Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 356: Kế hoạch đồ tiên sập đổ. (1)

Dịch: ming ming
Bên trong Bồ Tát miếu cũ nát, im lặng như tờ.
Nhiếp Trường Khanh, Mạc Thiên Ngữ đờ đẫn nhìn thân ảnh bước ra từ phía sau bức tường không khí.
“Công tử!”
“Lục thiếu chủ!”
Nhiếp Trường Khanh cùng Mạc Thiên Ngữ đồng thời mở miệng, trong lòng bọn họ đều kinh ngạc, bởi vì, Lục Phiên thế mà lại thật sự xuất hiện bên trong Bồ Tát miếu.
Lần này không còn là phân thân, mà là chân thân thật sự xuất hiện!
Công tử… Thật sự rời khỏi Hồ Tâm đảo, xuất hiện tại nơi này!
Thật hiếm có!
Lục Phiên ngồi trên Thiên Nhận Y, một tà áo trắng, liếc nhìn qua Nhiếp Trường Khanh cùng Mạc Thiên Ngữ, không có ngạc nhiên gì, chỉ nhẹ gật đầu.
Bên ngoài, dao động đáng sợ đang cuộn trào, đang vang động.
Trời đất có một màu đen kịt, dường như cả bầu trời, đều bị bàn tay che phủ lại.
“Các ngươi đi về, có thể ở lại nhưng phải yên tĩnh, không được ra khỏi Bồ Tát miếu này .”
Lục Phiên nói.
Nhiếp Trường Khanh gật đầu, bên ngoài là trận chiến của các lão đại, bọn hắn cũng chẳng can thiệp nổi.
Lục Phiên nhìn về phía Mạc Thiên Ngữ: “Quẻ không nên bói, thì đừng bói…”
Mạc Thiên Ngữ lập tức cười gượng gạo.
Quả nhiên, vẫn là bị Lục thiếu chủ thần bí phát hiện ra sao?
Mạc Thiên Ngữ không dám bói quẻ cho Lục Phiên, cái cảm giác bị trồng trong đất như cây hành, tới giờ hắn vẫn còn nhớ như in.
Còn Đinh Cửu Đăng bên trong Bồ Tát miếu.
Lục Phiên liếc mắt nhìn qua, không thèm để ý, điều khiển Thiên Nhận Y, rời khỏi Bồ Tát miếu.
Bên ngoài Bồ Tát miếu, gió tuyết gào thét, cuồng phong bão tuyết như cuốn cả trời đất đều xám xịt một màu.
Thân ảnh Lục Phiên ngồi trên ghế, từ từ biến mất trong trận cuồng phong bão tuyết.
...
Bên ngoài Bồ Tát miếu.
Bầu trời như bị xé ra khe nứt cực lớn.
Hồng bào của Nữ Đế cuộn nguợc lại, bị hút vào bên trong khe nứt lớn kia.
Sau khi Nữ Đế bị hút vào bên trong cái khe nứt .
Đám người Đỗ Long Dương, Viên Thượng đại sư còn có Thiên Hư cùng Tuyệt Đao đều rùng mình, bởi từ trong khe nứt, truyền ra tiếng kêu thê lương của Nữ Đế.
Bọn hắn không chút do dự, đồng loạt xuất chiêu.
Bọn hắn phải xông vào trong khe nứt, phá vỡ vận mệnh của những quân cờ.
Nữ Đế độ kiếp thành công, phi thăng “Tiên giới”.
Bọn hắn phải mượn cơ hội này, tìm ra bộ mặt thật của Tiên giới!
Nữ Đế, vì sao lại kêu gào thê lương như thế.
Bàn tay khổng lồ cùng sức tấn công toàn lực của bốn vị cường giả va vào nhau, chấn động đáng sợ không ngừng lan ra.
Các tầng mây tựa như muốn nứt toạt.
Đỗ Long Dương gầm thét, thương mang phát ra ánh kim rực rỡ, sáng chói tựa vầng thái dương.
Lục Phiên ra khỏi Bồ Tát miếu.
Gió tuyết điên cuồng thổi bay quần áo trên người, đến nỗi dính sát vào thân thể.
Lục Phiên ngẩng đầu, nhìn trận chiến phía cao trên đỉnh đầu.
Bốn vị cường giả, dường như đã bị một chưởng này ngăn hết lại.
Đường cong trong đôi mắt Lục Phiên nhảy lên, phát hiện chưởng này không hề đơn giản, mà là ẩn chứa năng lượng đáng sợ của bản nguyên.
Bốn người Đỗ Long Dương bất kể có tấn công như thế nào, cũng không thể phá vỡ trở ngại.
Bọn hắn muốn phi thăng Tiên giới, vô cùng khó khăn.
Tiên giới là một lời nói dối, bây giờ xem ra không cần nghi ngờ nữa, nhưng… Cái Tiên giới đó rút cuộc là nơi nào?
Lục Phiên cũng hơi tò mò.
Cho nên, Lục Phiên giơ tay lên, bàn tay đặt lên tay vịn của Thiên Nhận Y, nhẹ nhàng khều khều.
Phượng Linh kiếm lập tức phá vỡ hư không xông vào trong các tầng mây.
Tiếng phượng gáy to rõ vang lên, hoả phượng đỏ thẵm vươn cánh bay cao, đôi cánh vươn ra, tựa như thanh đao nhọn hoắc được lửa đốt cháy rực.
Va chạm với bàn tay đang che lấp bầu trời kia!
Ngay vào lúc tiếng phượng gáy to rõ xuất hiện.
Đôi mắt Đỗ Long Dương sáng rực lên.
“Đa tạ Lục công tử!”
Đỗ Long Dương mở miệng cười nói.
Oanh!
Một vệt Phượng Linh, đánh vào bàn tay đang che lấy bầu trời, tựa như một thanh kiếm chém vào nơi mỏng yếu nhất của bàn tay, tạo ra một lỗ hỏng khá lớn.
Bốn vị cường giả cũng không phải hạn tầm thường, bọn hắn lập tức nắm bắt lấy cơ hội này, cùng bạo phát ra sức tấn công kinh người.
Đông!
Năng lượng trong lòng bàn tay nổ ra, lỗ hổng bị xé càng lúc càng lớn.
Thiên Hư công tử vốn thích tranh cãi, ngay lúc Lục Phiên xuất hiện, lập tức không nói lời nào, bạo phát ra công kích, muốn xé to lỗ hổng, chui vào trong đó.
Mặc dù Thiên Hư công tử, ngoài miệng thì hung hăng, thế nhưng, hắn sợ nhất là gặp phải Lục Phiên.
Lục Phiên quá đáng sợ, có thể xâm chiếm lấy thân thể của hắn trong lúc hắn không hề hay biết.
Cũng đồng nghĩa với việc Lục Phiên có thể giết chết hắn mà không một tiếng động.
Chuyện này dường như trở thành ác mộng của Thiên Hư công tử.
Vô duyên vô cớ bị xâm chiếm cơ thể, hắn sao lại không sợ.
Hắn tranh cãi, chẳng qua là để tự tăng thêm dũng khí cho mình mà thôi.
Lúc thật sự gặp được Lục Phiên, hắn mới chính là kẻ tháo chạy nhanh nhất.
Bàn tay bị xé nát ra một lỗ hỏng, đã không thể ngăn cản được đám người Đỗ Long Dương nữa.
Bọn hắn đều luồn theo lổ hỏng để chui qua bàn tay.
Nhưng uy lực của bàn tay không hề giảm, vẫn rầm rầm đánh tới.
Làm cho tuyết đang rơi đầy trời đều bị chấn động theo.
Bồ Tát miếu dường như bị một chưởng này làm rung động như muốn sập đổ.
Nhưng, Lục Phiên búng tay, đánh ra một làn sóng, khiến cho Bồ Tát miếu cũ nát vào thời khắc này kiên cố như bàn thạch.
Đông!
Các vụ nổ diễn ra kịch liệt.
Bàn tay che trời kia vẫn tiếp tục đánh xuống, cả vùng này như muốn thành bình địa.
Dãy núi vốn cao to kéo dài như biển thì lại thành một miếng bằng phẳng, chỉ có Bồ Tát miếu cũ nát vẫn nguyên vẹn trên con đường bằng phẳng này.
Thiên Nhận Y được Lục Phiên điều khiển đưa cơ thể từ từ bay lên.
Đỗ Long Dương đã chạy đến trước cái khe nứt đang dần dần khép lại tại bầu trời xa kia, hắn một tay cầm thương, đem theo sự quyết tâm, sự kiên quyết phá vỡ vận mệnh, xông vào bên trong.
Viên Thượng đại sư và Tuyệt Đao môn Diệp Thủ Đao cũng theo sau xông vào.
Thiên Hư công tử chạy đến trước lỗ hổng, lại đột nhiên trở nên do dự.
Gió tuyết nhẹ bay.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y từ từ bay tới, xuất hiện ở sau lưng Thiên Hư công tử.
Thiên Hư công tử quay đầu, vẻ mặt trắng bệch khi nhìn thấy Lục Phiên lại càng trắng bệch hơn, hắn không còn do dự nữa, lập tức chui vào sau khe nứt.
Lục Phiên có chút nói không nên lời.
Hắn đáng sợ như vậy sao?
Hình dáng thật của hắn, rõ ràng là một vị công tử tiêu sái nhanh nhẹn.
Nho nhã ôn hòa, hào hoa phong nhã chính là đây.
Có gì phải sợ chứ?
Lúc này, Lục Phiên mới bắt đầu dò xét vết nứt này.
Phía sau vết nứt này, chính là cái Tiên giới trong lời đồn, phi thăng thành Tiên, chính là đây.
“Khí tức của bản nguyên thật nồng nặc…”
“Cái gọi là Tiên giới, không lẽ chính là thế giới bản nguyên sao?”
Sắc mặt Lục Phiên có chút cổ quái.
Nhưng, chắc không thể nào là thế giới bản nguyên, Lục Phiên từng gặp qua đám người Đỗ Long Dương trong thế giới bản nguyên, bọn hắn rõ ràng có cách đi vào trong thế giới bản nguyên.
Lục Phiên nhíu mày, ngồi bên ngoài khe nứt suy đoán rất lâu, nhưng vẫn không thể đưa ra quyết định.
Cuối cùng, hắn điều khiển Thiên Nhận Y, bay vào bên trong khe nứt.
Oanh!
Bỗng nhiên.
Lục Phiên mới vừa vào khe nứt.
Liền có luồn sóng linh thức mạnh lớn cuộn trào ập tới.
“Ngươi vốn là bá chủ vị diện của thế giới khác, thật sự muốn nhúng tay vào?”
Trước mắt Lục Phiên là một mảng trắng xóa.
Một thân ảnh màu đen đứng trong cái nền trắng xóa ấy hiện ra trước mắt Lục Phiên, thân ảnh màu đen lên tiếng, giọng nói có chút mơ hồ.
“Ta của hôm nay, chính là ngươi của ngày mai…” Thân ảnh đen tiếp tục nói.
Hắn dường như muốn cản trở Lục Phiên tiến về phía trước.
Lục Phiên cười cười, “Không, chúng ta không giống nhau.”
Linh thức khẽ động, mọi thứ trước mắt, như đều bị xé vỡ vụn ra, hình ảnh từ từ tan biến.
Mà Lục Phiên ngồi trên Thiên Nhận Y, cũng xông vào trong khe nứt.
Tủm.
Hình như có tiếng hòn đá rơi vào trong nước.
Và phát hiện, hắn ngồi trên ghế, xuất hiện ở một thế giới có mặt nước như gương.
Lục Phiên cuối đầu, có thể thấy được, mặt nước phản chiếu ra hình ảnh của hắn.
“Đây chính là Tiên giới?”
Lục Phiên cảm thấy trí tuệ của hắn như bị chà dưới đất.
Nơi xa.
Đỗ Long Dương cầm chặt trường thương, đứng ở phía trên mặt nước, ngơ ngác nhìn bốn phía xung quanh.
Trong lòng thất vọng buồn bã.
Thiên Hư công tử cũng như thế.
Viên Thượng đại sư cùng Diệp Thủ Đao cũng nhíu mày đứng lặng, trong đôi mắt tràn đầy thất vọng.
Bọn hắn tuy rằng ngoài miệng luôn nói đồ Tiên, nhưng trên thật tế, bọn hắn vẫn khá mong chờ vào Tiên giới, nhưng giờ bước vào “Tiên giới”, chỉ thấy ảo mộng trong tim bị đập đổ.
“Nữ Đế Nghê Xuân Thu đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận