Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 954: Đa ta các vị đã tốt bụng tặng đế binh (3)

Edit: Long Hoàng
Chiến trường thiên ngoại.
Đám thánh cảnh người đang chém giết cùng mấy người Cố Mang Nhiên, thần sắc đều ngưng trọng.
“Lục Bình An ra tay rồi!”
Thánh tổ thủy tộc kinh hoàng nói.
Lục Phiên để lại ấn tượng quá sâu sắc với nàng, nàng còn nhớ rõ dáng vẻ Lục Bình An kia âm hiểm xảo trá, hình ảnh mạnh mẽ cướp đi đế binh từ trong tay nàng!
So với sự kiêng kỵ của thánh tổ thủy tộc, những thánh cảnh khác lại rất thư thái.
“Vô dụng thôi, cho dù Lục Bình An đột phá đến thánh cảnh thì thế nào chứ? Dù cho Lục Bình An kia có tháp nhỏ áp chế đế binh thì sao chứ?”
“Lần này……thế nhưng là năm đế binh, tháp nhỏ chỉ có một……sao có thể cản được năm đại đế binh?”
“Kết thúc rồi.”
Thánh tổ hỏa tộc, cười ha hả.
Rầm rầm rầm!
Linh áp bàn cờ giống như là tạo thành mạng lưới phòng ngự, treo trên bầu trời.
Mà năm cái đế binh hung hăng nện xuống.
Đế binh tiếp cận về phía Ngũ Hoàng.
Từng vị thánh tổ thượng giới, lộ ra sự ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Lại thấy.
Trên đại lục Ngũ Hoàng, mặt đất rung chuyển.
Có một khí tức mạnh mẽ bay lên bầu trời, đó là sát khí cùng hung khí ngút trời, hình ảnh chiến trường viễn cổ tái hiện, lại như đại chiến viễn cổ lúc này diễn ra lần nữa!
Năm đạo khí tức, phảng phất như đang hô ứng cùng gọi về năm đế binh!
Ông……
Đột nhiên!
Giữa đất trời, có một bóng mờ hiển ra.
Đó là một thân ảnh bạch y thắng tuyết.
Ngồi trên xe lăn, không nhanh không chậm hạ quân cờ xuống.
Ba!
Chùm sáng linh áp trên bàn cờ, bắn ngược lên trời, va chạm cùng đế binh!
Lục Bình An!
Thánh tổ thủy tộc cùng rất nhiều thánh cảnh khác ánh mắt ngưng tụ.
Hai người Cố Mang Nhiên, Lục Cửu Liên cũng hô hấp dồn dập, giấu trong lòng hi vọng.
Yêu chủ, ma chủ cùng tiểu Trúc Lung lại biểu hiện rất bình thản, tựa hồ sớm có đoán trước tất cả những thứ này.
Linh áp!
Là linh áp Lục Bình An!
Mười vạn lần, trăm vạn lần, ngàn vạn lần linh áp!
Chùm sáng linh áp vọt lên, va vào năm đại đế binh bên trên.
Rầm rầm rầm!
Những gợn sóng năng lượng vô hình bùng nổ.
Đế uy trùng trùng điệp điệp, cùng linh áp va chạm, thân hình linh áp chật vật cản trở đế binh rơi xuống.
Trong hư không.
Rất nhiều Thánh cảnh nhìn thấy một màn này, không khỏi hưng phấn cùng nhẹ nhõm nở nụ cười.
Vừa rồi họ vẫn lo lắng không biết có bẫy gì hay không.
Cho dù đế binh xé nát phúc thiên trận, đánh vỡ dòng sông thời gian.
Thế nhưng, trong lòng bọn họ vẫn như cũ hết sức hoảng loạn.
Mà bây giờ, theo Lục Bình An xuất hiện, thời điểm thấy Lục Bình An dốc hết toàn lực, như châu chấu đá xe ngăn cản đế binh, bọn hắn cười.
Bọn hắn hiểu rằng tại thời điểm này, hết thảy không còn gì phải nghi ngờ về hắn nữa.
Ngũ Hoàng phản kháng càng kịch liệt, càng không có khả năng tồn tại âm mưu.
Ngay đến Lục Bình An cũng đã xuất hiện, tất cả những thứ này còn có thể là giả sao? !
Oanh!
Từng đạo từng đạo cùm sáng linh áp sụp đổ.
Toàn bộ vùng trời đại lục Ngũ Hoàng, sáng chói như ban ngày.
Hư ảnh bạch y thắng tuyết kia lắc đầu, rốt cục không hạ cờ nữa, phảng phất như đã nhận mệnh.
Lắc đầu.
Phát ra một tiếng thở dài.
Hạ tam trọng thiên lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt hết thảy tu sĩ đều phức tạp, quả nhiên…… Không xong rồi sao?
Ngay đến Lục thánh chủ sáng tạo ra vô số kỳ tích, cứu vớt Ngũ Hoàng nhiều lần, cũng không thể thay đổi tất cả những thứ này rồi sao?
Xem ra……
Ngũ Hoàng thật kết thúc rồi!
Vốn cho rằng cửu trọng thiên sẽ nghênh đón thời đại Ngũ Hoàng, lại không hề nghĩ tới, Ngũ Hoàng sẽ dùng cách thảm thương lại đánh kính bực này kết thúc.
Muốn trách……chỉ có thể trách bày bố của những đại đế viễn cổ quá sâu, muốn trách, chỉ có thể trách đế binh thách cảnh thượng giới quá mạnh.
Oanh!
Đế binh cuối cùng đụng nát chùm sáng linh áp, đập vào linh áp bàn cờ xen lẫn trên vòm trời.
Phảng phất lĩnh vực bị xé nát.
Năm đại đế binh theo tiếng nổ đinh tai nhức óc, không ngừng rơi xuống.
Giữa trời đất, chết lặng.
Thế nhân Ngũ Hoàng, đều không cam lòng cùng tức giận.
Bọn họ dù cho sống hay chết, cũng phải nhớ kỹ một ngày khuất nhục này!
Trong biển cả vô biên.
Trong cổ mộ.
Thân hình Bộ Nam Hành run lẩy bẩy, hắn tạm bợ lâu như vậy, lẽ nào quả thật cứ tạm bợ như vậy mà chết đi thôi sao?
Lục Trường Không chắp tay, ánh mắt thâm thúy.
Cau mày.
Nhìn hư ảnh bạch y lẻ loi thở dài kia.
“Phiên Nhi……”
“Chẳng lẽ……Lão phu thật đoán sai rồi?”
Trong đại lục Ngũ Hoàng.
Thế nhân không cam lòng, đang vô cùng tức giận.
Mà ngoài bầu trời Ngũ Hoàng.
Rất nhiều thánh cảnh đang hưng phấn cười, cười lớn, cười trên nỗi đau của người khác.
Ngũ Hoàng quật khởi, xác thực làm bọn hắn kinh hãi.
Bất quá, quật khởi có nhanh đến mấy, dưới sự uy hiếp của đế binh, không phải vẫn rơi xuống như ngôi sao chổi sao? !
Tiến lại gần hơn từng chút một.
Đế uy khủng bố chấn động mà tới.
Sông núi tựa hồ đang nứt ra, mặt đất đang sụp đổ.
Ô ông……
Đột nhiên.
Có những trận ngôn kỳ lạ trôi nổi xung quanh lục địa Ngũ Hoàng.
Trận ngôn sáng chói tỏa sáng rực rỡ.
Khoảnh khắc tiếp theo, ánh sáng rực rỡ tỏa ra.
Đế binh đập xuống!
Đông đông đông đông!
Nổ tung vang vọng!
Năm cái đế binh, nện xuống mặt đất Ngũ Hoàng, dao động kinh khủng quét ngang, truyền đến đế uy, trùng trùng điệp điệp.
Từng thành trì nhân tộc trong Ngũ Hoàng
Mọi sinh linh đều đang nhìn.
Rất nhiều người hai mắt nhắm nghiền, có người ôm vợ con, có quỳ rạp trên đất……
Oanh!
Đế uy tràn ngập mà qua.
Thành trì lay động một hồi.
Sau đó……
Gió, có chút mãnh liệt, thổi vào người…… mặt có chút đau nhức.
Nhưng, chỉ thế thôi!
Những đế uy muốn hủy diệt thế giới này, vậy mà lại hóa thành gió xuân rồi?!
Đây là dáng vẻ mà đế uy nên có sao?!
Hạ tam trọng thiên, hoàn toàn yên tĩnh.
Chiến trường Nam vực, Đại Huyền thần triều, rất nhiều thành trì nhân tộc……
Chỉ còn lại hơi thở nặng nề và ngưng trệ.
Thế giới có bị hủy diệt rồi sao?
Năm đại đế binh, đập lên đại lục Ngũ Hoàng, dưới sự dẫn dắt của Lục Phiên, tất cả vừa khéo đập vào bãi đất trống không người.
Một cái hố khổng lồ đã bị đập ra, chung quanh hố sâu, hết thảy cây cối, bùn đất đều biến mất yên diệt.
Thế nhưng……
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Vì mọi thứ trước mắt khác xa với những gì tưởng tượng.
Nói rõ là sức mạnh hủy diệt thế giới cơ mà?
Nhìn sự yên tĩnh, năm đại đế binh không có bất kỳ chấn động nào ……
Thế nhân im lặng.
Ngoài bầu trời Ngũ Hoàng.
Sự phấn khích và nụ cười trên khuôn mặt bảy vị thánh cảnh dần dần ngưng trệ.
Đây là?
Đã nói là dẫn dắt hung thú thánh cảnh mà? Đã nói là nguy cơ diệt thế hủy diệt vô vàn sinh linh Ngũ Hoàng cơ mà?
Đến quần cũng cởi ra rồi, lại để chúng ta chỉ xem cái này?
Khoảnh khắc tiếp theo.
Năm vị thánh cảnh ném ra đế binh, lạnh cả người, dường như nghĩ đến cái gì, rùng mình!
“Đáng chết!”
“Trúng kế! ! !”
“Thủy Nguyệt tiện nhân nhà ngươi! Cấu kết cùng Lục Bình An hố bọn ta!”
Từng vị thánh cảnh đôi mắt bỗng đỏ hoe.
Trong Ngũ Hoàng.
Đầu tiên là một hồi âm thanh ngạc nhiên
“A?!”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cảm xúc biến hóa, biến thành bất ngờ.
“Cảm tạ các vị đã tốt bụng tặng đế binh!”
“Thật quá khách khí rồi, Lục mỗ nói đến lợi ích trăm vạn đạo uẩn, các vị miệng thi nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật a.”
Thanh âm Lục Phiên như gió xuân ấm áp phiêu đãng nổi lên.
Ngoài bầu trời.
Toàn bộ hư không đều phảng phất kết đông lại.
Tất cả mọi người ngây dại, không chỉ là thánh cảnh thánh tộc, cho dù là đám người bên mình Cố Mang Nhiên, Lục Cửu Liên cũng đều ngây cả mặt!
Trong Hư Vô Thiên.
Mấy vị thánh cảnh thôi động đế binh chống đỡ quy tắc Hư Vô Thiên, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.
Trong lòng hoảng sợ một hồi, sau khi sợ xong, lại là một hồi kinh hỉ.
Theo bản năng đưa mắt nhìn đế binh của chính mình!
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận