Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 606: Vì Lục thiếu chủ chúc! Vì Bạch Ngọc Kinh chúc! (1)

Dịch: Mèo Rừng
Kim Thân đại lục.
Bộ Nam Hành đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi để củng cố tu vi của bản thân, chậm rãi mở mắt ra.
Hắn nhìn thoáng qua hư vô, không khỏi thở dài.
“Vị tiền bối kia… Rốt cuộc bắt đầu đại khai sát giới.”
Bộ Nam Hành lắc đầu.
Trên thực tế, hắn đã sớm dự liệu được kết quả này.
Một lão cẩu thả ổn trọng cẩn thận như hắn đây, mà còn suýt chút nữa bị giết chết, đã đủ chứng minh sự đáng sợ của tiền bối.
“Không biết Nam Sơn thánh địa có điều động đại năng đến hay không, nhưng hẳn là không quá mức… Số lượng đại năng trên Nam Sơn tiểu thế giới có hạn, Thánh Chủ lão cha của mình, không dám điều động đại năng đến Hư Vô Thiên mạo hiểm, một khi tổn thất… Vậy thì Nam Sơn tiểu thế giới vốn dĩ xếp hạng gần chót trong các thế giới cao võ, liền khẳng định sẽ triệt để hạng chót.”
Bộ Nam Hành mỉm cười.
“Quả nhiên, thế giới này thật sự quá nguy hiểm.”
Hắn phát ra cảm khái từ tận đáy lòng.
Hít sâu một hơi, Bộ Nam Hành đứng người lên.
Nhìn về phía Ngũ Hoàng, không khỏi có mấy phần tò mò.
“Cái thế giới cao võ tân sinh này… Đến cùng là cấp độ gì đây? Cửu diễn? Cũng hoặc là bát diễn?”
Bộ Nam Hành không đoán ra.
Lục Phiên rất mạnh, thậm chí, theo hắn thấy, còn mạnh hơn cả Thánh Chủ lão cha kia của mình.
Cho nên… Bộ Nam Hành cảm thấy, Ngũ Hoàng tiểu thế giới này, rất có thể sẽ trở thành cao võ bát diễn.
“Có lẽ, tạo hóa lớn nhất, không phải là bản nguyên cao võ tân sinh của thế giới này.”
“Mà là… Thế giới này.”
Bộ Nam Hành nỉ non.
. . .
Ngũ Hoàng đại lục.
Dãy Ngọa Long.
Thiên Cơ phong.
Giò thổi xào xạc, cuộn theo lá rụng khô héo trên thềm bậc thang.
Lũ Động Huyền cùng Lữ Mộc đối ngồi trên mặt đất, trước người hai người, thì bày ra một cái bàn nướng bằng đá, trên bàn nướng nằm lấy một con cá béo, đầy mỡ dầu chảy ra ở trên bàn.
Lữ Động Huyền xoa xoa đôi bàn tay, nheo mắt lại, dây chuyền vàng lớn treo trên cổ lấp lánh.
“Quả nhiên, vẫn là cá trong Bắc Lạc hồ tương đối béo khỏe.”
Lữ Động Huyền nói.
“Nhãn lực của tiểu tử La Nhạc kia có chút tốt, tặng cá này, trong lòng lão phu rất vui vẻ.”
Lửa cháy phập phùng, khiến cho nhiệt độ bên trên phiến đá tăng lên.
Lữ Mộc Đối cũng nuốt nước miếng một cái, dùng cây cọ, chét chét nước tương lên hai mặt thân thể của phì ngư màu vàng óng.
Bỗng nhiên.
Lữ Động Huyền lòng có cảm giác, trên bầu trời có âm thanh nổ vang điếc tai phát ra.
Hắn nằm dây chuyền vàng lớn, nheo mắt lại.
“Là công tử…”
Lữ Động Huyền nói.
“Công tử? Công tử làm sao vậy?”
Lữ Mộc Đối tò mò quan sát, cùng dò hỏi.
“Công tử đang làm đại sự, lão phu lòng có cảm giác…”
Lữ Động Huyền nắm dây chuyền vàng lớn, liếc mắt nhìn Lữ Mộc Đối đang tập trung tinh thần nướng phì ngư, không khỏi cười nhạo.
“Tiểu tử, ngươi còn hơi non.”
“Thiên Cơ các chúng ta đã bao lâu rồi không làm ra một tin tức có tính oanh tạc?”
Lữ Mộc Đối nhếch miệng, lộ ra răng cửa bị hở, cười cười. “Thiên địa lột xác, những ngày này, tất cả mọi người đều đang cố gắng mạnh lên, nào có cái gì tin tức oanh tạc.”
Lữ Động Huyền híp mắt nắm dây chuyền vàng lớn.
“Tôn chỉ của Thiên Cơ các chúng ta là cái gì? Công tử ra tay, chúng ta há có thể giữ im lặng?”
“Chúng ta muốn cho khắp thiên hạ đều biết, Bạch Ngọc Kinh là cường đại nhất.”
Lữ Động Huyền mở miệng, lời nói âm vang, khí phách.
Lữ Mộc Đối ngơ ngác.
Sau đó, Lữ Động Huyền đang ngồi xếp bằng chợt đứng người lên, dạo bước trên ngọn núi.
“Ta thôi diễn, ngươi viết.”
Lữ Động Huyền chắp tay, đạo bạo trên người bay tán loạn, hiện rõ tư thái phiêu nhiên.
Lữ Mộc Đối ngập ngừng.
“Còn thất thần làm gì?!”
Lữ Động Huyền lập tức giận dữ, tên đầu gỗ này.
Lữ Mộc Đối bất đắc dĩ, chỉ có thể không tình nguyện lấy ra một cây bút lông cùng với một tấm Huyền Hoàng giấy từ trong tay áo ra.
Thấy Lữ Mộc Đối thức thời, Lữ Động Huyền bắt đầu thôi diễn.
Vụt!
Ngón tay đột nhiên quẹt một cái lên mặt dây chuyền lớn.
Ông một tiếng, âm thanh chói tai tựa như đá ma sát vang lên.
Một gợn sóng vô hình, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
“Thiên địa lột xác, tà mà đột kích, thiếu chủ cơ khổ, độc chiến tám phương.”
Lữ Động Huyền nghiêm mặt nghiêm túc, nói.
“Thiên ngoại một trận chiến, phong vân biến sắc, sơn hà sụp đổ, Lục thiếu chủ tại thiên ngoại trảm hơn mười tám tà ma đại năng, chấn nhiếp cửu thiên thập địa!”
“Vì thiếu chủ chúc! Vì Bạch Ngọc Kinh chúc!”
Lữ Động Huyền thôi diễn xong, ánh mắt sáng lên, mở miệng nói.
Trong tiếng nói, âm vang hùng hồn.
Tuy nhiên, tay của Lữ Mộc Đối lại run run…
“Lão Lữ… Ngươi thật dám nói ra à!”
Thiếu chủ cũng chỉ mới chém một mỹ phụ mà thôi.
Lữ Mộc Đối nói.
“Ngươi viết theo là được, thiếu chủ ra tay, thiên hạ nhất định rung động.”
Lữ Động Huyền liếc mắt nhìn hắn, thở hổn hển nói.
Khuôn mặt của Lữ Mộc Đối có chút đen: “Có cần phải… Ngắn gọn chút, ít từ hơn chút không?”
Lữ Động Huyền không nói, cứ thăm thẳm nhìn Lữ Mộc Đối.
Khóe miệng của Lữ Mộc Đối giãn ra, được rồi, ngươi già người nói cái gì đều đúng.
Một chưởng nâng lên, hung hăng đập vào lồng ngực.
Phốc phốc!
Dưới ánh mặt trời.
Lữ Mộc Đối phun ra một ngụm máu lớn, bút lông trong tay chuyển động, nhiễm lấy mực máu, ở trên Huyền Hoàng giấy, bút đi như du long!
Trong lồng ngực có hào khí ngút trời.
Vì Lục thiếu chủ chúc!
Vì Bạch Ngọc Kinh chúc!
. . .
Trong hư vô.
Sắc mặt của từng tên đại năng biến đổi.
Tên này đến cùng có ý tứ gì?
Vì sao nghe lời nói của người nọ, tựa hồ tràn đầy không có ý tốt?
“Nhanh… Mau giết Tề Lục Giáp!”
Nơi xa, Tả Húc quỳ gối trên đại lục băng lãnh mà tịch mịch, lấy lại tinh thần từ việc Lục Phiên cho ra thần dược.
Thần dược… Thứ kia chính là thần dược đấy!
Thế giới cao võ ngũ diễn trở xuống, khó có khả năng sinh ra thần dược.
Mà tên trước mắt đây, vậy mà lấy ra thần dược.
Có thần dược ở đây, cải tử hoàn sinh… Tề Lục Giáp có thể sẽ không chết được!
Cho nên, Tả Húc mở miệng.
Những đại năng vừa trốn thoát “Vạn Văn đỉnh trận” này, hiện tại mới lấy lại tinh thần, thế cục ở bên ngoài, tựa hồ càng phức tạp so với trong tưởng tượng của bọn hắn.
“Hắn là… Tả Húc, Tả đại sư!?”
“Thật sự là Tả đại sự! Trận Pháp đại sư thuộc Hắc Bạch thánh địa?”
“Đáng tiếc! Tả Húc là đồ đệ của Tề Lục Giáp, là người mà Hắc Bạch thánh chủ chuyên môn bố trí đi cướp trận ngôn Cửu Tự. Người này xuất hiện ở đây, nhất định là phá trận cho chúng ta!”
Từng tên đại năng nhận ra Tả Húc.
Dù sao, tên tuổi của một vị Trận Pháp đại sư vẫn có chút rung động.
Nhưng mà, xem bộ dáng hiện tại của Tả Húc, vô cùng thê thảm.
Áo bào trên người rách nát, hai con người chảy máu, vết thương đầy rẫy, Nguyên Thần bị đốt cháy, không ngừng bị quy tắc trảm…
Bộ dáng này, xem ra là bị khi phụ!
Những đại năng này càng ngày càng cảnh giác.
Bộ hắn nhìn về phía Lục Phiên, thiếu niên bạch y cười có chút quỷ dị này, để cho bọn hắn cực kỳ áp lực.
“Là ngươi làm!?”
“Ngươi thả chúng ta ra đây, là muốn làm gì?”
Rất nhiều đại năng cảnh giác.
“Đừng nói nhảm! Giết Tề Lục Giáp!”
Tả Húc thấy những người này vậy mà nói chuyện không ngừng với Lục Phiên, trong lòng cơ hồ muốn tức ho ra máu.
Những tên này muốn chết vì nói nhiều sao!
Trước hết giết Tề Lục Giáp đi!
“Tên này muốn cứu sống Tề Lục Giáp!”
Tả Húc gầm thét, làm cho không ít đại năng chú ý.
Nguyên Thần của rất nhiều người quét về hướng Tề Lục Giáp, sau đó lập tức toát ra vẻ hoảng sợ.
“Cái gì!?”
“Nguyên Thần của Tề Lục Giáp lại một lần nữa ngưng tụ, khí huyết đang thức tỉnh?”
“Làm sao có thể, Tề Lục Giáp không phải sắp chết sao? Làm sao lại có dấu hiệu phục sinh?”
Nội tâm những đại năng này chấn động.
Tuy nhiên, bọn hắn cũng không phải đồ ngốc.
Thân thể run lên trong hư vô, dồn dập lướt đi, cuốn theo thánh giai pháp khí, hóa thành lưu quang xông thẳng về phía Tề Lục Giáp.
“Tề Lục Giáp nuốt thần dược!”
Tả Húc lại lần nữa quát.
Trên Thiên Nhận Y, Lục Phiên liếc mắt lườm Tả Húc, lông mi hơi hơi nhăn.
Nơi nhảm nhiều thật.
Giơ tay lên, chậm rãi hạ xuống.
Oanh!
Thân thể của Tả Húc bị hung hăng đè sấp trên lục địa, mặt đất vỡ vụn, có tiếng xương cốt gãy vụn truyền ra.
Mà mười tám đại năng vừa mới thoát khốn đã sớm hợp lại xông thẳng về phía Tề Lục Giáp.
Tề Lục Giáp xếp bằng ở trên Vạn Văn đỉnh, vào lúc này, phảng phất một cái phôi thai phun trào ra lực lượng bàng bạc vậy.
Lục Phiên cười.
“Các ngươi thật là không coi bản công tử ra gì nhỉ.”
“Các ngươi sao không đoán xem bản công tử thả các ngươi ra đây là vì cái gì?”
Lục Phiên một tay chống cằm, từ từ nói.
Nhưng mà, những đại năng này đều không để ý đến Lục Phiên.
Có một người, am hiểu tốc độ, đã đi đến bên cạnh Tề Lục Giáp.
Một thanh trường mâu sắc bén vung ra, đâm thẳng vào mặt Tề Lục Giáp, muốn xỏ xuyên qua đầu của hắn, đóng đinh Nguyên Thần.
Nhưng mà xung quanh Tề Lục Giáp, có trận văn bao phủ.
Đòn tấn công của tên này thất bại!
Lại có vài tên đại năng đến gần, nhưng mà, cũng có người đã nhận ra không thích hợp.
Đề phòng Lục Phiên.
Tề Lục Giáp ngồi xếp bằng, một tia bản nguyên khí buông xuống, hóa thành trận văn, không thể phá vỡ.
Có một vị đại năng, dùng hết lực lượng toàn thân, cũng không đánh tan được!
Sắc mặt bọn hắn đại biến.
Phát hiện chuyện không giống bình thường.
“Là ngươi làm?”
Một tên đại năng ngưng trọng nhìn Lục Phiên, mặc dù không cảm ứng được khí thế chân thực của Lục Phiên, còn về tu vi Ngưng Khí, lập tức bị bọn hắn xem nhẹ. Ngươi từng gặp Ngưng Khí nào, có thể bồng bềnh trong hư vô không?
Bọn hắn vừa mới thoát khốn, cũng không biết chuyện Lục Phiên dùng một chiêu diệt sát thánh hậu.
Cho nên, mặc dù bọn hắn kiêng kị, thế nhưng vẫn có niềm tin.
Dù sao, mười tám vị đại năng hợp lại, trừ phi lại gặp phải trận pháp của Tề Lục Giáp, còn không thì quả nhiên thần cản giết thần, phật cản giết phật!
Bên dưới, trên lục địa băng lãnh, Tả Húc phun ra máu, đã sớm mất hết can đảm.
“Trốn đi! Giết không được Tề Lục Giáp thì cũng nhanh trốn!”
“Thánh hậu đại nhân thuộc Hắc Bạch thánh địa, chết thảm ở trên tay người đây, đem tin tức này truyền về Hắc Bạch thánh địa, để cho Thánh Chủ báo thù cho thánh hậu!”
Đôi mắt của Tả Húc bỗng nhiên sáng lên, gào thét.
Âm thanh truyền ra, tựa như sấm chớp nổ vang trên vòm trời mùa xuân.
Nội tâm của từng tên đại năng lập tức bị ánh chớp xé nát, ngay sau đó, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Ngay từ đầu, bọn hắn còn có chút không tin.
Tuy nhiên, kế tiếp, tiếng rống của Tả Húc, triệt để đánh tan tinh thần của bọn hắn.
“Đây là một vị Tôn giả! Người có thể so với Thánh Chủ cấp!”
Tả Húc cứng cổ hô, hắn muốn cho những người này chạy trốn, đem tin tức truyền đi.
Tôn giả? Cường giả cấp Thánh Chủ!?
Thân thể của từng tên đại năng run lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận