Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 868: Linh áp luyện khí tầng tám (1)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Rối loạn, triệt để rối loạn!
Toàn bộ hạ tam trọng thiên, đều trong khoảnh khắc này, bị bao phủ ở chính giữa khí cơ cùng uy áp vô cùng khủng bố.
Thánh uy nồng đậm, giống như một bức màn mưa không ngừng rơi xuống từ bầu trời, khiến cho mỗi vị tu sĩ đều cảm thấy áp lực.
Thánh cảnh đại chiến!
Thậm chí muốn động dùng đến đế binh……
Lúc này, tất cả mọi người đều có chút sững sờ.
Không ai ngờ tới rằng, trận chiến này, sẽ phát triển thành tình huống này.
Hạ tam trọng thiên xuất hiện phi thăng chi địa mới, tuy rằng khiến thượng giới xem trọng, nhưng mà, lại không có dẫn đến châm ngòi đại chiến thánh cảnh.
Mà là thánh tổ vân tộc trong lúc lơ đãng dự tính chuyện xảy ra.
Bí mật của Hư Vô Thiên……
Một bí mật đáng sợ liên quan đến “thành đế”!
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến đại chiến thánh cảnh.
Đại chiến giữa thánh tổ vân tộc và huyết y Cố Mang Nhiên, thậm chí, không chỉ có thế, đến cả thánh tổ của đạo tộc cũng động thân rồi.
Hơn nữa, thánh tổ vân tộc lại càng là phát ra mệnh lệnh, muốn dùng đến đế binh!
Trong nháy mắt, hạ tam trọng thiên triệt để rơi vào hỗn loạn.
Cường giả cấp thánh tổ động dụng đế binh, thúc giục đế uy, sợ là đủ để hủy diệt cả hạ tam trọng thiên.
Vô số sinh linh chết thảm trong trận chiến này!
Trong hư không Binh Dương Thiên vỡ ra một khe nứt, huyết y Cố Mang Nhiên phẫn nộ ra tay, từng mảnh góc áo huyết y, rút ra sát phạt kinh thế.
Biển máu đang trào dâng, khí thế hào hùng, khí xông vạn dặm.
Trong thiên ngoại hỗn độn, tựa hồ có sát cơ đáng sợ, cách xa xa tung hoành ngang dọc.
Bộ dạng thánh tổ vân tộc vô cùng thảm hại, hắn ta dù sao cũng bị quy tắc chặt đứt mất một cánh tay, lại bị Lục Phiên dùng ngũ hoàng cung không thể dùng trình độ lẽ thường mà tính bắn một con mắt.
Thực lực thoáng trượt xuống, Cố Mang Nhiên nhất thời áp chế được phục dụng thần dược, triệt để kích phát chiến lực, thánh huyết bay lả tả.
Tiếng hô của Cố Mang Nhiên rung trời, sát phạt rơi xuống.
Thánh tổ vân tộc thế nhưng lại không sợ hãi, lần nữa sáp nhập vào trong thiên ngoại hỗn độn.
Rầm ầm ầm!
Tựa hồ có tiếng sấm sét đinh tai nhức óc.
Thánh uy dồi dào tràn ngập trong thiên địa.
Thánh tổ đạo trong đạo uẩn đan xen nồng hậu, tản không hết, lóe lên bay đến, xé toạc hư không, cũng gia nhập chiến trường ngoài bầu trời.
Va chạm ngày càng kinh khủng!
Tận cùng Nguyên Từ Thiên.
Trong đại lục thượng giới mênh mông vô tận.
Từng vị cường giả vân tộc gầm lên.
Tiên túc cảnh không ngừng vọt lên, dưới sự dẫn dắt từng vị cường giả triều nguyên cảnh, vô số bước vào Nguyên Từ Thiên.
Khí cơ đáng sợ, tựa hồ muốn khiến cho Nguyên Từ Thiên nổ tung.
Bành bành bành!
Không ít cao võ cửu diễn bát diễn, giống như một ngôi sao bị hủy diệt, nhao nhao rơi xuống Nguyên Từ Thiên, vô số sinh linh rú thảm bốc hơi.
Đám thánh chủ thánh địa bát diễn cửu diễn giận đến không kìm được, nhưng lại chỉ đành bất lực, bi thương từ trong lòng dâng lên.
Đối diện với cường giả thượng giới đáng sợ.
Bọn hắn còn có thể làm được gì đây?
Duy chỉ có trốn, bảo toàn tính mạng, vì thế giới của bọn họ mà lưu lại hỏa chủng sinh mạng.
Bang bang bang bang!
Chiến hỏa lan tràn, vô số sinh linh băng diệt, nói là núi thây biển máu cũng không quá đáng.
Vô số vong hồn, Nguyên Từ Thiên phảng phất hóa thành hỏa lò, mơ hồ có ý chí đáng sợ thiêu cháy hết thảy.
Đó là thiên đạo cửu trọng thiên!
Có vô số vong hồn của sinh linh bị thiêu đốt trong hỏa lò.
Bất quá, những vong hồn chết đi kia trừ bỏ bị thiên đạo thiêu đốt, cũng có một phần nhỏ không đáng kể, nhao nhao ngưng tụ nhập vào Hư Vô Thiên, ngưng tụ xuống cửu ngục minh thổ.
Khí thế của hoàng tuyền ngày càng dồi dào, khổ hải phảng phất khuếch tán lớn hơn, càng ngày càng vô biên.
Đương nhiên, hết thảy những thứ này, cường giả thượng giới đều không buồn bận tâm đến.
Rầm rầm rầm!
Có một vị cường giả triều nguyên, vạm vỡ vô cùng, xích quả trên thân, tuyên khắc đầy đường văn, trên lưng đeo một chuông lớn!
Cái chuông lớn này, là cái lúc trước, đã áp chế quy tắc trong Hư Vô Thiên, đế binh cổ đế.
Triều nguyên cảnh lưng đeo chuông lớn, từng bước từng bước, giẫm lên hư không tựa hồ như muốn nổ tung.
Phía trên chuông đế, tràn ngập uy áp hùng hồn, làm cho vong hồn người ta đều muốn bốc lên!
“Thật là cổ đế binh!”
“Lại động dùng rồi……thật sự dùng đến đế binh, đây là muốn để cho hạ tam trọng thiên biến thành phế tích!”
“Đế uy một khi tràn ngập, tất cả sinh linh của hạ tam trọng thiên, sợ là đều sẽ hóa thành tro bụi, cho dù là đại năng cũng trốn không thoát!”
Bình Dương Thiên, Huyết Sát Thiên, Nguyên Từ Thiên……đám tu sĩ trong tam trọng thiên, mất hết can đảm.
Cảm giác một bầu không khí chết chóc hoàn toàn bao trùm họ.
Tiếng than khóc vang lên, tràn ngập từng ngóc ngách trong hạ tam trọng thiên.
Trong thiên môn.
Lục Cửu Liên ngưng trọng nhìn hết thảy.
Người tu hành Ngũ Hoàng cũng đều vô cùng ngưng trọng, thân hình hơi run run.
Mà đám phi thăng giả của hạ tam trọng thiên, thì bi ai vạn phần, nhìn sinh linh hạ tam trọng thiên nháy mắt bị thiêu rụi.
Trái tim họ như bị dao cắt.
Thần sắc Đại Tôn Bình Dương Thiên, Tiểu Lôi Âm Phật giới thương xót, hắn bây giờ đã sớm bước vào tiên túc cảnh, thế nhưng, nhìn vô số sinh linh giờ phút này rơi vào biển lửa.
Nhưng trong lòng hắn lại nổi lên sự tức giận.
Thượng giới……vô đạo!
Bọn hắn nên bị diệt đi, để cho cửu trọng thiên được yên bình a!
Thế nhưng, rất nhanh Đại Tôn lại trầm mặc!
Dù hắn đã nhập tiên túc thì đã sao?
Trước mặt thượng giới mênh mông, hắn chẳng qua chỉ mạnh tựa như một con sâu cái kiến.
Rầm ầm ầm!
Tiếng nổ kinh vang, giống như một cơn sóng khủng khiếp, từ bên ngoài Bình Dương Thiên bay nhanh vọt tới, tựa hồ muốn đụng vào Hư Vô Thiên, trùng kích Ngũ Hoàng.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên thiên nhận ỷ.
Bạch y dưới cỗ thủy triều đáng sợ, không ngừng tung bay.
Không thể không nói, lực lượng của thượng giới, thực sự rất mạnh mẽ!
Có điều.
Lục Phiên hạ cờ trên linh áp kỳ bàn.
Lập tức.
Một ánh sáng chói lòa rơi xuống, bao phủ toàn bộ Ngũ Hoàng.
Khiến cho trùng kích thủy triền đang lên, bị ngăn lại, không cách nào gây lên ảnh hưởng quá lớn lên sinh linh Ngũ Hòang.
Mặt của Lục Phiên vô cảm.
Trong mắt không hề có dao động.
“Ngũ Hoàng……chỉ muốn an ổn trưởng thành, phát triển thật tốt.”
“Tại sao vẫn không thể nào sống an bình đâu?”
“Có lẽ là bổn công tử đã quá ngây thơ rồi, muốn sống chung hòa bình nào có dễ như vậy… Ngũ Hoàng yếu, cho nên liên tục bị lấn ép.”
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên thiên nhận ỷ.
Ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hướng về phía trong Nguyên Từ Thiên, từng vị tu sĩ trong đại lục thượng giới mênh mông đang bay nhanh tới.
Ngoài ra còn có đế binh chói lọi chói lọi khiến người ta không thể nhìn thẳng vào.
Hắn giơ tay lên, hung hăng đánh vào thành bảo vệ xe lăn, thanh âm thanh thúy quẩn quanh.
Nén giận, yên ổn mà phát triển?
Đây không phải chỗ Lục Bình An hắn truy cầu.
“Hết lần này đến lần khác……lòng tốt của Lục Bình An ta đã sớm cạn từ lâu rồi.”
“Nếu như các ngươi muốn trở thành đối thủ của Ngũ Hoàng, vậy thì Ngũ Hoàng……liền nên trở thành đối thủ hợp cách của các ngươi!”
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận