Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 211: Đạm Đài Huyền trong mộng trảm Hắc Long. (2)

Người dịch: Duy Cường
Hắc Long mang tới cho nàng cảm giác sợ hãi cùng áp lực cực kỳ khủng bố, làm cho thân là phàm nhân như nàng, trong nội tâm sinh ra đại kinh khủng.
Bàn tay của Vũ Văn Tú phủ lên trên trán của Hắc Long, vốn dĩ trước đó trải qua xao động, lúc này lại trở nên yên lặng.
Vũ Văn Tú có cảm giác, tựa hồ liên hệ giữa hắn cùng Hắc Long càng ngày càng sâu.
Hắn nhắm mắt lại, trên người Hắc Long mơ hồ có năng lượng truyền vào trong cơ thể của hắn, năng lượng trên người của Vũ Văn Tú cũng đi vào trong cơ thể của Hắc Long.
Cảm thụ sức mạnh tràn ngập trong thân thể, khóe miệng của Vũ Văn Tú không khỏi nhếch lên, Hắc Long phát sinh lột xác, mà loại biến hóa này cũng phát sinh trên thân của Vũ Văn Tú.
Điều này khiến cho tâm tình của Vũ Văn Tú trở nên có chút thoải mái.
Hắn cảm giác mình càng ngày càng mạnh mẽ.
Hắn càng mạnh, thì Đại Chu càng mạnh!
. . .
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Trên mặt hồ, sương mù mông lung dày đặc, thân hình của Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, nhìn xem ngọn lửa màu trắng bệch được tách ra từ trên linh hồn của Tây Nhung vương.
“Đây là cái gì?”
Lục Phiên nhàn nhạt mở miệng.
Linh hồn của Tây Nhung Vương lúc này đã suy yếu vô cùng, không muốn mở miệng trả lời.
Lục Phiên cũng không thèm để ý, ngọn lửa màu trắng này, cường độ năng lượng cũng không quá mạnh, thế nhưng… Lại mang đến cho Lục Phiên một cảm giác rất kỳ lạ, loại cảm giác này rất ít gặp.
Rất nhanh, hệ thống liền cấp ra tin tức.
“Cốt U Hỏa (Thiên Địa Huyền Hỏa): Sinh ra trong cao võ thế giới, lấy tử khí làm nguyên liệu, có thể điều khiển Tử linh.”
Lục Phiên nhìn tin tức do hệ thống giới thiệu, lông mày hơi nhảy lên một chút, tin tức không nhiều, thế nhưng mỗi một dòng, lại làm cho người ta cực kỳ rung động.
Sinh ra trong cao võ thế giới, điều khiển Tử linh…
Điều này khiến cho Lục Phiên đối với ngọn lửa này lại coi trọng thêm vài phần.
Dù sao…
“Thiên Địa Huyền Hỏa.”
Lục Phiên giơ tay lên, tách ra một tia lửa, nâng trong lòng bàn tay.
Rất nhanh, tia lửa liền hóa thành hình một cái đầu lâu.
Hắn lật tay một cái, liền bóp tắt tia lửa này.
Một sợi linh thức trào ra, trong nháy mắt tràn vào trong ngọn lửa màu trắng.
Lập tức, ngọn lửa bắt đầu vặn vẹo
Lục Phiên bắt đầu phân tích bản chất của ngọn lửa này, lấy tử khí làm căn cơ, đồng thời, kết cấu của nó cùng với ngọn lửa bình thường hoàn toàn khác biệt.
Dường như nó có được ý thức, thậm chí… Sản sinh ra một luồng khí tức có thể mê hoặc người khác.
Loại mê hoặc này cực kỳ tà ác.
Đây là một ngọn lửa tà ác.
Đương nhiên, Lục Phiên không bị mê hoặc, hắn chỉ đơn thuần muốn nghiên cứu bản chất của Cốt U hỏa mà thôi.
“Lửa có thể phụ trợ tu hành, a… Vừa vặn, bây giờ thế giới bản nguyên sinh ra hỏa thuộc tính, dùng Cốt U Hỏa này làm bản gốc, có thể sáng tạo ra rất nhiều phiên bản mô phỏng Thiên Địa Huyền Hỏa, hình thành một hệ thống tu hành hoàn toàn mới.”
Lục Phiên có chút đăm chiêu.
Đương nhiên, hắn cũng không vội vã bắt tay vào làm.
Linh thức khẽ động.
Ngọn lửa màu trắng không ngừng bị áp chế, áp chế…
Cuối cùng hóa thành một hạt châu màu trắng, cầm trong tay có cảm giác mát mẻ.
Sau đó, Lục Phiên quay đầu nhìn về phía linh hồn của phật tăng, nam tử tóc vàng cùng Tây Nhung Vương.
“Lưu lạc giả…”
“Sau lưng mỗi một vị lưu lạc giả, đều từng tồn tại một cái thế giới, từng có một đoạn văn minh rực rỡ cùng huy hoàng.”
Thân hình của Lục Phiên dựa vào xe lăn, ngón tay gõ nhẹ trên tay vịn.
Những nền văn minh này có lẽ đều đã bị chôn vùi, thế nhưng… Đối với Lục Phiên mà nói, lại có giá trị nghiên cứu rất lớn.
Rút lấy tinh hoa, có thể làm cho Ngũ Hoàng đại lục trở nên càng thêm mạnh mẽ, cũng làm cho nền văn minh càng trở nên đa dạng nhiều màu sắc.
Bây giờ, Ngũ Hoàng đại lục còn ở vào cấp độ đê võ.
Nhưng mà…
Khoảng cách bước vào trung võ cũng không xa, Lục Phiên nhất định phải chuẩn bị trước cho việc cải tạo thành trung võ thế giới.
Những lưu lạc giả này xuất hiện, vừa vặn cung cấp cho Lục Phiên phương pháp để tham khảo.
Ngoại trừ lưu lạc giả, còn có linh thức phân thân của một vị bá chủ vị diện… Có thể làm cho Lục Phiên vạch trần chiếc khăn che mặt, phơi bày bí mật của trung võ thế giới.
Có khi, Lục Phiên cũng hoài nghi.
Những cái gọi là lưu lạc giả này có phải là phúc lợi mà hệ thống phát cho hắn hay không.
Luôn luôn cảm thấy, dường như khả năng này… Có chút lớn.
Hắn thu hồi tinh thần.
Ánh mắt của Lục Phiên rơi vào trên linh hồn của phật tăng.
Linh hồn của phật tăng run lên.
Nam tử tóc vàng quỳ sát một bên cũng toát ra vẻ sợ hãi.
Bởi vì, từ trên thân của Lục Phiên, bọn hắn cảm nhận được một luồng… Cảm xúc không quá hữu hảo.
“Không…”
Linh hồn của phật tăng bị một lưỡi đao màu bạc ghim trên không trung, không ngừng lắc đầu.
Chợt thấy, thân hình của Lục Phiên đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn, chậm rãi di chuyển về phía phật tăng.
“Không… Không được qua đây…”
Trên vẻ mặt hoảng sợ của phật tăng mang theo vẻ cầu khẩn.
Đương nhiên, nếu như cầu xin có tác dụng, Tây Nhung Vương cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này.
Trong đôi mắt của Lục Phiên, đột nhiên có từng sợi hoa văn hiện lên.
Bàn tay của Lục Phiên vỗ một chưởng vào trên linh hồn của phật tăng.
Linh hồn lập tức nổ tung, hóa thành từng điểm sáng lấm tấm.
Bàn tay của Lục Phiên nắm lại, những điểm sáng chi chít này bắt đầu cấp tốc ngưng tụ lại, hóa thành từng quân cờ màu trắng óng ánh, trôi lơ lửng trong không trung.
Thân hình của Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, một tay chống cằm.
Linh áp kỳ bàn lơ lửng bay tới.
Lục Phiên lấy ra hộp cờ chứa những quân cờ màu đen, động tác có vẻ rất ung dung chậm rãi.
Tinh thần của hắn khẽ động.
Những quân cờ màu trắng do linh hồn của phật tăng biến thành, rơi vào trên bàn cờ, Lục Phiên xắn tay áo, kẹp một quân cờ đen, hạ xuống.
Một ván cờ, quan sát nhân sinh của một người.
. . .
Ngũ Hồ loạn Chu, lấy kết quả man di rút đi mà chấm dứt.
Tuy nhiên, thế lực khắp nơi đều không dám buông lỏng tinh thần, mặc dù man di đã rút đi, thế nhưng, có thể quay lại hay không cũng còn không chắc chắn.
Tây Quận, Hổ Nhiễu quan vẫn như cũ có trọng binh canh gác.
Bá Vương đích thân tọa trấn Hổ Nhiễu quan.
Còn đám người Nhiếp Trường Khanh, Lữ Mộc Đối cùng với Mính Nguyệt, sau khi kết thúc chiến đấu, liền cùng Bá Vương từ giã, rời đi Tây Quận, theo Long Môn Đông Diễn giang, trở về Bắc Lạc.
Cảm xúc của Bá Vương cực kỳ phức tạp, đưa tiễn mọi người.
Trong lúc ly biệt, ánh mắt của Bá Vương nhìn về phía Mính Nguyệt, thiếu nữ che mặt, ôm tỳ bà, trong trận chiến này có tác dụng không thể nghi ngờ.
Mặc Lục Thất còn chưa trở về Bắc Lạc.
Hắn cởi bộ y phục binh lính dùng để ngụy trang.
Mang theo mũ rộng vành, lau sạch vết máu trên Ngân Giao Tiễn.
Thân hình bọc trong lớp áo nhung dày, đội mưa tuyết, tan biến phía dưới Hổ Nhiễu quan, hắn rời khỏi Tây Quận, hướng về chỗ xa hơn bước đi.
Hắn còn cần tiếp tục trưởng thành, trở nên mạnh mẽ hơn.
Bởi vì hiện tại Bá Vương rất mạnh, hắn không phải là đối thủ.
Tuy nhiên, thù cùng hận, Mặc Lục Thất hắn sẽ không quên.
Đây là ân oán gút mắc giữa hắn cùng Bá Vương.
Bá Vương nhìn theo bóng lưng của Mặc Lục Thất tan biến trong gió tuyết, hắn không giữ lại, cũng không mở miệng giải thích về đoạn ân oán này.
Mọi việc kết thúc, Bá Vương ngẩng đầu, nhìn bông tuyết lả tả trên bầu trời.
Có lẽ hắn nên dành thời gian, nghiên cứu thật kỹ đến cùng trận thiên địa biến hóa kia là cái gì.
Thiên địa dị biến.
Là vị tồn tại trong Bạch Ngọc Kinh kia… Làm ra phải không?
. . .
Bắc Quận.
Đêm khuya.
Đạm Đài Huyền xử lý xong tất cả mọi việc.
Hắn thổi tắt ngọn nến.
Bó đuốc làm bằng sáp bốc khói nghi ngút, từng sợi khói bốc lên làm gian phòng trở nên mông lung.
Đạm Đài Huyền cởi áo ngoài ra, nằm trên giường, sau một ngày mệt mỏi, hai mắt của hắn rất nhanh nhắm lại.
Trước mắt hắn hiện lên hình ảnh thi hài ngổn ngang bên ngoài Bắc Quận.
Đã lâu lắm rồi hắn không được ngon giấc.
Một lúc lâu sau, hắn rơi vào giấc ngủ say.
Bỗng nhiên.
Đạm Đài Huyền mở mắt ra.
Hắn phát hiện bên ngoài cửa sổ xuất hiện từng miếng vảy lạnh lẽo, cùng với tiếng vang nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận