Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 297: Lục thiếu chủ… Có dám chiến một trận? (2)

TN: Hôm nay chỉ có 4 chương, thành thật xin lỗi mọi người :(
Dịch: Mèo Rừng
Lữ Động Huyền cầm dây chuyền vàng lớn trên cổ, cười nói.
“Ngươi tới đây khiêu chiến Cảnh Việt nhỉ?”
“Tiểu tử Cảnh Việt này, một lần cảm ngộ được kiếm ý, bước vào Thể Tàng, lại được Thí Luyện tháp rèn luyện, hiện tại… Sợ là có thể so sánh với người có chiến lực không tầm thường, nếu như ngươi khiêu chiến Cảnh Việt, có thể sẽ cực kỳ ăn thiệt thòi a.”
Lữ Động Huyền nói.
Hắn cảm thấy Tây Môn Tiên Chi đến đây là để khiêu chiến Cảnh Việt.
Mặc dù Cảnh Việt đã từng không có chút cảm giác tồn tại nào ở bên trong Kiếm phái thất hiệp.
Thế nhưng…
Tây Môn Tiên Chi dù sao cũng là đứng đầu thất hiệp, hiện tại lại tới khiêu chiến Cảnh Việt, hiển nhiên sẽ có chút không thích ứng cùng không thoải mái.
“Nếu như khiêu chiến Cảnh Việt, ngươi sẽ cực kỵ ăn thiệt thòi… Hai thanh kiếm này, không so được ‘Cảnh Thiên’ của Cảnh Việt.”
Công Thâu Vũ uống một ngụm trả, liếc mắt nhìn vào hai thanh kiếm bên trong hộp kiếm của Tây Môn Tiên Chi, nói.
Tây Môn Tiên Chi bị một câu nói của hai người làm cho hơi sững sờ.
Lại là lắc đầu.
“Không.”
“Người vãn bối muốn khiêu chiến không phải là Cảnh Việt…”
“Nghe nói Bắc Lạc Lục thiếu chủ chính là người mạnh nhất đương thời, vãn bối tự nhiên là muốn khiêu chiến người mạnh nhất.”
Tây Môn Tiên Chi nói.
Lời nói vừa ra.
Động tác của Lữ Động Huyền cùng Công Thâu Vũ đều hơi ngưng lại.
Không chỉ riêng bọn hắn, kể cả những tu hành giả đang xếp bằng ngồi ở xung quanh ngoài Thí Luyện tháp đều đờ đẫn quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt của rất hiều người đều mang theo vẻ không thể tin nổi.
Người này… Đầu óc có bị hư hay không thế?
Lại muốn đi khiêu chiến Lục thiếu chủ?
Tự tin của hắn từ đâu mà tới?
Bách Gia Chư Tử chiến Lục thiếu chủ ở trước kia, đều thảm bại…
Mặc dù hoàn cảnh tu hành ở thời điểm đó không thể so sánh với hiện tại, tuy nhiên… Ý nghĩ to gan của tên Tây Môn Tiên Chi này, đích thật là quá lớn mật.
La Thành mang Tây Môn Tiên Chi đến thì không khỏi nhíu mày.
“Ngươi nghiêm túc?”
“Tính tình của thiếu chủ không tốt lắm, nếu như ngươi muốn khiêu chiến, hậu quả có thể sẽ cực kỳ thê thảm.”
La Thành ăn ngay nói thật.
Hắn không thể nào nhìn tên nho nhã lễ độ này, đi… không đường về.
Tây Môn Tiên Chi chắp tay về phía La Thành, biểu lộ có chút cảm kích, tuy nhiên, hắn vẫn là rất tự tin.
“Không ngại, tại hạ… Có lòng tin.”
Tây Môn Tiên Chi cười nói.
Hắn nhớ tới quẻ tượng của Mạc Thiên Ngữ, mặc dù hắn không hoàn toàn tin hết vào quẻ của Mạc Thiên Ngữ, thế nhưng, quẻ kia lại nuôi dưỡng lòng tin cho hắn.
La Thành thấy Tây Môn Tiên Chi kiên quyết như vậy, cũng không nói nữa.
“Tiên Chi a, lão Hoa kêu ngươi tới đây khiêu chiến Lục thiếu chủ hả?”
Bàn tay Lữ Động Huyền đang nắm lấy dây chuyền vàng lớn không khỏi lắc một cái, hỏi.
Công Thâu Vũ cũng là cổ quái nhìn lấy Tây Môn Tiên Chi.
“Đúng vậy, sư tôn để cho ta tới khiêu chiến cường giả!”
Tây Môn Tiên Chi đứng thẳng sống lưng, có một cỗ khí thế bàng bạc tuôn ra từ trên thân thể của hắn.
. . .
Nam Quận, Chung Nam sơn Kiếm các.
Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu đang ngồi xếp bằng trên tảng đá nhằm ngộ kiếm thế, bỗng dưng mở mắt ra.
Khe rãnh trên khuôn mặt già nua của hắn run run lên.
Hắn ôm ngực mình, không hiểu vì sao… Tâm buồn đến hoảng.
“Tiểu tử Tiên Chi kia, ta cho hắn khiêu chiến bọn người Cảnh Việt cùng Nhiếp Trường Khanh, chắc hẳn sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng a?”
“Cảm giác bất an của ta… Đến cùng là đến từ đâu?”
. . .
Trong Thí Luyện tháp.
Cảnh Việt vừa vặn đi ra từ bên trong với khuôn mặt đen tuyền, hắn thất bại trong việc xông xáo tầng thứ tư.
Vừa ra Thí Luyện tháp, hắn lập tức gặp được bóng người quen thuộc.
“Tây Môn sư huynh?”
Cảnh Việt thấy Tây Môn Tiên Chi, đầu tiên là sững sờ, sau đó, nỗi cơn vui mừng.
Mặc dù hắn không có quan hệ tốt với Kiếm phái cho lắm, thế nhưng lại có một ngoại lệ, chính là quan hệ giữa hắn và Tây Môn Tiên Chi rất không tồi.
Chủ yếu là bởi vì Tây Môn Tiên Chi không hiểu cách đối nhân xử thế, một lòng chìm ở trên thân kiếm.
Cảnh Việt đã từng hỏi qua kiếm thuật của Tây Môn Tiên Chi, cho nên hắn có quan hệ rất tốt với Tây Môn Tiên Chi.
“Tiểu Cảnh.”
Tây Môn Tiên Chi quay đầu, thấy được Cảnh Việt, không khỏi cười một tiếng.
Ba năm không gặp mặt, gặp mặt cũng là có chút cảm khái.
Thần tâm của Tây Môn Tiên Chi lắc một cái, Triều Cúc kiếm tuốt ra khỏi vỏ, hai ngón tay của hắn kề sát lên trên thân kiếm, đột nhiên trượt về phía Cảnh Việt.
Lông mi Cảnh Việt nhướng lên.
Cảnh Thiên kiếm sau lưng cũng không có rút khỏi vỏ.
Ngón tay của hắn niết thành kiếm, nhẹ nhàng điểm một cái.
Oanh!
Sóng khí nổ tung, kiếm khí bàng bạc tung hoành tứ phương.
“Sư huynh… Ngươi vậy mà bước vào Thể Tàng cảnh!?”
Cảnh Việt không khỏi sợ hãi mà than.
Tây Môn Tiên Chi bế quan ba năm ở Chung Nam sơn, thế mà cũng có thể bước vào Thể Tàng, căn bản là không tài nào tưởng tượng này, đây chính là thiên tài sao?
“Cảnh Việt a, khuyên nhủ Tiên Chi, hắn tới Bắc Lạc… Là muốn đi khiêu chiến công tử a.”
Lữ Động Huyền nói.
Cảnh Việt đang ngưng tụ kiếm ý, chuẩn bị khen một câu, thì bèn nghe được câu nói của Lữ Động Huyền, nhịp thở của hắn không khỏi chậm lại.
“Cái gì?”
Sắc mặt của Cảnh Việt trở nên tối sầm.
Nhưng mà, thấy hắn được Tây Môn Tiên Chi khoát tay áo.
“Chớ có khuyên ta, trong lòng ta tự biết rõ.” Tây Môn Tiên Chi thu kiếm vào vỏ, cười khẽ.
Cảnh Việt quả nhiên là rất mạnh, tuy nhiên, hắn vẫn chưa có thi triển thuật kiếm quang, một khi thi triển, Cảnh Việt rất khó kháng trụ.
Áp lực mà Cảnh Việt cho hắn, không đủ mạnh.
“Tây Môn sư huynh, nghĩ rồi lại làm sau…”
Cảnh Việt nhẫn nhịn nửa ngày, chỉ có thể nói như vậy.
Hắn chính là chàng trai mà công tử coi trọng nhất, nên hắn chỉ có thể nói… Tây Môn Tiên Chi tâm lý nắm chắc cái quỷ.
Tây Môn Tiên Chi cũng rất tự tin khoát tay áo, người mà hắn muốn khiêu chiến, hiển nhiên phải là người mạnh nhất.
Huống hồ, Mạc Thiên Ngữ tính cho hắn một quẻ, quẻ hiện đại cát, dùng khí tức cường hãn cùng tu vi của Mạc Thiên Ngữ, sẽ không có giả.
Đương nhiên, Tây Môn Tiên Chi cũng không có dám quá lạc quan, lỡ đâu do hắn biết được kết quả từ quẻ tượng, mà sơ ý cùng chủ quan dẫn đến thua trận, vậy thì hắn sẽ không thể nào tha thứ chính mình.
Bá Vương đang chuẩn bị xông Thí Luyện tháp, nghe được lời nói của Tây Môn Tiên Chi, cũng có chút cạn lời.
Đây không phải là cái tên lỗ mãng của Kiếm các sao?
Hắn rời núi rồi?
Ngay sau khi rời núi thì đi khiêu chiến Lục Bình An?
Tâm hắn lớn cỡ nào thế?
Tây Môn Tiên Chi không quan tâm đến những lời thuyết phục của mọi người, thân là kiếm khách, hắn nên có một con tim dũng cảm đối đầu cường địch.
Hắn còn kém một bước ngưng kiếm ý…
Hắn định muộn nhờ áp lực từ trận chiến này, ngưng tụ kiếm ý!
Tây Môn Tiên Chi rời đi Tây Sơn, hắn hành tẩu về phía Bắc Lạc hồ.
Rất nhiều người đều đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì.
Đám người Lữ Động Huyền dồn dập đi theo sau lưng Tây Môn Tiên Chi, bọn hắn không thuyết phục được, cũng lười nhác tiếp tục thuyết phục.
Tây Môn Tiên Chi một người đeo kiếm độc hành.
Thuận theo hắn di chuyển, kiếm ý trên người hắn không ngừng hội tụ lại.
Trên đường dài.
Tư Mã Thanh Sam đang cõng rương sách, thấy cảnh này, không khỏi khẽ giật mình.
“Sư tôn, đây là thế nào?”
An Diệu Ngữ nhìn xem cảnh tượng ồn ào này, cũng có chút hứng thú.
Tư Mã Thanh Sam cũng có một cái nguyên cớ không nói nên lời.
Hắn chỉ có thể thuận theo dòng người mà đi lên phía trước.
Hắn thấy được Cảnh Việt, sau đó bèn kéo Cảnh Việt lại, dò hỏi vài câu.
“Khiêu chiến Lục thiếu chủ?”
“Người này… Thật là một đại dũng sĩ.”
Tư Mã Thanh Sam bùi ngùi mãi thôi.
Đối với cái tên Tây Môn Tiên Chi này, hắn cảm giác có hơi lạ lẫm.
Thế nhưng, đối với cường giả thời đại Chư Tử Bách Gia, thì cái tên này lại rất có lực trùng kích.
Đây chính là thiên kiêu đã từng trỗi dậy cùng với Bá Vương, Lý Tam Tư.
Đi tới bờ hồ Bắc Lạc.
Mọi người không tiếp tục tiến lên nữa, Tây Môn Tiên Chi thì lại cảm thấy một cỗ áp lực.
Hắn ngóng nhìn Bắc Lạc hồ, hắn chỉ cảm thấy bên trên Bắc Lạc hồ dường như có một con quái thú khổng lồ đang chiếm cứ vậy.
Trong lúc mơ hồ cho hắn một cỗ áp bách.
“Thật mạnh!”
“Chưa tới gần… Liền có thể cảm giác được khí tức cường hãn như thế!”
Thanh kiếm bên trong hộp kiếm của Tây Môn Tiên Chi đang lắc lư.
Sau tức khắc, hắn chỉ kiếm một cái.
Kiếm tuốt khỏi vỏ, rơi vào mặt hồ.
Tây Môn Tiên Chi tiêu sái chắp tay, uốn gối nhảy lên, chậm rãi bay ra, sau đó giẫm lên kiếm… Tiêu sái lỗi lạc ngự kiếm bay vào chỗ sâu trong Bắc Lạc hồ.
Ven hồ.
Mọi người nheo mắt lại.
Nhìn về phía Hồ Tâm đảo tựa như một con cự thú đang nhắm người mà ăn.
Cảnh Việt ôm Cảnh Thiên kiếm, nhìn xem Tây Môn Tiên Chi với tư thái tiêu sái vào đảo, trên mặt càng ngày càng bất đắc dĩ.
“Chỉ hi vọng công tử xuống tay nhẹ một chút…”
Tây Môn Tiên Chi đạp kiếm qua hồ.
Bỗng nhiên cười một tiếng.
Khí tức Thể Tàng cảnh bùng nổ, vòng xoáy linh khí trên đỉnh đầu phun trào ra.
Mắt hắn sáng như đuốc, bỗng giơ tay lên, vô số tia sáng tựa hồ đang bị vặn vẹo.
Tụ quang thành kiếm!
“Tại hạ Kiếm các Tây Môn Tiên Chi!”
“Lục thiếu chủ… Có dám chiến một trận!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận