Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 734: Phá bình cảnh, kiếp phạt đến (2)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Phía dưới.
Phó tòng trung niên từ trong chiến thuyền cổ xưa đi ra thân mình bất chợt run rẩy.
Những đại năng cảnh lục diễn, ngũ diễn này vậy mà đều chạy cả?!
Những người này lại trực tiếp bỏ qua chiến thuyền, linh thuyền và ác điểu, hoảng loạn mà chạy chạy bừa?
Phó tòng hoảng hốt vô cùng, hắn ta cũng muốn trốn chạy, thế nhưng … làm sao hắn ta thoát được đây?
Hắn ta đứng trên quảng trường thanh chuyên nay đã biến thành phế tích, mắt nhìn ra xa, trái tim như bị một bàn tay to lớn nắm lấy.
Chung quanh, đều là người tu hành Ngũ Hoàng, cùng trăm ngàn thiết kỵ ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Bá Vương lưng đeo búa cùng khiên, ánh mắt lạnh lùng.
Lục Cửu Liên đứng cúi đầu, bình tĩnh quan sát.
Phó tòng cảm thấy như trong nháy mắt mình rơi vào hang rắn , xung quanh là vô số rắn độc.
“Ta……ta chính là phó tòng của tiên sứ thượng giới.”
Phó tòng run rẩy nói.
Hắn ta chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Lục thánh chủ bắt được đạo diễn kính kia.
“Lục thánh chủ! Người không thể giết ta!”
Phó tòng gầm lên.
Lục Phiên giật mình, ánh mắt quét qua, liếc nhìn phó tòng trung niên.
“Các người giết sứ giả thượng giới! Cần có người câu thông với thượng giới!”
“Ta……Ta có thể thay người câu thông với thượng giới!”
“Không đến mức phạm vào đại tội!”
Phó tòng rùng mình kinh hãi nói.
Hắn ta cảm thấy rằng đây là cơ hội duy nhất mà hắ ta có thể nắm lấy sự sống.
“Dù cho người có huyết y tướng quân làm chỗ dựa thì sao chứ?”
“Nếu Ngũ Hoàng so sánh với thượng giới, thì không khác nào con suối so sánh với đại dương mênh mông……”
“Để ta đi câu thông với thượng giới, cầu lấy một con đường sống!”
Khí tức những người xung quanh đều có hơi chậm lại, đám người Bá Vương, Giang Li đều nhíu mày, bất giác nhìn về phía Lục Phiên.
Xác thực, thượng giới chẳng qua chỉ là phái một sứ giả hàng lâm, chỉ như một tiên nhân bình thường.
Lỡ như thượng giới thật sự đánh tới, thì lúc đó phải làm thế nào?
Chuyện này thực sự cần đến Lục Phiên quyết định.
Lục Phiên vuốt vuốt đạo diên kính trong tay, có thể cảm nhận được đạo uẩn câu thông trong đạo diễn kính như nước chảy.
Lời nói của phó tòng, làm cho Lục Phiên bật cười.
Liếc nhìn phó tòng.
Nụ cười trên gương mặt Lục Phiên dần dần biến mất.
“Người tính là cái thá gì?”
Hửm?
Sắc mặt phó tòng dần cứng đờ lại.
“Giết.”
Lục Phiên nhàn nhạt nói.
Tên phó tòng này, ngay từ khi thi đấu thiên địa bắt đầu, đã luôn ngoảnh mặt về một phía, còn vứt hết mặt mũi nói cái gì mà công bằng công chính.
Lục Phiên đánh rơi một vài quân cờ trên bàn cờ, nó giống như một cuốn sách nhỏ.
“Đừng!”
Phó tòng khiếp sợ thét lên, hắn ta không thể tưởng được, Lục Phiên vậy mà đến thượng giới cũng không thèm để ý tới.
Oanh!
Tên phó tòng trong lòng run lên, trên thân, nguyên thần chi hoa cùng kim thần chi hoa bỗng nhiên tách ra.
Thân thể tựa hồ muốn xé rách hư không, lướt ngang qua tất thảy.
Thế nhưng……
Người trong Ngũ Hoàng chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên.
Sau một khắc, sau lưng phó tòng đó, thân ảnh đạo nhân khô lâu xuất hiện, đạo nhân cầm thanh gươm rỉ sét trong tay, kề vào cổ phó tòng.
Phó tòng chỉ cảm thấy một luồng tử khí lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền ra, trong chốc lát bao phủ toàn thân.
“Tha……”
Phốc xuy!
Phó tòng muốn mở miệng xin tha.
Nhưng mà, Kiếm Vương đạo nhân gầy như khô lâu, đã lướt thanh kiếm qua.
Thanh kiếm rỉ sét nhìn qua loang lổ vết rỉ, nhưng lại cực kỳ sắc bén.
Thấm vào máu thịt, máu tươi bắn ra trong tích tắc.
Đầu phó tòng bay vút lên trời, huyết khí như bị thanh kiếm rỉ sét hút ra, hóa thành cầu vồng huyết sắc, phun ra không ngớt ……
Kiếm rỉ tựa hồ càng có uy năng đặc biệt.
Một kiếm này, không chỉ lướt qua liền đứt nhục thể, lại càng đứt luôn đầu lâu nguyên thần.
Thân thể phó tòng mất đi sức sống, thi thể không đầu, lạnh như băng quỳ trên mặt đất.
Đời này của hắn ta đã từng không ai bì nổi, đã từng vinh quang vô độ, vậy mà tại một khắc này, lại cứ như vậy mà mất đi tất cả ở cái nơi hèn mọn bé như hạt bụi trong Cửu Trùng Thiên.
Đám người Bá Vương, Giang Li, Tề Lục Giáp phức tạp nhìn một màn này.
Nhìn tên phó tòng đáng ghét này chết đi như vậy, trong lòng bọn họ thực sự có một cỗ đè nén rất lâu, được thở ra.
Lục Phiên vuốt vuốt đạo diễn kính trong tay, ánh mắt quét ngang, rơi vào thanh kiếm rỉ sét mà đạo nhân gầy khô.
A……
Thanh kiếm này, dường như rất khác thường.
Tựa như cảm nhận được ánh mắt của Lục Phiên, tốc độ nhảy của ma trơi trong hốc mắt đạo nhân càng nhanh hơn.
Hắn giấu nhẹm thanh kiểm rỉ sau lưng, ngăn cách ánh mắt của Lục Phiên.
Lục Phiên không khỏi tức cười.
Giấu gì mà giấu, Lục Bình An ta còn kém ngươi một thanh kiếm rỉ sét nữa sao?
Ánh mắt Lục Phiên quét ngang, rơi trên đại trận.
Từng vị hóa tiên cảnh phá trận, bỏ chạy ra xa.
Sắc mặt Lục Phiên lạnh dần.
“Đã nói thi đấu thiên địa còn chưa kết thúc, nguyên một đám chỉ biết bỏ chạy!”
Lục Phiên nói.
Lời nói của hắn như sấm chạy, giây phút tiếp theo, giơ tay lên……
Rầm ầm ầm!
Phúc thiên trện bắt đầu biến hóa.
Vô số mây khói tụ lại, hóa thành một bàn tay khói lớn, giống như lòng bàn tay, dường như bao phủ cả bầu trời.
Trong lòng từng vị hóa tiên đại năng đều hoảng sợ.
Chỉ có mấy vị hóa tiên đại năng cấp ngũ diễn, thủ đoạn mạnh mẽ, xé rách phúc thiên trận, cướp đường mà chạy.
Những hóa tiên cảnh khác, vậy mà lại bị giữ lại toàn bộ.
Đại Tôn của Tiểu Lôi Âm Phật giới, trường nhĩ run run, bị bàn tay to lớn che lấy cả bầu trời của Lục Phiên trong phúc thiên trận, kéo về lần nữa.
Trái tim hắn ta không khỏi chìm xuống đáy.
Lục thánh chủ này……tâm cũng quá lớn rồi đi?
Vậy mà lại muốn giữ nhiều hóa tiên đại năng như bọn hắn ở lại đến thế?
Nếu không phải kiêng kỵ huyết y tướng quân Cố Mang Nhiên, tôn tuyệt thế hung nhân kia……Bọn hắn đã sớm tức giận, bộc phát kinh thế công phạt, đập chết cái tên cáo mượn oai hùng Lục thánh chủ kia rồi!
Thế nhưng, nhìn thấy đạo nhân khô lâu mang theo kiếm rỉ đó, trong lòng bọn họ lại dần lắng xuống.
Trong cổ mộ.
Sâu thẳm trong cung điện, tinh khí sinh mệnh nồng động đang cuộn trào
Trường minh đăng đang cháy rực.
Tựa hồ như thấy được toàn bộ những gì xảy ra trên chiến trường huyết sắc, cung điện chỗ sâu trong cổ mộ vậy mà lại truyền ra tiếng cười nhàn nhạt.
“Vị Lục công tử này……”
Trong tiếng cười có mấy phần thưởng thức, lại mang theo mấy phần vui vẻ.
Bộ Nam Hành cảm nhận được mọi thứ trong chiến trường huyết sắc, rùng mình, vẻ mặt đầy kinh hoàng.
Lục thánh chủ……Vẫn bức khí tung hoành như mọi khi!
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận