Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 970: Lục Thánh Chủ khẳng khái đại nghĩa (2)

1486 chữ
Khuôn mặt của hắn ta đầy nếp nhăn, nhìn vô cùng già nua, thế nhưng, sinh khí vô cùng hưng thịnh.
Cố Mang Nhiên hít mắt, một tay cầm nắp quan tài, không nói gì.
Mễ Già cảm nhận được thái độ của Cố Mang Nhiên, thở dài một hơi, ánh mắt lướt ngang, nhìn về phía đại lục Ngũ Hoàng.
Nhìn đại trận thời gian xoay tròn bên ngoài Ngũ Hoàng, mắt nhìn xuyên qua đại trận, nhìn thấy thế giới đẹp đẽ bên trong Ngũ Hoàng.
Có một nét tán thưởng trên khuôn mặt hắn ta.
“Thật là một thế giới tươi đẹp”
XIU XIU!
Hai tiếng xé gió vang vọng.
Lục Cửu Liên và Trúc Lung lần lượt lăng không, lơ lửng bên cạnh Cố Mang Nhiên. Khí tức huyền tiên cảnh lập tức phóng ra, khí vận như sông lớn.
“A? Hoàn toàn khác với hệ thống tu hành thánh cảnh trong cửu trọng thiên…
Hai mắt Mễ Già ngưng tụ, nhìn chằm chằm Lục Cửu Liên có mấy phần ngạc nhiên.
Đến khi hắn ta nhìn đến Trúc Lung, đôi mắt của hắn ta càng co rút lại, có chút kinh ngạc.
Tựa như hắn ta nhìn thấy không phải là một người, mà là một dị thú kinh thế.
Một cự thú kinh thế với khả năng vô hạn!
“Thật hoàn mỹ.”
Mễ Già nhìn chằm chằm Trúc Lung, chầm chậm nói.
Cố Mang Nhiên chau mày.
“Mễ Già!
Trong lòng Cố Mang Nhiên có chút hoảng, hắn không ngờ, thiên linh tộc phản ứng nhanh đến vậy, Lục Phiên còn chưa giết thánh cảnh thiên linh tộc, nhưng thiên linh tộc vẫn nhanh như vậy. Phải biết là, thiên linh tộc nhúng tay vào chuyện này, thời điểm thánh cảnh cướp mất để binh rơi trên Ngũ Hoàng, hắn đã cảm thấy sự nghiêm trọng của vấn đề.
Nhưng bây giờ, thái độ cùng phản ứng của thiên linh tộc, khiến hắn càng ngày càng cảm thấy u
ám.
Thực lực của Mễ Già, Cố Mang Nhiên không có chút tự tin nào để ngăn cản hắn ta.
Trừ phi Cố Mang Nhiên khôi phục lại chiến lực đỉnh phong.
“Cố tướng quân, ta đích thân đến, cũng không phải là để hủy Ngũ Hoàng, Ngũ Hoàng bây giờ, chính là cao võ cấp tam diễn, bất kỳ một cao võ cấp tam diễn nào, cũng đều ẩn chứa lượng lớn đạo uẩn cửu trọng thiên, cùng nhịp thở với thiên đạo, không dễ gì bị hủy.
Trong lời hắn ta nói, tựa như có ý gì đó.
Bất quá, lời nói xoay chuyển, vậy mà có mấy phần ý cười: “Ta đến đây, chủ yếu là vì mấy ngày trước, một vị thánh cảnh Ngũ Hoàng trong thánh đường ngũ tộc, đến đây khuyên can,......lại lâu
lắm rồi chưa quay về, đế ấn không vỡ, vậy là chưa chết, cũng không biết người ở nơi đâu?” Mễ Già lơ lửng trong không trung, nhẹ nhàng nói.
“Ta nghĩ, có lẽ đang ở trong Ngũ Hoàng đi?
“Cho nên, đặc biệt đến đây, đưa thánh cảnh tộc ta trở về thánh đường, thánh đường không vứt bỏ bất kỳ một vị thánh cảnh nào”
Mễ Già nói tiếp.
Cố Mang Nhiên chau mày, lại không biết phải nói gì.
Mễ Già thấy vậy, lại cười.
Sau đó, quay đầu nhìn về Ngũ Hoàng, cười nói: “Lục thánh chủ, phải vậy không a?
“Ta, đích thân đến đón người của thánh đường quay về, không sai phải không? Mong Lục thánh chủ thành toàn”
Người này chắp tay, nói.
Thái độ rất tốt, có chút hào hoa phong nhã, khiến mọi người có thiện cảm.
Giữa đất trời tĩnh lặng một khoảng.
Lục Cửu Liên và Trúc Lung cũng không nói gì cả.
Trên tâm hồ đảo.
Lục Phiên tiếp tục động tác, khống chế thâu thiên tháp nuốt đạo uẩn.
Bây giờ, trong thâu thiên tháp tích trữ đạo uẩn, đã gần một triệu đạo rồi.
Bất quá, giơ tay cũng không đánh người tươi cười.
Thái độ của Mễ Già, chủ thánh đường này tốt đến vậy, Lục Phiên cũng không dễ gì thể hiện thái
độ.
Cho nên, ho nhẹ một tiếng, nguyên thần chấn động, đáp lại Mễ Già.
“Các hạ chớ lo lắng, vị đạo hữu kia, ở lại trong Ngũ Hoàng rất tốt, vui vẻ, chơi đến quên tộc, bổn công tử mỗi ngày mười hai canh giờ, đều cho người bồi bên cạnh hắn, nghiên cứu tu hành đại đạo, hầu hạ ăn no uống say, dù cho đêm khuya vắng vẻ, hắn cũng không cô đơn?
Lục Phiên đáp.
Núi đá Ngũ Hoàng:
Lời đáp của Lục Phiên, không che đậy chút nào, khi giọng nói của hắn chấn động, chỉ cần là cường giả sinh ra nguyên thần, đều có thể nghe thấy.
Cho nên, nguyên thần vị thánh cảnh thiên linh tộc trong núi đá Ngũ Hoàng nghe được rõ ràng. Nước mắt sắp rơi luôn rồi.
Lúc đêm khuya không người, hắn không cô đơn…..có cái quỷ á!
Tâm của Lục Bình An này, vừa đen vừa độc.
Mở miệng là chém gió được!
Trong Hư Vô Thiên.
Mễ Già từng bước tới gần, hơi ngạc nhiên.
“Ồ? Sống rất vui vẻ sao?
“Vậy Lục thánh chủ có thể gọi người của thánh đường tộc ta ra gặp mặt một chút, ta có vài lời muốn nhắc nhở hắn”
Mễ Già đáp.
Lục Phiên nói một cách nhiệt tình mà chân thành: “Không thể”
Trong Hư Vô Thiên, Mễ Già im lặng rất lâu.
“Tại sao?”
Mễ Già hỏi.
“Hắn ta đang chơi vui vẻ, không thèm để ý đến ngươi, gọi cũng không đi?
Động tác trong tay Lục Phiên không dừng lại, hấp thu đạo uẩn còn sót lại trong kiện để binh cuối cùng.
Hư không chung quanh thâu thiên tháp không ngừng vặn vẹo, ngày càng vặn vẹo kịch liệt hơn.
Ánh mắt Mễ Già hít lại, cười cười.
Sau đó, tiếp tục bay về phía trước.
Cố Mang Nhiên lại bộc phát ra khí tức kinh thiên, cản trước Mễ Già.
“Cố tướng quân, nếu ta thật muốn vào trong, ngươi không cản nổi”
Cố Mang Nhiên trầm giọng nói: “Trận chiến viễn cổ năm đó, Hư Vô Thiên bị đánh nổ, tất cả cao võ thế giới đều bị hủy diệt, trở thành nơi phế tích…...bây giờ, Hư Vô Thiên khó khăn lắm mới có cao võ sống lại, Mễ Già ngươi nếu muốn hủy diệt, Cố Mang Nhiên ta…..dù có phải liều cả nửa cái thân tàn này, cũng phải giữ ngươi lại.
Lời nói của Cố Mang Nhiên, khiến động tác của Mễ Già ngưng lại
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
“Lục thánh chủ, nếu Cố tướng quân đã cố chấp như vậy, vậy thì tại hạ cũng không vào Ngũ Hoàng, vốn đến đây còn muốn gặp qua phong thái Lục thánh chủ, đến người của thánh đường ta lưu luyến không về, rốt cuộc là dạng gì?
Lục Phiên không đáp lại hắn.
Lạnh lùng vô cùng.
Cho nên, Mễ Già im lặng một lúc, lại mở miệng nói: “Lục thánh chủ, ta còn có một yêu cầu quá đáng”
“Lần này ta đến, trừ việc đưa người thánh đường trở về, còn có một mục đích khác, đó là theo lệnh cổ đế, thu đế binh của mười đại thánh tộc đã mất trở về”
“Đế binh thánh tộc, đều từng là vũ khí của đại đế viễn cổ, có liên quan đến nhịp thở thiên đạo cửu trọng thiên”
“Vì vậy, Lục thánh chủ …...có thể giao để binh cho tại hạ đưa về thiên linh tộc hay không?”
“Đây là lệnh của cổ đế, đừng để lão phu phải khó xử a
Mễ Già vừa nói xong.
Lập tức, bầu không khí trong toàn bộ hạ tam trọng thiên trở nên ngưng trọng.
Đồng tử của Cố Mang Nhiên co rút lại, nắm lấy nắp quan tài a, thánh uy hùng hậu trùng trùng điệp điệp.
Hơi thở Lục Cửu Liên và Trúc Lung cũng căng ra.
Phảng phất như chỉ cần Lục Phiên ra lệnh, bọn họ sẽ lập tức ra tay.
Trong hạ tam trọng thiên, tất cả cường giả đến thở mạnh cũng không dám, không người nào dám
nói chuyện.
Mọi người đều đang chờ Lục Phiên đáp lại.
Giữa đất trời chết lặng.
Bầu không khí thấp đến mức đóng băng.
Lục Phiên không có đáp lại ngay.
Hạ tam trọng thiên và Hư Vô Thiên đều rơi vào tĩnh lặng như chết.
Rất lâu…...
Dường như sau khi hoàn thành nhiệm vụ gian khổ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hô…”
“Ngươi muốn đế binh?”
Lục Phiên hỏi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận