dương a!
Trái tim Phong Nhất Lâu co rụt lại.
Hắn vạn lần không ngờ, ở trong núi hoang mênh mông này, vậy mà hắn có thể gặp được người mạnh như vậy ở nơi đây.
Đã thấy tiểu nhân kia chậm rãi đi tới trước mặt Phong Nhất Lâu.
Phong Nhất Lâu tỏ vẻ cay đắng.
Niềm kiêu ngạo của hắn, tại thời khắc này, đã nát vụn.
Tiểu Lục Phiên giơ tay lên.
Ngón tay nho nhỏ điểm vào mi tâm Phong Nhất Lâu.
Phong Nhất Lâu chỉ cảm thấy trong óc chấn động, linh thức của hắn bị một lực lượng khổng lồ đè xuống dưới.
Mà hắn cũng mất đi ý thức, mắt tối sầm lại.
Phong Nhất Lâu ngã nhào trên mặt đất.
Không nhúc nhích, thậm chí tuyết rơi xuống người hắn đã tạo thành một đống tuyết dày.
Hồi lâu sau.
Đống tuyết tán đi.
Phong Nhất Lâu ngồi trên đất, xoay nhúc nhích cổ một chút.
Ánh mắt tự tin lại tự phụ của hắn biến mất, thay vào đó là một ánh mắt có mấy phần lười biếng và bình thản.
“Ngô. . . Ngụy đoạt xá chi pháp sao? Áp chế linh thức của đối phương, dùng linh thức của chính mình điều khiển thân thể này. . .”
Phong Nhất Lâu đứng lên, nhìn xung quanh một vòng.
Sau đó phát ra một tiếng cười khẽ.
Hắn chắp tay, nhặt trường thương trên đất lên xếp gọn vào bọc, cõng ở trên lưng, đi về hướng Võ Đế thành.
Còn việc có bị Đỗ Long Dương phát hiện hay không, thì Lục Phiên cũng không quan tâm.
Loại đoạt xá này, cũng không hoàn toàn là đoạt xá thân thể đối phương, nếu linh thức của Lục Phiên rời khỏi thân thể này, linh thức của Phong Nhất Lâu sẽ lại có thể nắm giữ thân thể của chính hắn một lần nữa, cùng lắm là suy yếu mấy ngày, cũng sẽ không xuất hiện tình huống tử vong.
Tựa như lần trước Thiên Hư công tử cũng như vậy.
Cho nên, nếu bị phát hiện, cùng lắm thì hắn thoát linh thức ra là được.
Gió tuyết đầy trời, Phong Nhất Lâu thu liễm khí thế khoa trương của mình lại, giống như một đóa sen tĩnh lặng, nhẹ nhàng đi trong trời gió tuyết.
. . .
Thác nước ba ngàn thước như một mảnh vải dài óng.
Phát ra điếc tai nổ vang.
Hồ nước có gợn sóng lan ra, Lý Tam Tư đột nhiên ngoi đầu lên, phun ra nước miếng.
Hắn quá khó khăn.
Sau khi hắn đi qua tường không khí, tiến vào cấm vực, liền bị vô số cường giả truy sát, Thể Tàng cảnh còn chưa tính, đằng sau còn có Kim Đan cảnh, Nguyên Anh cảnh đều chạy đến.
Lý Tam Tư còn có chút tự ngạo, ở trong thiên hạ, tu vi Thể Tàng viên mãn của hắn cũng đủ để đứng trong hàng ngũ mười người mạnh nhất.
Thế nhưng, sau khi vào cấm vực, hắn mới hiểu được ý tứ trong câu nói “Ngươi quá yếu” của Trúc Lung.
Tuy nhiên, Lý Tam Tư cũng không hối hận.
Mục đích hắn vào cấm vực không phải là vì mạnh hơn sao?
Nhìn không thể thấy được phần cuối cuối của thác nước, Lý Tam Tư từ trong đầm nước đi ra, nằm trên mặt đất ngửa mặt lên thở một hồi, hắn không có ở lại lâu vì khi nhảy vào thác nước, Lý Tam Tư rõ ràng cảm ứng được, Lục Phiên đã tạo cơ hội cho hắn.
Mặc dù Nguyên Anh cảnh sẽ không xuất thủ, thế nhưng Kim Đan cảnh lại sẽ ra tay. . .
Một khi có Kim Đan cảnh cường giả đuổi giết hắn, hắn sẽ rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh.
Không thể ở lại lâu, một khi bị bắt được, hắn liền xong đời.
Hắn vươn mình lên, dùng linh khí làm bốc hơi nước, khiến cho áo trên người hắn trở nên khô ráo, kiếm gỗ của hắn đã đứt gãy, mất đi vũ khí, thực lực hắn yếu đi ba thành.
Hắn ngắm nhìn bốn phía, đây là một cái sơn cốc.
Bị chướng khí bao phủ, may mà hắn là Thể Tàng cảnh, có thể điều động linh khí phong bế thân thể, ngăn chặn chướng khí xâm lấn.
Lý Tam Tư có chút mờ mịt, không biết đi ra ngoài bằng phương hướng nào, hắn nhặt một nhánh cây, dựng đứng lên rồi buông tay ra, sau đó nhánh cây ngã xuống, hắn liền lựa chọn hướng nhánh cây ngã xuống mà đi tới.
Sơn cốc này rất lớn, Lý Tam Tư đi rất lâu, bỗng dưng, nghe được thanh âm huyên náo.
Đã thấy nơi xa, có đao khách mặc áo đen bay tới.
Lý Tam Tư hơi biến mặt, thu liễm khí tức, lẩn trốn vào trong bãi cỏ.
Hắn không nghĩ tới, đối phương truy sát tới đây nhanh như vậy.
Dùng thực lực của Lý Tam Tư hôm nay, một khi ngoi đầu lên, chắc chắn sẽ bị giết.
Những đao khách của Tuyệt Đao môn này, thực lực yếu nhất cũng là Trúc Cơ. . .
Bỗng nhiên.
Lý Tam Tư cảm giác được sau gáy của mình có một con gió lạnh thổi qua.
Một vị đao khách bỗng nhiên chém về phía hắn.
Thì ra, hắn đã sớm bị phát hiện, những Kim Đan cảnh này đã sinh ra linh thức, cảm giác vô cùng nhạy cảm.
Trái tim Lý Tam Tư co rụt lại, lăn khỏi chỗ, nhanh chóng bỏ chạy.
Tâm tình của hắn vẫn còn rất bình tĩnh, dù sao thì lúc trước, thời điểm hắn còn yếu, cũng đã có không ít lần bị đuổi giết.
Lúc trước chỉ có thể tu khí huyết, võ nhân cũng không có mạnh mẽ được giống như tu hành giả, gặp được đại quân ngàn người, cũng chỉ có thể bỏ chạy.
Đều nói Lý Tam Tư cưỡi trâu xanh, một người một cây kiếm, thủ hộ ba tòa thành nơi biên quan.
Trên thực tế, hắn không hề tiêu sái như thế.
Oanh!
Đao khách Tuyệt Đao môn không ngừng chém ra đao khí.
Đạo bào của Lý Tam Tư bị đao khí chém rách, hắn cảm giác sau lưng đau rát, máu tươi ở vết thương không ngừng chảy xuống.
Bỗng nhiên.
Lý Tam Tư cảm thấy những người của Tuyệt Đao môn đuổi giết sau lưng, dường như đang chậm lại, như đang do dự điều gì đó.
Lý Tam Tư quay đầu, thấy đệ tử Tuyệt Đao môn đang vây quanh bên ngoài, ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn hắn.
Dường như trên mặt đất có một đường ranh giới, làm bọn hắn không dám vượt.
Lý Tam Tư vui vẻ.
Xem ra, nơi này không thể tự tiện xông vào?
Cùng một loại với cấm địa sao?
Lý Tam Tư không chạy, hắn chống nạnh, cơn đau từ vết thương truyền tới khiến cho hắn nhe răng trợn mắt, hắn nhìn chằm chằm những đệ tử Tuyệt Đao môn kia, giơ tay lên, ngón tay cong lại, ngoắc ngoắc.
“Ngươi qua đây a!”
Lý Tam Tư hô.
Phía ngoài, đệ tử Tuyệt Đao môn bị bộ dạng này của Lý Tam Tư chọc tức, lồng ngực bọn hắn cơ hồ muốn nổ tung.
Bỗng dưng.
Vẻ mặt Lý Tam Tư cứng đờ.
Hắn phát hiện linh khí trong thiên địa, trong nháy mắt như đã bị rút sạch sẽ. . .
Từng sợi dây leo khô, từ trên mặt đất nhanh chóng bò ra. . .
Phốc phốc!
Dây leo khô quấn vào đôi chân trần của Lý Tam Tư, một vài vị đệ tử Tuyệt Đao môn nơi xa cũng bị cuốn lấy.
Sau đó, dây leo khô rút trở về, kéo những đệ tử Tuyệt Đao môn này và Lý Tam Tư vào sâu trong sơn cốc.
Những đệ tử Tuyệt Đao môn rút đao muốn chém đứt dây leo, nhưng dây leo ngày càng càn rỡ, trói bọn hắn thành cái bánh chưng.
Lý Tam Tư thấy vậy, liền không vùng vẫy nữa.
Dây leo kéo bọn hắn vào một hang núi đen kịt.
Hang núi âm u, ẩm ướt.
Trên đỉnh hang đều là thạch nhũ, có nước lạnh từ trên thạch nhũ nhỏ xuống, làm cho người ta phát lạnh.
Có đệ tử Tuyệt Đao môn sợ hãi la lên.
“Chúng ta còn ở ngoài cấm địa, rõ ràng không có bước vào, vì sao cũng bị kéo vào đây?”
Bọn hắn như đã biết trong cấm địa này giam giữ một thứ gì đó.
Nỗi sợ của bọn hắn cũng ảnh hưởng đến Lý Tam Tư.
Bỗng nhiên.
Trong động quật đen kịt, có thanh âm rất nhỏ truyền đến, mang theo vài phần tà dị, lại mang theo vài phần vũ mị.
“Trong nhân thế có rất nhiều chuyện, không cần nguyên nhân cũng không cần lý do, dù ngươi có cố giải thích nhiều, cố phỏng đoán bao nhiêu đi nữa, thì cũng là lời tự nói với mình mà thôi, trên thực tế, ta đã muốn bắt các ngươi thì liền bắt, cần gì phải có lý do.”
Lý Tam Tư giật mình.
Hắn nhìn về phía nơi xa, chỗ ấy, vô số dây leo chồng chất.
Ở trung tâm dám dây leo, có một bóng người.
Sau đó, đám dây leo nhúc nhích, đưa bóng người này đến trước mặt đám người Lý Tam Tư.
Đó là một nữ nhân bẩn thỉu, tóc khô héo bù xù, dưới sự trợ giúp của dây leo, nàng ta tiến lại gần một đệ tử Tuyệt Đao môn, tay nàng ta run rẩy nâng lên, giống như là đang vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ.
Bờ môi Lý Tam Tư run lên, hắn nhắm mắt lại, cúi đầu xuống.
Hắn quá khó khăn, vừa trốn khỏi sự truy sát, lại rơi vào lòng bàn tay của ma nữ.
Tiếng cười khẽ từ trong miệng nữ nhân truyền ra, sau một khắc, nàng ta há miệng ra, cắn mạnh vào cổ vị đệ tử kia.
Vô số máu tươi bắn tung toé ra. . .
Dọa Lý Tam Tư khiếp sợ, khuôn mặt hắn cứng đờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận