Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 745: Cuối cùng sẽ có một ngày, thế tất giết đến tận cửu thiên (1)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Rầm ầm ầm!
Khí tức kinh khủng dường như khiến cho biển rộng mênh mông chìm nổi, ngược dòng nước rung chuyển.
Cự kình trên cao giơ lên chiếc đuôi to lớn, trong tiên đảo mờ ảo trên lưng có bổn nguyên khí nồng đậm.
Một đôi mắt lần lượt lướt xuống, khiến người ta không hiểu sao lại sợ hãi thán phục!
“Bạch Ngọc Kinh……”
“Thế gian lại xuất hiện Bạch Ngọc Kinh lần nữa!”
“Từ khi Lục thiếu chủ dẫn theo Bạch Ngọc Kinh ẩn thế, đã rất lâu chưa gặp qua Bạch Ngọc Kinh rồi!”
Ánh mắt người tu hành Ngũ Hoàng vô cùng phức tạp mở miệng.
Thế nhưng, đằng sau những cảm xúc phức tạp là sự cuồng cuồng nhiệt cùng sự phấn khích khó mà kiềm chế được!
Người tu hành Ngũ Hoàng có một sự tín nhiệm đối với Bạch Ngọc Kinh, khó có thể nói rõ.
Vào thời điểm Ngũ Hoàng cfn là võ đại lục thấp kém, Bạch Ngọc Kinh ngang trời xuất thế, Lục thiếu chủ tuyệt thế vô song, thay đổi đại cục lúc đó.
Dẫn dắt lãnh đạo thế nhân bước vào thịnh thế tu hành.
Vì vậy, đối với Bạch Ngọc Kinh, người tu hành thế gian đều ôm một lấy cảm xúc đầy sự tín ngưỡng.
Đó là niềm tin trong lòng mọi người, tuy rằng Bạch Ngọc Kinh rất ít khi hành tẩu trên thế gian, thậm chí đến Bạch Ngọc Kinh Lục thiếu chủ cũng rất ít khi lộ diện, thế nhưng, hắn vẫn luôn là thần thoại trong tâm thức thế nhân.
Mà hôm nay, vào lúc Ngũ Hoàng gặp phải thời điểm vạn giới chinh phạt, gặp lúc nguy cơ đáng sợ.
Hòn đảo vô cùng rực rỡ một thời, lại xuất hiện trên thế gian lần nữa.
Trên lầu các Bạch Ngọc Kinh, thiếu niên tĩnh tọa.
Mà đảo nhỏ xuất hiện, trên Ngũ Hoàng, áp lực trên thân mỗi người cũng biến mất không còn lấy một mảnh biến mất vô ảnh vô tung.
Hiển nhiên, thiếu niên gầy đó đã vì bọn họ mà chống đỡ mọi áp lực.
“Công tử!”
Nghê Ngọc đút vào miệng một đống đan dược lớn, đôi mắt chấn động kịch liệt, có tự hào, có kiêu ngạo.
Làn váy Ngưng Chiêu bay lên, lông mi dài run lên, mím môi đỏ mọng.
Trên khắp núi sông đại địa Ngũ Hoàng.
Từng vị tu hành đều lặng lẽ đứng lên,ngắm nhìn một màn bên ngoài bầu trời.
Tay khoác lên trảm long bên hông của Nhiếp Trường Khanh, đột nhiên dùng sức.
Tư Mã Thanh Sam đang vẽ tranh trong lầu, cọ vẽ uốn lượn, cầm bút nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bạch Thanh Điểu ngồi sau tiểu phượng đã biến thành một con phượng hoàng lửa, nâng lên chiếc cằm trắng của mình.
Khổng Nam Phi uống cạn ly rượu đục, nhìn thấy hình ảnh này, dường như nhớ lại hình ảnh phu tử từng một mình chặn vạn quân, trong lòng bi thương, thở dài.
Mỗi một vị tu hành Ngũ Hoàng vào giờ khắc này, cùng với hưng phấn, cũng cảm nhận được bi thương.
Lần này Ngũ Hoàng gặp phải nguy cơ chưa từng có từ trước đến nay.
Thế nhưng……
Mỗi người trong Ngũ Hoàng đều không cam lòng à.
Mỗi một người tu hành đều nắm chặt nắm đấm, trên mặt có sự tức giận không cam tâm.
Họn họ đã làm cái gì chứ?
Vạn giới đều muốn chinh phạt bọn họ?
Bọn họ chưa từng làm bất cứ gì hết, có chăng cũng chỉ là dốc hết toàn lực muốn chiến thắng trong thi đấu thiên địa mà thôi.
Điều này có gì sai sao?
Đường Nhất Mặc dốc toàn lực chiến đấu đến mất đi ý thức, mà Tinh Nguyệt thánh chủ dưới tình huống Ngũ Hoàng nhạn thua, vẫn thống hạ sát thủ như cũ, bọn họ ngăn cản, thì có gì là sai cơ chứ?
Trong lòng mỗi một người tu hành đều không nhịn được đều muốn chất vấn.
Tuy nhiên, bọn họ đều hiểu rằng điều đó là vô ích mà thôi.
Từ khi thi đấu thiên địa bắt đầu, thượng giới liền khi dề Ngũ Hoàng, mục đích cuối cùng của bọn họ cũng là hủy diệt Ngũ Hoàng.
Chuyện của Tinh Nguyệt thánh chủ, chẳng qua là để cho đối phương lộ ra nanh vuốt đáng sợ của mình mà thôi!
Đôi khi, tồn tại chính là sai lầm!
Rất nhiều người tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Hết thảy muốn trách, thì trách Ngũ Hoàng bọn họ quá yếu!
Đỉnh Bất Chu Phong.
Phía trên phiến đá xanh, thiếu nữ đang đứng lặng, gió thổi qua, đôi mắt nhắm nghiền, mi trắng khẽ run.
Nàng ngẩng đầu nhắm mắt lại, nhưng dường như nhìn thấu mọi thứ.
Nàng phảng phất như thấy được bạch y thiếu niên kia một mình cản được vạn quân.
……
Trong cổ mộ.
Động tác của Lục Trường Không hơi dừng lại, chậm rãi thở dài.
Hắn buông xuống động tác trong tay.
Tìm một chỗ, ngồi xuống.
Bộ Nam Hành có chút trầm mặc.
Hắn ta hiểu Lục Trường Không tại sao không tiếp tục nghiên cứu thần dược nữa, bởi vì, tâm không tịnh.
Hắn ta nhìn ra vòm trời phía ngoài cổ mộ, có thể phảng phất thấy được đại quân đáng sợ trong mây đen đè ép xuống.
Mà trước đại quân.
Cự kình cùng tiên đảo lơ lửng, bạch y thiếu niên một mình lẻ loi trơ trọi ngồi trên đó.
Thiếu niên đó, là Lục thiếu chủ.
Là nhi tử của Lục đại gia.
Bộ Nam Hành có chút hiểu được tâm tình của Lục Trường Không, hắn ta không khỏi nhớ đến lão cha thánh chủ nhà mình……
Làm gì có người cha nào không quan tâm đến con trai mình kia chứ?
Có lẽ, lão cha thánh chủ kia của hắn ta, giờ khắc này cũng đang lo lắng cho sự an nguy của hắn ta đi.
Sâu trong cổ mộ.
Trong cung điện thứ nhất, Lạc Minh Nguyệt tiếp nhận truyền thừa của Cầm Vương mở mắt, bên cạnh nàng, khô lâu khoác váy hồng phấn tung bay không biết từ khi nào, đã nép vào trong thành lâu, nhè nhẹ vuốt ve cổ cầm.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Lạc Minh Nguyệt, khô lâu hồng phấn kia ngẩng đầu, hướng phía nàng cười cười.
Lạc Ninh Nguyệt hoảng hốt một hồi, trong lúc giật mình, dường như thấy được một vị tuyệt thế mỹ nhân đang cười với nàng.
Trong cung điện thứ hai, cát vàng đầy rẫy.
Da ngựa bọc thây, sa trường gào thét.
Âm binh xếp hàng chỉnh tề, hiên ngang trên trận địa.
Khô lâu binh vương mặc áo giáp, đứng trên thành lâu, nhìn ra xa trận.
Giống như đang tiến hành điểm binh lần cuối.
Trong cung điện thứ ba.
Mặc Lục Thất một thân kình trang mở mắt, từ từ thở ra một hơi.
Sau lưng hắn, một cỗ khô lâu phảng phất như đang ẩn nấp trong bóng đêm, ma trơi trong hốc mắt nhảy lên, uy nghiêm đáng sợ vô cùng.
Trong cung điện thứ tư.
Tây Môn Tiên Chi cúi đầu đứng phía sau đạo nhân mang theo kiếm rỉ, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Trong lúc mơ hồ, hắn vậy mà lại cảm nhận được trên thân đạo nhân gầy như que củi này, phảng phất có kiếm ý đáng sợ có thể chém hết tất thảy.
Sâu trong cung điện.
Trường minh đăng đong đưa run rẩy.
“Đi đi……trợ trận cho Lục công tử thật tốt.”
Oành!
Lời nói rơi xuống.
Bốn bộ khô lâu, nhao nhao quỳ rạp trên đất, có âm thanh leng keng vang lên.
……
Bạn cần đăng nhập để bình luận