Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 169: Phá vỡ cán cân thiên hạ

Dịch: Tiểu Du
Ánh trăng thanh tĩnh.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, Thiên Nhận Y tựa như một tác phẩm nghệ thuật, lấp lánh tỏa hào quang rực rỡ dưới ánh trăng.
Một cỗ khí tức áp bức bao phủ khắp tầng hai lầu các, trong lòng Nhiếp Trường Khanh cùng với Ngưng Chiêu đều cảm thấy khó thở.
Quả nhiên, bọn hắn thả ra nhưng hắc ảnh ở trung tâm cung điện đã khiến cho công tử tức giận.
Nếu công tử tự mình ra thì nhưng hắc ảnh kia nhất định chẳng phải vật gì tốt.
Xe lăn chuyển động, Lục Phiên đối mặt với Nhiếp Trường Khanh cùng với Ngưng Chiêu.
Nhẹ phất tay áo.
Chén rượu thanh đồng đầy rượu mơ để trên bàn gỗ liền bay về phía Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh.
“Trước tiên uống chút rượu đi.”
“Các ngươi hẳn là thấy được trận chiến giữa thượng cổ tu hành giả cùng với ‘Thiên Ngoại Tà Ma’ a?”
Tạ Vận Linh đang nhắm mắt nghiên cứu trận pháp bỗng mở to mắt.
Bốn chữ “Thiên Ngoại Tà Ma” bây giờ vô cùng mẫn cảm đối với hắn.
Ngưng Chiêu cắn môi, gật nhẹ đầu.
Nhiếp Trường Khanh nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch, hình ảnh trên hành lang khiến hắn chấn động mãnh liệt.
Thể Tàng cảnh đều từng tốp từng tốp chết đi, thậm chí còn có nhiều khí tức vượt xa cường giả Thể Tàng cảnh chết trên bầu trời.
Ngón tay Lục Phiên gõ nhẹ lên xe lăn.
“Công tử… Sau khi chúng ta chém giết vị thượng cổ Thể Tàng cảnh kia, trong cung điện có vô số hắc ảnh chạy ra ngoài…”
Ngưng Chiêu hít sâu một hơi, nói.
“Ta diệt sát đại bộ phận, nhưng số lượng quá nhiều, vẫn có một số nhỏ lọt lưới.”
Lục Phiên thản nhiên nói.
“Số chạy mất này, các ngươi phụ tránh giải quyết đi.”
“Những thứ kia là gì?”
Nhiếp Trường Khanh hỏi.
“Linh hồn bị Thiên Ngoại Tà Ma ô nhiễm, thượng cổ đại đế trấn áp, thế nhưng sau khi vị thượng cổ Thể Tàng cảnh Luyện Khí sĩ kia ngã xuống, trận pháp sụp đổ, tà hồn bay tán loạn, may là ta đã giết phần lớn rồi.”
“Linh hồn bị Thiên Ngoại Tà Ma ô nhiễm?”
Ngưng Chiêu cùng với Nhiếp Trường Khanh nghi hoặc.
Bọn hắn không hiểu thứ này rõ lắm.
Đôi mắt Tạ Vận Linh ở một bên co rụt lại, chậm rãi mở miệng, giải thích cho Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh cái gọi là tà vật.
Dù sao, Tạ Vận Linh cũng suýt nữa bị Thiên Ngoại Tà Ma ô nhiễm linh hồn.
“Chút tà hồn phân tán trong thiên địa này sẽ bám vào dã thú, thực vật, thậm chí là cá dưới nước, sẽ khiến cho nhưng sinh linh này tiến hóa thành yêu.”
Ngón tay Lục Phiên gõ nhẹ trên xe lăn.
“Nếu các ngươi thả yêu ra, tất nhiên các ngươi sẽ phải tự mình giải quyết, đối đãi với những yêu vật này như thế nào chính là xem ở các ngươi.”
Lục Phiên nói.
Hắn rõ ràng không muốn nói quá nhiều.
Sau đó mấy người Nhiếp Trường Khanh liền khom người, rời khỏi lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Bọn hắn tìm Tạ Vận Linh để hỏi thêm chuyện liên quan tới Thiên Ngoại Tà Ma.
Tạ Vận Linh cũng không giấu giếm, hắn chỉ Bắc Lạc hồ đang phản chiếu ánh trăng thanh tĩnh, nói công tử trấn áp một tên Thiên Ngoại Tà Ma dưới hồ.
Ngưng Chiêu cùng với Nhiếp Trường Khanh đều kinh hãi.
Tầng hai lầu các.
Lục Phiên dựa trên xe lăn, trước người bày Linh áp kỳ bàn, hắn thì cầm cờ, bày Phong Vũ cục, khôi phục cường độ linh hồn.
Cái gọi là linh hồn bị Thiên Ngoại Tà Ma ô nhiễm, thật ra là do Lục Phiên tạo ra.
Một thế giới tu hành chân chính, sinh linh tu hành phải phồn vinh và đa dạng.
Nếu dựa vào thế giới bây giờ, chậm rãi tiến hóa, muốn sinh ra yêu vật có linh trí hoặc linh vật, còn không biết phải đợi bao lâu nữa.
Thế nên, Lục Phiên liền thúc đẩy một chút.
Một khi có yêu vật tồn tại, thiên hạ này sẽ có chút áp lực với kích thích.
Căn cứ kim quang kia nói, sau ba tháng sẽ có những tên lưu lạc được buông xuống, đều là của tên bá chủ vị diện thôn phệ thất bại kia.
Thực lực của bọn hắn theo kim quang nói thì đều là Trúc Cơ, sẽ không vượt qua Trúc Cơ.
Trúc Cơ, cũng chính là Thể Tàng.
Vốn dĩ Lục Phiên còn có chút hứng thú, thế nhưng nghe xong thì mất hứng.
Nếu là lão quái Kim Đan cảnh đích thân tới, có lẽ sẽ khiến hắn đứng lên khỏi xe lăn, thế nhưng… Thể Tàng cảnh, Lục Phiên cũng không cảm giác được bao nhiêu khiêu chiến.
Gió đêm mang theo chút lạnh lẽo nhẹ thổi qua.
Dưới ánh trăng, Lục Phiên mặc áo trắng, đặt quân cờ, âm thanh thanh thúy trong màn đêm lộ ra vài phần cô đơn, kinh sợ lũ quạ trên Hồ Tâm đảo.
. . .
Đạm Đài Huyền ngồi trên ghế chủ vị trong lều lớn.
Hắn nheo mắt lại nhìn ánh trăng thanh tĩnh bên ngoài trướng.
Bó đuốc đang cháy phát ra từng tiếng bốp bốp vang vọng.
Mặc Bắc Khách ngồi ngay ngắn uống trà nóng, Mặc Củ thì suy tư.
Một thân ảnh áo đen rời đi từ đại doanh Bắc Quận, giục ngựa chạy một hồi mới ngoái đầu nhìn lại đại doanh Bắc Quận.
Hắn chậm rãi gỡ mũ trùm xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn dật.
Người này không phải ai khác, chính là Đại công tử Thái Thú Nam Quận Đường Bạch Vân.
Sau một lát, Đường Bạch Vân lại đội mũ trùm lên, thúc ngựa rời đi.
Trong trướng.
Đạm Đài Huyền lắc đầu, “Quả nhiên là Mặc Củ đoán đúng…”
“Mục tiêu của Đường Hiển Sinh là Giang Li, hắn muốn liên thủ với ta để diệt trừ Giang Li, Đại Chu triều nếu thiếu Giang Li thì chẳng khác nào mất đi một thanh trường mâu sắc bén, cách thời khắc sụp đổ không xa.”
Đường Hiển Sinh đúng là rất quyết đoán.
Vậy mà để kẻ thừa kế Đường Bạch Vân tới tận đại doanh Bắc Quận để mật đàm việc này.
Một khi Đạm Đài Huyền có ý xấu, giữ lại Đường Bạch Vân thì toàn bộ Nam Quận đều phải bó tay bó chân.
Thế nhưng Đường Hiển Sinh hẳn là đã đoán được tâm tư của Đạm Đài Huyền.
Biết là Đạm Đài Huyền sẽ không bắt Đường Bạch Vân lại, dù sao, lợi ích của việc này cũng không lớn.
“Cự Tử, ngài cảm thấy kế sách này của Đường Hiển Sinh có thể thành sao?”
Ánh mắt Đạm Đài Huyền rơi trên người Mặc Bắc Khách, cung kính hỏi.
Mặc Củ khẽ vẩy quạt, cũng nhìn Mặc Bắc Khách.
“Mặc Củ, ngươi thấy thế nào?”
Mặc Bắc Khách khẽ nhấp một ngụm trà, lại cười cười thổi hơi nóng trên trà, hỏi.
Đạm Đài Huyền với Mặc Củ đều ngẩn người.
Mặc Bắc Khách lại ném vấn đề này cho Mặc Củ, nhiều lần hỏi cách nhìn của Mặc Củ…
Đạm Đài Huyền ngửi được chút không bình thường.
Chẳng lẽ, Mặc Bắc Khách có ý bồi dưỡng Mặc Củ?
Có lẽ hắn muốn bồi dưỡng Mặc Củ thành Cự Tử tương lai của Mặc gia.
Trong lòng Đạm Đài Huyền khẽ động, trên mặt toát lên vẻ mừng rỡ, điều này đối với hắn mà nói, thì chính là một tin cực tốt.
Mặc Củ đã sớm trở thành phụ tá của hắn, nếu có thể trở thành Cự Tử tương lai của Mặc gia, thực lực của Đạm Đài Huyền hắn sẽ tăng lên một mảng lớn.
Chớ thấy bây giờ Mặc gia đang xuống dốc, nhưng dù sao lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, lực ảnh hưởng của Mặc gia trong thiên hạ vẫn tồn tại.
Dù sao cũng là một nhà cực kỳ mạnh mẽ trong Chư Tử Bách Gia.
“Giang Li chính là hào kiệt trong thiên hạ, kế thừa Binh gia, chúng ta vẫn phải cẩn thận đối với hắn, có khi là Đường Hiển Sinh dẫn rắn khỏi hang, không chừng cấu kết với Giang Li đối phó đại quân Bắc Quận ta.”
“Huống hồ… Giang Li này nếu chết như vậy thì quá đang tiếc.”
Mặc Củ nhẹ phe phẩy quạt lông, trả lời.
Động tác uống trà của Mặc Bắc Khách khẽ khựng lại.
Đạm Đài Huyền cũng nhăn mày.
Rõ ràng câu trả lời của Mặc Củ có chút vượt quá suy nghĩ của hai người.
Quá bảo thủ.
“Hài thật…”
Âm thanh già nua của Mặc Bắc Khách vang vọng trong đại trướng.
Khiến cả lều im lặng trở lại.
“Cái gì mà chết như vậy thì quá đáng tiếc?”
“Bây giờ là thời kỳ tranh đoạt thiên hạ, người nào cũng có thể chết, cũng không nên tiếc cho ai cả.”
“Ta đấu cùng Khổng Tu mấy chục năm, cùng chung chí hướng, thế nhưng… Trên chiến trường, nếu ta có cơ hội sẽ giết hắn, mà hắn có cơ hội cũng sẽ giết ta, hai ta bởi vì đối phương chết quá đáng tiếc mà thu tay sao?”
“Thế gian này, việc đáng tiếc hết tám, chín phần mười, hoa tàn cũng đáng tiếc, cá mắc câu cũng đáng tiếc, ngươi còn muốn đáng tiếc?”
“Phụ tá, chính khách không nên có lòng nhân từ, bởi vì… Ngươi nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với chính mình.”
Mặc Bắc Khách nói rất nhiều.
Lời nói thấm thía, thậm chí có chút nghiêm khắc.
Đạm Đài Huyền không nói gì, ngồi lẳng lặng, hắn biết, đây là Mặc Bắc Khách đang dạy dỗ Mặc Củ.
Sau một lúc.
Mặc Củ đứng dậy, cầm quạt lông chắp tay với Mặc Bắc Khách.
“Đa tạ Cự Tử chỉ bảo.”
Mặc Bắc Khách khẽ vuốt cằm, ánh mắt rơi trên Đạm Đài Huyền.
“Thái Thú, thiên hạ hôm nay, bởi vì bát đại Long Môn bí cảnh mà tồn tại một sự cân bằng vi diệu, sự cân bằng này đối với chúng ta mà nói, là rất bất lợi, mặc kệ là Nam Quận, Tây Quận, Đế Kinh Đại Chu triều đều đã sớm nghiên cứu Long Môn, bồi dưỡng tu hành giả, mà Bắc Quận… Lạc hậu.”
“Thái lĩnh Vấn Thiên phong Long Môn bí cảnh, Thái Thú có nắm chắc đánh hạ? Chớ quên lần giáo huấn Bất Chu phong Long Môn bí cảnh…”
“Đường Hiển Sinh bây giờ hiển nhiên là muốn phá thế cân bằng vi diệu này, bởi vì nếu không phá, chờ thế lực khắp nơi đều được bồi dưỡng mạnh lên, biến số tu hành giả sẽ càng ngày càng khó khống chế, Đường Hiển Sinh rõ ràng lo đến chuyện này nên chuẩn bị dùng Giang Li để phá vỡ cái này.”
Mặc Bắc Khách đứng dậy, bóng dáng già nua càng trầm trọng, chắp tay đi lại trong trướng.
“Loại trừ Giang Li, Đại Chu chẳng khác nào bị gọi mất năm phần xương, chỉ còn lại lão thất phu Khổng Tu kia thôi, ngoài là Giang Li, trong là Khổng Tu… Giang Li nếu như chết, Khổng Tu cũng không chống đỡ được bao lâu.”
Mặc Bắc Khách nói xong liền im lặng.
Trong lều chợt an tĩnh.
Tiếng côn trùng kêu ngoài trướng vang vọng.
Mặc Bắc Khách cùng với Mặc Củ đều đợi Đạm Đài Huyền quyết định, bọn hắn chẳng qua chỉ là phụ tá, bọn hắn có khả năng làm ra quyết sách, nhưng chân chính quyết định vẫn là Đạm Đài Huyền.
Trên chủ vị.
Bàn tay Đạm Đài Huyền vuốt ve tay vịn, hắn đang suy nghĩ.
Mỗi khi người cầm quyền ra quyết định, mỗi một cái đều hết sức gian nan.
Sau một lúc.
Ánh mắt Đạm Đài Huyền liền trở nên sắt bén.
Hắn nắm chặt nắm đấm, nhìn thẳng ngoài trướng.
Hắn gọi một vị võ tướng mặc giáp.
Ban một đạo quân lệnh.
Quân lệnh vừa ra, toàn bộ đại doanh Bắc Quận liền sôi trào.
Đêm dài.
Mặc Củ ra khỏi đại trướng, tay cầm quạt long, đầu đội luân cân, nhìn ánh trăng thanh tĩnh.
Bỗng nhiên, một bàn tay đặt lên vai Mặc Củ.
Đạm Đài Huyền đi ra từ trong lều, vỗ vỗ Mặc Củ.
“Đừng để trong lòng, Cự Tử là muốn tốt cho ngươi, bởi vì coi trọng ngươi nên mới nghiêm khắc.
“Tài hoa của ngươi, ta là người rõ nhất, nếu có người nào ta tin tưởng nhất trên thế gian này, chỉ có thể là ngươi.”
Đạm Đài Huyền cười nói.
Mặc Củ lui lại một bước, chắp tay.
“Đa tạ Thái Thú đã tin tưởng, Mặc Củ nhất định không phụ kỳ vọng của Thái Thú.”
Đạm Đài Huyền cười ha hả, vỗ vỗ bả vai Mặc Củ, cất bước rời đi.
Ánh trăng chiếu rọi.
Khiến cái bóng của Mặc Củ bị kéo dài ra.
. . .
Tây Quận, Đông Diễn giang.
Bá Vương sưng mặt sưng mũi về trong trướng.
Sau chuyến đi này, hắn vẫn chưa đột phá lên Thể Tàng cảnh, điều này khiến Bá Vương có chút phẫn nộ, thế nhưng đồng thời lại có chút bất đắc dĩ.
Lạc Mính Tang một thân lụa mỏng, chậm rãi bước vào, lấy chữa thương dược đắp cho Bá Vương.
Ngón tay mềm mại nâng lên, chạm lên mi tâm Bá Vương, nhẹ nhàng vuốt lên lông mi.
“Đừng ép mình quá.”
Lạc Mính Tang nói, thanh âm hết sức nhu hòa.
Bôi chữa thương dược cho Bá Vương xong, nàng liền lấy đàn dài, Bá Vương nằm trên đầu gối Lạc Mính Tang, tiếng đàn du dương liền vang vọng.
Bá Vương hơi nhắm mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Thế nhưng.
Rất nhanh, khúc tĩnh lặng này liền bị phá vỡ.
Có binh lính ngoài trướng gào lớn.
Bá Vương khoác áo đứng dậy, ra khỏi lều lớn, nhận mật tín.
“Mười vạn đại quân Nam Quận của Đường Hiển Sinh, do Giang Li suất lĩnh… Bắc phạt Đạm Đài Huyền.”
Bá Vương nheo mắt.
Hắn không có phụ tá như Mặc Bắc Khách, Mặc Củ, xung quanh phần lớn đều là hạng vũ phu.
Cho nên, hắn chỉ có thể tự mình phân tích chuyện này.
“Lão hồ ly Đường Hiển Sinh này… Chẳng lẽ muốn mượn Giang Li phạt Bắc, diệt Tây Lương?”
Bá Vương nhíu mày.
Giang Li có thể kế thừa y bát Binh gia Bạch Phượng Thiên, năng lực thống lĩnh cực mạnh.
Mười vạn đại quân, lại thêm quân đội Đại Chu, cái này là một cỗ lực lượng không thể kinh thường.
Tuy nhiên, Bá Vương cũng ngửi được chút không bình thường trong đó.
Trực giác nói cho hắn biết, lão già Đường Hiển Sinh này giống như đang âm mưu một chuyện lớn.
Bá Vương siết chặt thư tín trong tay, sau đó hạ lệnh, khởi binh hồi Tây Lương thành.
Đông Diễn giang hồ chỗ Long Môn bí cảnh chỉ lưu lại năm ngàn binh trấn thủ.
Toàn bộ thiên hạ cuồn cuộn sóng ngầm.
. . .
Giang Li suất lĩnh một vạn binh mã Đại Chu tập hợp với mười vạn đại quân Nam Quận.
Đại doanh trải dài mười dặm, đại quân đen nghịt, khiến người ta hoảng hốt.
Giang Li giục ngựa đi, một thân giáp bạc,xung quanh là binh mã Nam Quận.
Nam Quận binh, có lẽ không so được Tây Lương dũng mãnh, Bắc Quận dũng mãnh, thế nhưng… Trang bị vũ khí đều là cao cấp nhất, hoàn mỹ nhất, điều này có lẽ… Là chỗ tốt khi có tiền.
Có điều này, sự đáng sợ của đại quân Nam Quận, không hề yếu hơn quân Tây Lương cùng quân Bắc Quận.
Giang Li gặp được võ tướng Nam Quận, nhóm võ tướng này cũng có chút kính phục đối với Giang Li.
Tất cả đều hài hòa.
Chỉ là…
Giang Li càng ngày càng có một cảm giác cổ quái.
Bởi vì… Quá bình yên.
Tất cả binh mã đều tuân theo mệnh lệnh của hắn, mặc kệ hắn hạ lệnh gì, đều được chấp nhận, hoàn toàn không giống được tiếp nhận một nhánh quân đội xa lạ.
Vốn dĩ Giang Li chuẩn bị thủ đoạn trấn phục võ tướng, thì lại không thể sử dụng.
Dùng kinh nghiệm thống lĩnh nhiều năm của Giang Li, lại cho hắn cảm giác rợn người.
Sau khi đại quân tập hợp.
Mấy ngày hành quân hướng Bắc Quận, trên đường đều bình an vô sự.
Nhưng mà, cảm giác cổ quái trong lòng lại càng ngày càng đậm.
. . .
Đế Kinh.
Tử Kim cung, lâm viên.
Vũ Văn Tú mang theo thùng gỗ, ném thịt tươi vào đầm nước.
Đầm nước cuộn trào, Hắc Long nuốt thịt tươi, dừng lại trước người Vũ Văn Tú, quấn quanh thân thể hắn.
Hắc Long đã lớn hơn không ít, Vũ Văn Tú vuốt long lân lành lạnh, trên mặt mỉm cười.
Lão thái giám đi ra từ Long Môn.
Trên thân còn mang theo khí tức chưa tản đi.
Giang Li giữ ấn soái xuất chinh đã được mấy ngày, mặc dù chưa có báo cáo trở về, thế nhưng…
Bên trong Đế Kinh yên ổn, ngược lại khiến cho Vũ Văn Tú nhẹ người.
Hắn sợ chân trước Giang Li vừa đi, Đế Kinh liền hỗn loạn.
May mắn Khổng Nam Phi cũng không phải người bình thường, mặc dù chỉ là nho sinh, nhưng lại nắm giữ được quân thủ hộ Đế Kinh.
Vả lại, Hắc Long vệ càng được bồi dưỡng lớn mạnh.
Bỗng nhiên.
Bên trên Cửu Chiết kiều.
Lão thái giám bước nhanh tới, phất trần hất lên, hơi khom người.
“Bệ hạ, Đường thái thú cho người đưa mật tín đến, hắn bị phong hàn nặng, bị bệnh liệt giường, xin nghỉ tảo triều mấy ngày …”
Động tác cầm thịt tươi ra của Vũ Văn Tú lập tức khựng lại.
“Xin nghỉ?”
“Lão hồ ly này đến cùng là bệnh thật hay bệnh giả?”
“Phái Hắc Long vệ chú ý Đường Hiển Sinh… Ta cũng phải nhìn xem trong hồ lô lão chứa cái gì.”
Vũ Văn Tú nói.
“Dạ.”
Lão thái giám ứng tiếng, muốn rời đi.
Thế nhưng, Vũ Văn Tú nhíu mày, rồi lại mở miệng: “Không được, ngươi tự mình mang Hắc Long vệ chú ý Đường Hiển Sinh, trẫm luôn có cảm giác bất an.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận