Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 416: Là ai tìm hiểu ra đạo ý? (2)

Người dịch: Duy Cường
Cuối cùng, lần thứ ba, Mạnh Hạo Nhiên lại một lần nữa chém giết Đại thống lĩnh.
Thu được một viên Hồng Linh tinh.
Mạnh Hạo Nhiên trong cõi lòng tràn đầy hy vọng, bóp nát Hồng Linh tinh, nhưng mà, lần này, lại không như mong muốn, bên trong chùm sáng… Chỉ có hai viên Lam Linh tinh.
Sắc mặt của Mạnh Hạo Nhiên trở nên đen nhánh.
So với Tụ Khí đan, giá trị của Lam Linh tinh hiển nhiên thấp hơn rất nhiều.
Lần này, Mạnh Hạo Nhiên rõ ràng, cho dù giết địch, nhưng muốn thu hoạch được đồ tốt vẫn cần phải dựa vào may mắn.
Hắn không tiếp tục khiêu chiến khô lâu Đại thống lĩnh trong bãi tha ma mà tiến về phía trước.
. . .
Bên trong Ngục Môn thứ nhất.
Vong Linh thôn.
Khổng Nam Phi ngồi xếp bằng bên trong Vãng Sinh trì, từng viên thủy tinh màu xanh trôi nổi chung quanh thân thể của hắn.
Trên đỉnh đầu, một viên Kim Đan sáng chói đang lơ lửng.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, dưới sự khống chế của Khổng Nam Phi, viên Kim Đan bắt đầu xoay tròn, càng xoay, ánh sáng càng phát ra chói mắt.
“Kim Đan nhị chuyển!”
Khổng Nam Phi hít một hơi thật sâu, trong đôi mắt có ánh sáng loé lên.
Không thể không nói, dùng Vãng Sinh trì này phụ trợ tu hành, hiệu quả cực kỳ tốt.
Cửu Ngục bí cảnh này, quả nhiên là một chỗ tu hành bảo địa.
Sau khi kết thúc tu hành, Khổng Nam Phi hướng về chỗ bia đá, nhìn thoáng qua.
Trên đó, tên Khổng Nam Phi của hắn vẫn xếp ở hàng đầu, tiến độ đạt đến một trăm ba mươi.
Theo sát phía sau là Nhiếp Trường Khanh, một trăm hai mươi lăm.
Trong đáy lòng của Khổng Nam Phi, một loại cảm giác cạnh tranh đột nhiên phun trào lên.
Ánh mắt của hắn tiếp tục quét nhìn, thấy được trên tấm bia đá một cái tên khác.
Mạnh Hạo Nhiên, trên dưới một trăm.
Khóe miệng của Khổng Nam Phi không khỏi hơi nhếch lên một chút: “Tên tiểu tử Hạo Nhiên này, cũng không tệ lắm… Thể Tàng cảnh, mặc dù cũng xem như là cao thủ, nhưng mà bên trong ngục môn, muốn tiến xa cực kỳ khó khăn, dù sao mỗi một cái cửa ải, địch nhân đều rất mạnh.”
“Tuy nhiên, chuyện này với hắn mà nói, là một chỗ lịch luyện không tệ.” Khổng Nam Phi cười cười.
“Chỉ hy vọng tiểu tử này không tự mình đi tìm đường chết.”
Khổng Nam Phi thu nụ cười, thở dài một tiếng.
Sau khi cùng các thôn dân của Vong Linh thôn lên tiếng chào hỏi, liền rời khỏi thôn đi ra ngoài.
. . .
Nhiếp Trường Khanh ngâm mình bên trong Vãng Sinh trì.
Cột sống của hắn như một con Cự Long, không ngừng nhấp nhô, phát ra thanh âm nổ vang, cực kỳ mạnh mẽ.
Có từng đốm sáng màu vàng kim đang không ngừng xoay chuyển xung quanh hắn…
“Tam cực Thiên Tỏa. . .”
Trong đôi mắt của Nhiếp Trường Khanh, có ánh sáng kích động không ngừng lấp lóe, vốn dĩ ban đầu hắn cho rằng Cửu Ngục bí cảnh này cũng giống như Long Môn, chỉ là một bí cảnh bình thường, thế nhưng, lúc này, hắn biết mình đã sai…
Lại liên tưởng đến trình tự của các bí cảnh xuất hiện trước đó, ngay từ ban đầu là bí cảnh dãy Ngọa Long, đó là chuẩn bị cho Khí Đan cảnh.
Bí cảnh Long Môn sau này là chuẩn bị cho Thể Tàng cảnh.
Mà bí cảnh Cửu Ngục hiện tại. . . Đương nhiên là chuẩn bị cho Thiên Tỏa cảnh.
Bên trong Cửu Ngục bí cảnh, ngay cả Thiên Tỏa cường giả cũng nhận thấy được áp lực lớn lao.
Vẻn vẹn chỉ là Ngục Môn thứ nhất, đã để cho Nhiếp Trường Khanh cảm nhận được một chút áp lực, vậy Ngục Môn thứ hai, thứ ba…
Thậm chí… Ngục Môn cao nhất là Ngục Môn thứ chín thì sao?
Nhiếp Trường Khanh nở một nụ cười.
Quả nhiên công tử đã nhìn thấu một ít gì đó, chính vì vậy cho nên mới để cho bọn họ tới xông bí cảnh.
Bên trong Vãng Sinh trì có sức mạnh bản nguyên, mà lại đã được tiên nhân cải tạo, giúp cho tu hành giả dễ dàng hấp thu.
Có lẽ… Đây mới chính là bảo tàng của bí cảnh.
Lần này, hắn một hơi sử dụng mười viên Lam Linh tinh nhằm vận dụng Vãng Sinh trì, cho nên một lần hoàn thành rèn luyện tam cực.
Sau khi đi ra Vong Linh thôn.
Nhiếp Trường Khanh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời âm u.
Là thời điểm hắn nên biểu hiện ra thực lực chân chính của mình.
. . .
Mạc Thiên Ngữ trải qua không qua dễ dàng như trong tưởng tượng, trên đường đi hắn không ngừng xem bói, miệng mũi phun máu, lúc này, trạng thái đã kém tới cực điểm.
Thế nhưng, quẻ tượng vẫn biểu hiện đại hung, cho nên đến thời điểm này cũng chưa gặp được chân chính nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng.
Bàn tay vuốt ve một viên Hồng Linh tinh, Mạc Thiên Ngữ không khỏi nhếch miệng nở một nụ cười.
Sau khi bóp nát, từ bên trong tuôn ra một chùm sáng.
Ông. . .
Chùm sáng này dường như có một luồng sức mạnh kỳ dị, làm cho tinh thần của Mạc Thiên Ngữ bị hấp dẫn.
Ở bên trong chùm ánh sáng, có một tấm bia đá màu đen nhỏ xíu đang nổi lơ lửng.
“Đây là. . .”
Ngay lúc Mạc Thiên Ngữ bóp nát viên Hồng Linh tinh.
Bên trong Bạch Ngọc Kinh, Lục Phiên rốt cuộc cũng biết được người có thể làm rơi ra đồ vật cực kỳ ghê gớm là ai.
“Mạc Thiên Ngữ. . .”
Khóe miệng của Lục Phiên không tự chủ được, giật một cái.
Trong tình huống bình thường, Hồng Linh tinh chỉ có thể rơi ra hai hoặc ba viên Lam Linh tinh.
Xác xuất nhỏ hơn có thể rơi ra Tụ Khí đan.
Còn đối với… Tư cách lĩnh ngộ Đạo bia, vậy chính là vận may ngập trời mới có thể gặp được.
Trong bố trí của Lục Phiên, tư cách lĩnh ngộ Đạo bia cực kỳ khó xuất hiện.
Ít nhất phải giết kẻ địch một nghìn lần, mới hy vọng có thể rơi xuống.
Thế nhưng, chỉ đến lần thứ ba, Mạc Thiên Ngữ vậy mà đã có thể gặp được.
Quả nhiên, không hổ là thầy bói, bản lĩnh này không phải người khác có thể so bì.
Ầm ầm!
Quần áo trên người Mạc Thiên Ngữ bay phần phật.
Ánh mắt trừng thật to, hắn phát hiện trên bầu trời, có hình ảnh của một tấm bia đá nổi lên, Mạc Thiên Ngữ nhận ra tấm bia này, chính là Đạo bia nằm trong trung tâm của bí cảnh nơi dãy núi Ngọa Long.
Muốn lĩnh ngộ Đạo bia, cần phải có Đạo Lệ.
“Ha ha ha. . . Chẳng lẽ lão tử rơi ra tư cách lĩnh hội Đạo bia?”
Rốt cuộc, Mạc Thiên Ngữ cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, khó trách quẻ tượng biểu hiện là đại hung!
Thật sự là đủ hung!
Sau một hồi hưng phấn, Mạc Thiên Ngữ vội vàng tập trung tinh thần, bắt đầu cảm ngộ.
Một viên Đạo Lệ, vậy cũng là mấy trăm linh thạch, tương đương với ngàn vạn lượng bạc ở bên ngoài.
Nói cách khác, lần này Mạc Thiên Ngữ gặp may mắn, rơi xuống ngàn vạn lượng…
Sao có thể không khiến cho hắn vui vẻ đến muốn phát cuồng.
Bên trong Ngục Môn thứ nhất.
Khi hình ảnh của Đạo bia xuất hiện, trong lòng tất cả mọi người đều có cảm giác.
Đồng thời ngẩng đầu nhìn lên trời, nhưng mà khác với Mạc Thiên Ngữ, bọn hắn chỉ có thể mơ hồ cảm thấy hình ảnh của Đạo bia, nhưng không cách nào dựa vào đó cảm ngộ…
“Cái này. . .”
Khổng Nam Phi hít sâu một hơi.
Hồng Linh tinh có thể rơi ra đồ vật rất tốt, điểm này bọn hắn đều biết, giống như hắn đã từng thu được một bình Tụ Khí đan.
“Chẳng lẽ tư cách lĩnh ngộ Đạo bia cũng có thể xuất hiện?”
Hô hấp của Khổng Nam Phi bắt đầu trở nên dồn dập.
Đám người Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu nhớ lại lời nói của Lục Phiên, ánh mắt cũng bắt đầu phát sáng.
Quả nhiên… Công tử không có gạt bọn họ!
Trong lúc nhất thời, bên trong Ngục Môn thứ nhất, gió nổi mây phun.
. . .
Bên ngoài bí cảnh dãy Ngọa Long.
Có người từ bên trong Ngục Môn đi ra, đó là một vị tu hành giả của thế gia.
Trên gương mặt của hắn tràn đầy vẻ hưng phấn cùng kích động, một năm một mười đem hết thảy những gì chứng kiến bên trong, toàn bộ truyền ra
Khi hắn nói xong.
Bầu không khí trong dãy Ngọa Long đột nhiên rơi vào trong tĩnh mịch, phảng phất cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Có người ở bên trong thu được tư cách lĩnh ngộ Đạo bia.
Trong lúc nhất thời, hô hấp của các thế gia gia chủ bắt đầu trở nên dồn dập, giống như phát cuồng, bắt đầu an bài những tu hành giả ưu tú trong gia tộc tiến vào bên trong bí cảnh.
Nếu như có thể tuôn ra một cái tư cách lĩnh ngộ Đạo bia.
Đối với bọn hắn mà nói, tương đương với việc tiết kiếm được một khoản của cải khổng lồ, giá trị ngàn vạn lượng bạch ngân.
Nếu như không có tư cách lĩnh ngộ Đạo bia, chỉ cần Tụ Khí đan cũng rất đáng giá.
Đạm Đài Huyền cũng đỏ mắt.
Hắn truyền lệnh xuống, để cho vài tên Huyền Vũ vệ đồng thời đi xông ngục môn.
Mà tin tức về tình hình bên trong Ngục Môn cũng truyền ra bên ngoài.
Rất nhanh, toàn bộ tu hành giới đều sôi trào, các đại thế lực trên giang hồ đều dồn dập tiến tới.
So với khung cảnh cạnh tranh huyên náo trong ngục môn.
Dưới Đạo bia, mấy bóng người có vẻ rất yên tĩnh.
Thoáng cái, ba ngày đã trôi qua.
Ngục Môn trở nên càng ngày càng náo nhiệt, không ngừng có tu hành giả xông vào bên trong.
Đương nhiên, thương vong cũng không ít.
Rất nhiều người vào ngục môn, sau đó liền không còn tin tức.
Mà Đạo bia yên lặng ba ngày, cuối cùng cũng có phản ứng.
Dưới đạo bia, Thiên Hư công tử đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, đột nhiên thân thể rung động, hai mắt mở ra, trong miệng phun ra một luồng trọc khí.
Trên gương mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ cùng xúc động.
Hắn đã hiểu!
“Ha ha ha! Đỗ Long Dương! Lão tử ngộ ra đạo ý trước ngươi!”
Trên thân thể của hắn, có một luồng năng lượng bàng bạc trào ra.
Trên Đạo bia, một hàng chữ viết nổi lên.
“Thiên Hư, ngũ đẳng danh sách đạo ý, Âm Thủy kiếm ý.”
Tuy nhiên, so với thứ tự đạo ý của Đường Nhất Mặc cùng Diệp Thủ Đao, đạo ý của Thiên Hư công tử không thể nào cạnh tranh được, nên rơi vào vị trí thứ ba.
Thiên Hư cũng không thèm để ý đến thứ tự, hắn cực kỳ đắc ý, hướng về phía Đỗ Long Dương phát ra một tràng cười sảng khoái.
Đỗ Long Dương nhà ngươi không phải rất lợi hại sao?
Khi dễ Thiên Hư ta mấy trăm năm, nhưng mà về mặt ngộ tính ngươi lại không bằng Thiên Hư ta
Dáng vẻ đắc ý của Thiên Hư, làm cho vẻ mặt của Đỗ Long Dương biến đổi, thái độ muốn ăn đòn của đối phương, khiến cho trên thân thể của Đỗ Long Dương bắt đầu tỏa ra một luồng gợn sóng mạnh mẽ.
Tuy nhiên.
Ngay lúc Đỗ Long Dương bị khiêu khích nhịn không được, chuẩn bị động thủ dạy dỗ hắn một trận.
Đỗ Long Dương khẽ giật mình.
Hai mắt hơi nheo lại, nhìn về phía Đạo bia.
Không chỉ là bọn hắn, ngay cả Diệp Thủ Đao đang củng cố tu vi cũng nhìn sang.
Bởi vì. . . Phía trên Đạo bia, lại nổi lên một hàng chữ viết.
Là ai?
Nữ Đế mở mắt ra, Bá Vương cùng Lưu Nguyên Hạo cũng đồng thời giật mình, rời khỏi trạng thái tu hành.
Trong mắt của bọn hắn có chút mờ mịt.
Mấy người Đỗ Long Dương cũng khẽ giật mình.
Làm sao đều mở mắt ra?
Bên trên Đạo bia biểu hiện là người nào?
Mà bên ngoài bí cảnh dãy Ngọa Long.
Tất cả mọi người cũng đều quan tâm đến biến hóa của Đạo bia.
Đạo ý vừa mới xuất hiện, trực tiếp vượt qua tất cả mọi người, xếp ở vị trí thứ nhất.
Vốn dĩ khung cảnh vẫn còn đang huyên náo ồn ào, chợt trở nên có chút lặng lẽ, trong lòng của mọi người đều đang suy đoán, rốt cuộc là ai lại ngộ ra đạo ý, có người đoán là Nữ Đế, có người đoán là Bá Vương…
Nhưng mà, khi chữ viết trên tấm bia đã hiện lên rõ ràng.
Tất cả mọi người tập thể choáng váng, giống như bị định thân, vẻ mặt ngây ra như phỗng, nhìn chằm chằm vào Đạo bia.
“Mạc Thiên Ngữ, tứ đẳng danh sách đạo ý. . .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận