Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 477: Nhân Hoàng chi đạo, có được trường sinh hay không? (1)

Dịch: Mèo Rừng
Bên ngoài dãy Ngọa Long, thành nhỏ.
Luyện Khí các, lò rèn.
Âm thanh đinh đinh đang đang vang vọng không dứt.
A Lỗ thân thể trần trụi, phần lưng nhô lên cao vút, cánh tay giăng đầy cơ bắp nắm lấy chùy sắt hung hăn nện xuống, khiến cho tia lửa bắn ra tung tóe.
Mà ở bên trong Luyện Khí các.
Công Thâu Vũ ăn mặc có chút tùy ý cùng với một chiếc áo choàng xốc xếch, râu ria đan xen với nhau, thậm chí còn không có sửa sang nhiều, cho nên lộ ra đôi phần lôi thôi.
Tuy nhiên, vẻ mặt của hắn lại rất trịnh trọng.
Bầu không khí trong phòng cũng rất nghiêm trọng.
Lạc Mính Tang siết chặt tay của Lạc Mính Nguyệt, đến nỗi bàn tay đều đỏ bừng.
Nội tâm của nàng rất khẩn trương, do đã trải qua quá nhiều lần thất vọng, khiến cho Lạc Mính Tang hoàn toàn ôm lấy thái độ hoài nghi đối với tất cả những thứ này.
Lạc Mính Nguyệt thì an ủi nàng, đối với Công Thâu Vũ, Mính Nguyệt vẫn là nhận biết, dù sao nàng cũng đã đi dạo qua Hồ Tâm đảo, cho nên nàng tương đối có lòng tin vào trình độ luyện khí của hắn.
Hứa Sở thì trừng lớn con mắt, cho dù hắn là tráng hán bực này, thì nội tâm của hắn vào thời khắc này vẫn rất lo sợ bất an.
Thân thể không đầu của Bá Vương quyết đoán ngồi trên ghế, đầu thì bị hắn nâng ở trên tay, nhìn qua, lộ ra mấy phần quỷ dị.
Nào có người bưng lấy đầu của mình?
Vẻn vẹn chỉ là hình ảnh mà đã lộ ra mấy phần kinh dị rồi.
Công Thâu Vũ lấy ra một kiện khôi giáp, dĩ nhiên, thứ quan trọng nhất của khôi giáp chính là mũ giáp, đây là chiếc mũ giáp mà hắn đã rèn đúc bảy ngày bảy đêm, dùng linh thức để tiến hành điều chỉnh tinh tế từng cái vị trí trong mũ giáp, có thể làm cho linh thức của Bá Vương nối liền với đầu.
Dù sao, đầu của Bá Vương bị chém đứt, thần kinh cũng đã đứt đoạn hết, thần kinh nhiều vô số, muốn một lần nữa nối liền lại, Công Thâu Vũ tự hỏi làm không được.
Có lẽ, chỉ có Lục thiếu chủ ở Hồ Tâm đảo là có khả năng.
Tuy nhiên, Công Thâu Vũ thì có một cách kỳ lạ khác.
Dù sao thì, thực lực của Bá Vương đủ mạnh, không thể khôi phục được thần kinh, vậy thì dùng linh thức để khống chế cái đầu. Dưới sự trợ giúp từ linh cụ, mở rộng việc khống chế linh thức, khiến cho có thể tự nhiên điều khiển đầu lâu.
“Linh cụ này là chế tạo riêng cho Bá Vương, vậy thì tên là Bá Vương giáp đi, nó không chỉ có tác dụng kết nối thủ cấp, mà còn có lực phòng ngự mạnh mẽ.”
“Thứ mà Bá Vương lĩnh hội chính là Bất Khuất đạo ý, chịu tổn thương càng nhiều, thì thứ bùng nổ ra khi phản kháng càng mạnh.”
“Cho nên, việc mà Bá Vương cần làm… Chính là mặc một bộ giáp thật dày!”
Công Thâu Vũ cười nói.
Hắn mặc áo giáp lên thay cho Bá Vương, đây là một bộ khôi giáp màu đen dày đặc, mỗi một mảnh giáp, đều tản ra màu sắc xinh đẹp.
Sau khi mặc áo giáp vào, hắn đặt thủ cấp của Bá vương lên, rồi lại đội mũ giáp lên, nhìn qua liền thấy cái thủ cấp này vô cùng hoàn chỉnh, không chút thiếu sót.
“Bá Vương, dùng linh thức để khống chế đầu óc.”
Công Thâu Vũ nói.
Ông…
Linh thức của Bá Vương phun trào mà ra.
Tất cả mọi người trong phòng đều chờ mong.
Trong ánh mắt chờ đợi.
Bá Vương chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt có vầng sáng sắc bén phát tán, tựa như là từng chuôi lưỡi đao.
“Vương thượng!”
Đám người Lạc Mính Tang, Hứa Sở cực kỳ kinh hỉ.
“Ta không sao.” Bá Vương mở miệng, nhưng do lâu rồi không có mở miệng, cho nên âm thanh của hắn trở nên vô cùng khàn khàn, giống như là bị lồng vào một tấm lưới rồi sau đó mở miệng.
Công Thâu Vũ hài lòng vuốt vuốt râu.
Hắn là một tên thợ rèn, việc cần làm là lo liệu lấy những suy nghĩ độc đáo.
“Rất tốt, dán rất dính.”
Công Thâu Vũ cười ha ha.
“Tuy nhiên, tác dụng phụ của mũ giáp này, sẽ hạn chế thực lực của Bá Vương ngươi, bởi vì ngươi còn cần phải hao phí linh thức để khống chế, vĩ lẽ đó, việc này sẽ hạn chế động tác của Bá Vương, cùng với việc tiêu hao năng lượng.”
“Cho nên, thời điểm có đầu, thực lực của Bá Vương ngươi sẽ bị giảm xuống bốn thành.”
“Nếu như Bá Vương có thể đi đến cửu cực Thiên Tỏa, sự ảnh hưởng sau đó sẽ xuống còn ba thành.”
Công Thâu Vũ chân thành nói.
“Dĩ nhiên, nếu như ngươi bỏ đầu trong lúc chiến đấu… Sẽ không có ảnh hưởng gì.”
Bá Vương đứng người lên, cám ơn Công Thâu Vũ.
Không thể không nói, Công Thâu Vũ quả thật giúp hắn rất nhiều, không chỉ giúp hắn chế tạo rìu cùng lá chắn, mà hiện tại còn thay hắn chế tạo một cái Bá Vương giáp có thể cố định đầu.
“Đừng có cảm tạ, có qua có lại thôi.”
Công Thâu Vũ khoát tay áo.
“Bá Vương giáp này là dùng Long Thiên thạch để đổi, lão phu… Không thiệt thòi.”
Công Thâu Vũ nói.
Lời nói vừa ra.
Hắn lập tức lầm bầm lầm bà, rời khỏi phòng, lấy Long Thiên thạch, đi về phía lò luyện khí.
Vẻ mặt của Bá Vương có chút mừng rỡ nhìn lấy đám người Lạc Mính Tang.
Hứa Sở hưng phấn đến nỗi khuôn mặt đỏ lên.
“Chúng ta ngây người ở chỗ này bao lâu rồi?”
Bá Vương hỏi.
Hứa Sở khẽ giật mình, sắc mặt hơi biến, cách cục thiên hạ bây giờ, hắn há có thể không hiểu.
“Nửa tháng.”
Bá Vương nếu đã nối đầu lại, mọi người liền không tiếp tục ở lại nơi này nữa.
Dồn dập rời khỏi thành nhỏ.
. . .
Cách cục thiên hạ, quả thật đã bắt đầu xảy ra đại biến.
Chủ yếu là bạo phát việc tranh giành Long Môn.
Tác dụng của Long Môn, hiển nhiên là vô cùng quan trọng, cường giả Thiên Nguyên dị vực cũng hiểu rõ được điểm này.
Dù sao, Long Môn đại biểu cho giao thông cùng với ý nghĩa chiến lược vô cùng to lớn.
Mà lại, Long Môn cũng có được tác dụng bồi dưỡng Ngưng Khí cảnh, có khả năng bồi dưỡng được hàng loạt đệ tử, để cho đệ tử bước vào Trúc Cơ.
Đông Dương Quận có một Long Môn, long chủng ở bên trong Long Môn, chính là Xích Long.
Ngay từ đầu chỉ có đệ tử Kim Đan cảnh bước vào bên trong Xích Long Long Môn, mong muốn hàng phục nó.
Thế nhưng, vị đệ tử này rất nhanh liền bị Xích Long đốt cháy thành tro bụi, chết thảm tại chỗ.
Xích Long táo bạo, toàn thân quấn quanh lấy hỏa diễm màu đỏ.
Từng vị Kim Đan cảnh ra tay, đều trọng thương trở về.
Điều này khiến cho cường giả Thiên Nguyên vực tức giận.
Cho nên, cường giả Nguyên Anh cảnh đã ra tay.
Nguyên Anh cảnh từ một số môn phái liên hợp lại, cùng nhau bước vào Xích Long Long Môn.
Chiến đầu bùng nổ vô cùng oanh động.
Toàn bộ vòm trời Đông Dương Quận đều tựa như hóa thành lửa thiêu.
Cánh lửa đốt cháy ngàn dặm.
Mặc dù Xích Long là một long chủng táo bạo, thế nhưng, thực lực của bản thân còn chưa có đủ mạnh, rốt cuộc vẫn là bị Nguyên Anh cảnh trấn áp.
Đương nhiên, bởi vì Xích Long đã từng có quan hệ mật thiết với chủ nhân Bạch Ngọc Kinh.
Cho nên, Nguyên Anh cảnh từ Thiên Nguyên vực không có đánh giết Xích Long, hơn nữa bọn hắn cũng không dám.
Tuy nhiên, Xích Long ăn bại chiến, cho nên không có ngăn cản bọn hắn sử dụng Xích Long Long Môn, thay vào đó hắn cũng sẽ lần lượt khiêu chiến Nguyên Anh cảnh tọa trấn Long Môn.
Nếu như Long Môn không người tọa trấn, e rằng những đệ tử Ngưng Khí cảnh tiến vào bên trong Long Môn, sợ là sẽ bị Xích Long dùng một ngụm hơi thở đốt thành tro.
Tuy nhiên, đối với Thiên Nguyên vực mà nói, ít nhất, bọn hắn tạm thời xem như đả thông Xích Long Long Môn.
Vì thế, không ít thế lực liền dời tầm mắt, rơi vào các Long Môn khác.
Nam Quận.
Đường Nhất Mặc đạt được sự thông tri từ Đường Hiển Sinh, lập tực trở về thật sớm.
Đối với việc Đường Hiển Sinh phán đoán thế cục, Đường Nhất Mặc vẫn cực kỳ tin tưởng.
Quả nhiên, ngay khi hắn trở về, Bàn Long Long Môn lập tức xảy ra dị biến.
Có cường giả Thiên Nguyên dị vực từ bên trong Long Môn vượt cảnh mà đến.
Đây là một vị Kim Đan cảnh, xếp hạng ba mươi ở trên Nhân bảng.
Người này rất cao ngạo, hắn xem thường tu hành giả Ngũ Hoàng đại lục.
Hắn ước chiến với Đường Nhất Mặc, thắng bại liền quyết định nơi Bàn Long Long Môn thuộc về.
Hắn từng nói, bát đại Long Môn rồi đều sẽ được nắm giữ ở trong tay Thiên Nguyên vực, tu hành giả Ngũ Hoàng quá yếu ớt, không thể nào khai phá ra được tác dụng chân chính từ những tài nguyên này.
Chiến đấu bạo phát.
Ở trên mặt đất vùng đầm lầy tại Long Môn.
Đường Nhất Mặc liền mở tam mạch, dùng chiến lực của Thiên Tỏa cảnh, chiến đấu cùng với tên thiên tài xếp hạng thứ ba mười trên Nhân bảng.
Toàn bộ đầm lầy đều bị đánh sụp, vô số nước bùn tung bay.
Đại địa Nam Quận nổ vang từng trận.
Một trận chiến này, đánh rất lâu.
Vị thiên tài Nhân bảng Kim Đan cảnh kia cực kỳ giật mình, bởi vì, hắn vậy mà không có lập tức bắt Đường Nhất Mặc lại.
Đối phó với một tu hành giả mới vào Kim Đan cảnh, hắn vậy mà thất thủ.
Thậm chí, càng về sau, hắn mơ hồ có chút không nắm giữ được lợi thế.
Đường Nhất Mặc càng chiến đấu, càng hung mãnh.
Trong con ngươi của hắn tựa hồ cũng chỉ còn một tia sáng đỏ rực.
Ma khí ngập trời bao phủ bên cạnh hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận