Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 280: Kiếm si, Tây Môn Tiên Chi (2)

Người dịch: Duy Cường
Tây Môn Tiên Chi cầm hai thanh kiếm Triều Cúc cùng Bích Đào bỏ vào trong hộp kiếm, sau đó cung kính khom người về phía Hoa Đông Lưu vừa rời đi.
Kế tiếp chắp tay về phía đệ tử Kiếm các ở xung quanh, xem như chào hỏi.
Áo xanh chập chờn, sải bước đi về phía chân núi Chung Nam.
Hắn muốn tới Bắc Lạc, hắn có một cái ý tưởng rất lớn mật.
Hắn muốn đi khiêu chiến… Cường giả.
. . .
Đế Kinh.
Trong một hẻm nhỏ chật chội.
Một bóng người lung lay đứng lên, khóe miệng còn mang theo vết máu.
Lưu Nguyên Hạo ngửa đầu lên, trên gương mặt có nhiều dấu vết thương tích, nhưng trong mắt lại tràn đầy ánh sáng.
Tiên duyên…
Lưu Nguyên Hạo hắn lại đạt được tiên duyên.
Bây giờ là thời đại của tu hành giả, đặc biệt là Đế Kinh hiện nay đang rơi vào hỗn loạn, mặc dù đại quân Tây Lương đã làm chủ Đế Kinh, sơ bộ khôi phục lại trật tự, nhưng mà…
Sự phồn hoa dưới Đế Kinh, đối với các thế lực giang hồ bang phái mà nói.
Hiện nay là thời đại tốt nhất.
Hiện tại giang hồ, dùng sức mạnh làm đầu, nắm đấm của ai lớn, người đó có quyền lên tiếng, bang phái có tu hành giả tọa trấn, địa vị hoàn toàn khác biệt.
Lưu Nguyên Hạo lau vết máu trên miệng mũi.
Đi ra khỏi con hẻm nhỏ chật chội, ánh mắt nhìn về phương xa.
Hoàng thành nguy nga, vẫn như cũ đứng vững, đại biểu cho quyền uy mạnh mẽ, phồn hoa như gấm.
Hắn hít mũi một cái, mặc dù Hắc Long bang do hắn sáng lập ra, nhưng mà hắn lại tự xưng là Thiếu bang chủ, bởi vì, bang chủ chân chính thật ra là đại ca ruột thịt của hắn, Lưu Hạo.
Lưu Hạo là ai?
Chính là kẻ đứng đầu Hắc Long Thập Tam Giáp, nổi tiếng một thời dưới trướng thiên tử Đại Chu.
Đáng tiếc, Tây Lương cùng Đại Huyền đánh vào Đế Kinh, Lưu Hạo chết trong tay của Bá Vương.
Lưu Nguyên Hạo may mắn thoát được một mạng, sáng lập Hắc Long bang.
Tuy nhiên, con đường bang phái của hắn cũng không bằng phẳng, bản thân hắn không có thực lực, gặp quá nhiều khổ cực, trở ngại.
Hắn giang hai tay ra, ánh mắt chằm chằm vào lòng bàn tay, trong mắt có ánh sáng đang lấp lóe. “Tiên duyên…”
“Trước kia ta không có tư cách, cũng không có thực lực đi tìm những tên Hắc Long vệ đã quy ẩn, thế nhưng… Bây giờ, ta nghĩ ta có tư cách, cho ta một chút thời gian, ta sẽ tụ tập Hắc Long vệ, lớn mạnh Hắc Long bang…”
“Để cho Hắc Long bang, trở thành thiên hạ đệ nhất bang phái trong hoàng thành.”
Nắm đấm của Lưu Nguyên Hạo siết chặt, thể hiện rõ quyết tâm không gì lay chuyển được.
Trong khe hở của nắm đấm đột nhiên có một đốm lửa màu trắng toát ra.
Lưu Nguyên Hạo khẽ giật mình.
Sau đó, tinh thần khẽ động, Cốt U hỏa phun trào ra từ trong tay hắn, không khí bị đốt cháy, làm cho khuôn mặt của hắn có vẻ hơi vặn vẹo dưới mắt người ngoài.
. . .
Tây Quận, Lương Châu thành.
Nằm ở phía nam, giáp giới với Khổng Tước vương quốc.
Cho tới nay, Lương Châu thành đều ở vào trạng thái chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, dù sao, Khổng Tước vương quốc vẫn là một trong Ngũ Hồ.
Lương Châu thành là cứ điểm của Tây Quận, nên đương nhiên phải luôn luôn nằm trong trạng thái đề phòng, cảnh giác cao độ.
Bông tuyết dồn dập rơi xuống thành trì, mang lại vài phần lạnh lẽo thê lương.
Hiệu cầm đồ Vĩnh Thành.
Là tiệm cầm đồ duy nhất trong Lương Châu thành, từ trước tới nay luôn tuân theo tôn chỉ “Không có gì ta không dám cầm, chỉ có ngươi không dám đem ra.”
Trong Lương Châu thành, không ai biết được, rốt cuộc chưởng quỹ của tiệm cầm đồ có bao nhiêu tiền, chỉ biết hắn vô cùng giàu có, thậm chí có người còn đồn rằng, tài sản của một mình hắn có thể so với một tòa thành.
Nhưng mà, một tiệm cầm đồ giàu có như vậy, lại chỉ thuê một người làm công.
Đinh Cửu Đăng đang ngồi trên ngưỡng cửa chợt mở mắt ra, hắn sửng sốt nửa ngày, mới đột nhiên nhớ tới, dường như vừa rồi hắn tiến vào một chỗ gọi là nơi Thành Tiên.
Hắn đưa bàn tay sờ lên cái đầu trọc của mình, ban đầu hắn có chút sợ hãi, nhưng mà thời gian qua lâu như vậy, cảm giác hoảng hốt cũng tan biến không còn.
Trong đầu của hắn, có âm thanh đang không ngừng tụng niệm bằng một thứ ngôn ngữ xa lạ, trong mơ hồ có một người đầu trọc đang dùng ánh mắt hiền hòa nhìn xem hắn, ngoài ra còn có đủ loại kinh văn cùng chữ viết như một dòng lũ đang chảy trong đầu.
Hắn cảm giác có chút khó chịu, bàn tay vỗ vỗ vào đầu trọc mấy cái.
Chợt.
Sau lưng có người đá hắn một cước.
“Tiểu Đinh, còn không mau đứng lên làm việc, mỗi tháng ta đều tạo điều kiện cho ngươi ăn ở, không lẽ là để ngươi lười biếng ở đây hay sao?”
“Không làm việc siêng năng, vậy thì thu dọn đồ đạc cút đi!”
Người ở sau lưng cất tiếng mắng.
Đinh Cửu Đăng đứng người lên, yên lặng một lúc, sau đó mói có chút hoảng hốt, cất giọng trầm trầm nói: “Ta đi làm ngay!”
Thân thể của hắn khá khôi ngô, có điều trên đầu trọc lóc có vẻ hơi chói mắt, giống như một cái đèn lồng.
Sau lưng chính là chưởng quỹ của hiệu cầm đồ, một lão già có gương mặt xấu xí, mặc một bộ hoa phục.
Nhìn Đinh Cửu Đăng xoay người đi làm việc, hắn sờ lên hàm râu, cười cười.
Hắn thuê Đinh Cửu Đăng, cũng là bởi vì kẻ này khờ khạo, tiền công lại thấp, chỉ cần cung cấp chỗ ăn ngủ là xong, còn tiền công, mỗi tháng tùy tiện tìm mấy cái lý do là có thể trừ sạch sành sanh, không còn một đồng.
Mặt khác, tên đầu trọc này đánh không đánh trả, mắng không nói lại, biết đi đâu tìm một người làm công tốt như vậy?
Chưởng quỹ xoa xoa hai bàn tay, trong mắt có ánh sáng chiếu lấp lánh.
Tháng này lại đến lúc giao dịch.
Gương mặt xấu xí của lão chưởng quỹ toát ra một nụ cười, trong đôi mắt có vẻ tham lam hiện lên, một khi thành công, của cải của hắn lại có thể tăng lên gấp đôi.
“Tiểu Đinh à, siêng năng làm việc, ban đêm ta trở lại kiểm tra, nếu làm không tốt, tiền công tháng sau cũng sẽ bị trừ hết.”
Chưởng quỹ nói xong.
Trong miệng ngân nga một điệu hát dân gian, rời đi hiệu cầm đồ.
Sau khi chưởng quỹ rời đi rất lâu, Đinh Cửu Đăng mới buồn bực phát ra âm thanh đáp lại, “Ồ.”
Tuy nhiên, dường như nhớ ra điều gì, động tác của Đinh Cửu Đăng chợt dừng lại một lát, sau đó, hắn nhìn về phương hướng mà chưởng quỹ vừa rời đi, nói: “Chưởng quỹ, tiền công của tháng sau hình như cũng bị trừ hết rồi.”
Nhưng mà, chưởng quỹ đã biến mất từ bao giờ.
Đinh Cửu Đăng theo thói quen lại sờ lên đầu trọc của mình mấy cái, sau đó tiếp tục làm việc.
Bỗng nhiên.
Ngoài cửa xuất hiện một thân ảnh mang mũ rộng vành, khuôn mặt cúi xuống, dường như không muốn ai nhìn thấy rõ dáng vẻ của mình.
“Cầm đồ.”
Âm thanh của hắn có chút khàn khàn.
Âm thanh kết thúc rất lâu, trong tiệm cầm đồ mới có tiếng đáp lại.
“Tới.”
Gương mặt của Đinh Cửu Đăng xuất hiện phía sau khung cửa sổ nhỏ của tiệm cầm đồ, nhìn về phía thân ảnh bên ngoài, hỏi: “Ngươi muốn cầm cái gì?”
Chợt nhìn thấy, người này đưa tay vào trong ngực mò mẫm chốc lát, sau đó rút ra một cây kéo màu bạc, đập vào trên quầy.
“Ngươi xem cây kéo này đáng giá bao nhiêu?”
Người đội mũ rộng vành nói.
Bàn tay của Đinh Cửu Đăng vươn ra, muốn cầm lấy cái kéo, nhưng mà, còn chưa đến nơi, cái kéo màu bạc giống như bị một sợi dây vô hình lôi cuốn, nhanh chóng xoay tròn bay lên, bị người đội mũ rộng vành bắt lấy, sau đó mũi nhọn chỉ vào chỗ cổ của hắn, làm rách da thịt, máu tươi tràn ra.
Tuy nhiên, gương mặt của Đinh Cửu Đăng lại không có gì biểu hiện.
Bóng người đội mũ rộng vành khẽ giật mình, người làm công này… Lại có dũng khí như vậy.
“Chưởng quỹ của ngươi ở đâu?”
Cuối cùng Đinh Cửu Đăng cũng lấy lại tinh thần, một cảm giác kinh khủng tràn ngập toàn thân, trong ánh mắt mang theo kinh hoàng, nhìn bóng người đội mũ rộng vành, cất giọng run run nói.
“Chưởng… Chưởng quỹ đi bán hàng.”
Đinh Cửu Đăng nói.
“Dẫn ta đi tìm hắn.” Người đội mũ rộng vành nói.
Lời nói vừa dứt.
Hai mũi nhọn màu bạc đột nhiên xuất hiện, chỉ vào trên cái đầu trọc của Đinh Cửu Đăng.
Đinh Cửu Đăng ngẩn người, đợi hắn lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy đã bỏ qua thời gian tốt nhất để biểu hiện sự kinh hãi, nên lập tức cảm thấy tẻ nhạt vô vị, cũng không còn bao nhiêu cảm giác sợ hãi, chậm chạp nói: “Được…”
Người đội mũ rộng vành:”...”
Cái người này…
Thật can đảm!
Quá trầm tĩnh!
Đinh Cửu Đăng thực sự biết được chưởng quỹ đang ở nơi nào.
Nhưng mà, hắn cảm thấy không nên dẫn người này đến chỗ chưởng quỹ, mặc dù chưởng quỹ đối với hắn cũng không tốt, không đánh thì mắng, còn thường xuyên cắt xén tiền công của hắn.
Tuy nhiên…
Ít nhất, chưởng quỹ cho hắn một chỗ an thân.
Phụ thân của hắn chết trận sa trường bên ngoài Lương Châu thành, để lại hắn một người cơ khổ, nếu không nhờ có chưởng quỹ cho hắn chỗ ăn ở, có lẽ giờ này hắn vẫn còn lang thang, hoặc có khi đã chết đói ở đầu đường.
Cho nên, Đinh Cửu Đăng dẫn người đội mũ rộng vành, đi tới một con hẻm nhỏ thông suốt bốn phương trong Lương Châu thành.
Vừa vào hẻm, hắn ngừng bước, sững sờ một lúc.
Sau đó, đột nhiên tăng tốc, cất bước chạy như điên trong các con hẻm nhỏ đan xen tung hoành.
Sau một hồi, hắn quay đầu, thấy người đội mũ rộng vành đã bị bỏ rơi, mới nghĩ lại mà sợ, vỗ vỗ ngực.
Sau khi hắn rời khỏi hẻm nhỏ, liền chạy tới địa điểm mà chưởng quỹ bán hàng.
Hắn biết chỗ đó, có một lần chưởng quỹ bị quan sai của Lương Châu thành điều tra, hắn đã đi theo đám quan sai tới nơi này một lần.
Đinh Cửu Đăng không hề hay biết.
Lúc hắn ra khỏi con hẻm, trên nóc nhà kế bên, thân ảnh của người đội mũ rộng vành đang yên tĩnh ngồi trên đó, áo đen tung bay, bình tĩnh nhìn hắn rời đi.
. . .
Trên cánh đồng tuyết mênh mông vô bờ, Bắc Lạc thành như một hòn đảo to lớn mọc lên giữa biển khơi, nguy nga hùng vĩ.
Gió tuyết ào ạt, che lấp tất cả dấu vết do con người bôn ba di động lưu lại.
Bỗng nhiên.
Có tiếng vó ngựa nổ tung.
Tuyết trên mặt đất bị móng ngựa vung lên, bay tán loạn ra xung quanh.
Một thớt Hắc tông mã theo đường chân trời vụt tới, bờm ngựa tung bay trong gió.
Trên lưng ngựa, có một thân ảnh khôi ngô ngồi ngay ngắn.
Trên đầu thành Bắc Lạc.
Hộ vệ thủ thành nhìn thấy Hắc Tông mã đang nhanh chóng lao tới, lập tức nhận ra.
Đó là giống ngựa quý của Tây Lương.
Càng làm cho quân thủ thành sợ hãi hơn, là bóng người trên lưng ngựa.
“Là… là… Bá Vương!”
Quân thủ thành kinh hãi hô lên.
Trên đầu thành lập tức rối loạn tưng bừng.
La Thành nhìn thấy thân ảnh đang giục ngựa lao đến, sắc mặt hơi thay đổi một chút.
Bá Vương cũng tới?
Bắc Huyền Vương, Tây Lương Vương…
Quân chủ của Đại Huyền cùng Tây Lương, vì sao đều tìm tới Bắc Lạc?
Đạm Đài Huyền còn có thể nói là vì Giang Li mà tới, nhưng Bá Vương… Không lẽ là vì Đạm Đài Huyền?
La Thành có chút cảm giác im lặng, vận chuyển linh khí, đích thân đi vào trong nội thành.
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Đạm Đài Huyền vừa mới đặt chân lên tầng hai lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Thân hình của Lục Phiên đang dựa vào xe lăn, sắc mặt trở nên có chút quái dị.
Hắn nhìn về phía Đạm Đài Huyền vừa mới ngồi xuống, cười cười, nói: “Bá Vương cũng tới Bắc Lạc.”
Lời nói vừa dứt.
Đạm Đài Huyền mới ổn định chỗ ngồi, con ngươi chợt co rụt lại, dưới mông như bị kim đâm.
Sau đó, đột nhiên thở ra một hơi.
Bá Vương… Thật là khinh người quá đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận