Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 283: Uống rượu, cười to, độ lôi kiếp. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Tây Quận, Lương Châu thành.
Đinh Cửu Đăng quay đầu nhìn thoáng qua con hém nhỏ đã không có bóng dáng nào kia, có lẽ tên đội mũ rộng vành nọ đã bị hắn bỏ rơi, lạc trong con hẻm nhỏ rồi.
Mặc dù chưởng quỹ không có tốt với hắn cho lắm, tuy nhiên, làm người không thể quên cội nguồn, nếu như không phải chưởng quỹ thu lưu hắn, có lẽ Đinh Cửu Đăng đã chết đói rồi.
“Người này tìm chưởng quỹ để làm cái gì?”
Đinh Cửu Đăng sờ lên cái đầu trọc của mình, suy tư một phen.
Sau đó, hắn sải bước đi về phía xa xa, hắn cảm thấy mình cần phải thông báo chưởng quỹ một thoáng.
Trên bầu trời Lương Châu thành, tầng mây tựa như là bị chì đổ vào, cảm giác đè nén cùng chật chội bao trùm cả vòm trời, có chút âm trầm,.
Ánh mắt của Đinh Cửu Đăng nhìn vào bầu trời đang dần tối xuống.
Hắn chạy nhanh về phía vùng ngoại ô Lương Châu thành.
Hắn còn biết được vị trí chính xác mà chưởng quỹ bán hàng, từng có một lần, quan sai Lương Châu thành đi điều tra, chưởng quỹ liền dẫn theo những quan sai kia đi đến chỗ đó.
Sau khi chạy tới vùng ngoại ô tầm vài dặm, hắn bèn thấy được cái bóng của một tòa phủ đệ.
Phủ đệ có chút rách nát, không có người hầu cũng không có thủ vệ.
Chưởng quỹ căn bản không muốn tiêu tiền để thuê thủ vệ cho căn phủ đệ cũ nát này, chưởng quỹ rất ki bo, ki bo tới mức lấy cả ba tháng tiền công của Đinh Cửu Đăng.
Đẩy cửa tòa phủ đệ ra, Đinh Cửu Đăng cất bước vào trong đó.
Nhưng mà, Đinh Cửu Đăng không biết, ngay lúc sau khi hắn bước vào phủ đệ, cũng có một vệt bóng đen phi nhanh vào trong đó.
Phủ đệ không lớn, Đinh Cửu Đăng xe nhẹ đường quen chạy về phía chỗ mà chưởng quỹ chồng chất hàng hóa.
Tuy nhiên, chạy hai bước, Đinh Cửu Đăng mới bất chợt nhớ ra, nếu như hắn hiện tại đi tới, chẳng phải chưởng quỹ lại có thêm lý do để khấu trừ tiền công của hắn?
Kệ đi, nhiều lắm chỉ là khấu trừ tiền công tháng tư mà thôi, hắn ngược lại cũng chưa từng nhìn thấy bóng dáng của đồng tiền, nên chả không có gì khác biệt
Vì lẽ đó, nhịp chân của Đinh Cửu Đăng trở nên nhanh nhẹn hơn.
Chỗ chồng chất hàng hóa, lại không có nhìn thấy thân ảnh của chưởng quỹ, thậm chí…
Những hàng hóa kia, còn chưa từng được đụng tới, bị phủ bởi một lớp bụi.
Đinh Cửu Đăng sững sờ, không phải chưởng quỹ nói là đi giao hàng sao?
Bỗng dưng.
Sau lưng Đinh Cửu Đăng, có một vệt bóng đen vọt qua, Đinh Cửu Đăng hậu tri hậu giác bắt được tung tích của cái bóng đen ấy.
Hắn ngẩn người, hầu như qua hai ba cái hô hấp, lông tơ toàn thân hắn mới dựng thẳng lên.
Hắn giơ tay, vỗ vỗ ngực, chậm chạp nói ra một câu: “Thật đáng sợ.”
Hắn chỉ cảm thấy tòa phủ đệ này rất âm u cùng khủng bố, nên không muốn ở lại đây lâu hơn nữa, không tìm được chưởng quỹ, vậy thì nên quay trở lại hiệu cầm đồ Vĩnh Thành đi thôi.
Tuy nhiên, Đinh Cửu Đăng chỉ mới chạy được hai bước, trong đầu chợt phun trào ra vô số phạn âm, tựa như có tiếng chuông bàn cổ khánh nổ* vang ở bên tai hắn.
Đầu óc của hắn tựa hồ cũng trở nên thư thái hơn rất nhiều, trong lúc mơ hồ, hắn dường như nghe được tiếng kêu rên, tiếng kêu khóc…
Vì sao lại có nhiều âm thanh như vậy ở trong đầu ta?
Đinh Cửu Đăng vỗ vỗ cái đầu trọc của mình.
Hắn quay đầu nhìn về phía một phương ở tòa phủ đệ, bèn thấy được phương hướng kia, hình như đang bị tràn ngập bởi khói đen nồng đậm, trong khói đen ẩn chứa rất nhiều oán niệm mạnh mẽ.
Đinh Cửu Đăng ngẩn người, do dự một chút, sau đó đứng người lên, đi về phía phương hướng kia.
Ngay sau khi hắn đi không lâu.
Thân ảnh đội mũ rộng vành xuất hiện ở vị trí của hắn.
Khuôn mặt dưới mũ rộng vành mang theo vài phần nghi hoặc.
“Gợn sóng quỷ dị… Có chút giống tu hành giả, hầu bàn này… Là tu hành giả?”
Hắn nỉ non một câu.
Sau đó mũi chân của hắn điểm một cái trên mặt đất, thân thể lập tức biến mất không thấy gì nữa, vô thanh vô tức.
Trong ánh mắt của Đinh Cửu Đăng phảng phất như có kim quang đang hơi hơi lấp lánh, chiếc đầu trọc của hắn cũng lóe lên ánh sáng màu nhạt dưới bầu trời đang dần tối xuống.
Trong đầu, vẫn như cũ có không ít âm thanh đang vang vọng lấy, làm cho Đinh Cửu Đăng bị ảnh hưởng theo.
Hắn đi về phía khói đen.
Đi tới đầu nguồn khói đen phun trào, là một gian phòng bếp.
Lại phát hiện ở phía sau phòng bếp, còn có một cái cửa ngầm, oán khí nồng đậm được truyền ra từ bên trong cửa ngầm này.
Ngay từ đầu Đinh Cửu Đăng còn có phần sợ hãi, thế nhưng, đợi cho hắn phát ngốc đối với cửa ngầm xong, thởi điểm hắn lấy lại tinh thần thì cảm xúc sợ hãi đã biến mất bảy tám phần rồi.
Hắn để sát lỗ tai của mình ở phía trên cửa ngầm.
Sau đó hắn nghe được tiếng xột xoạt cùng âm thanh lảm nhảm ở phía sau cánh cửa, tựa hồ đây là tiếng cười của chưởng quỹ.
“Đợi cho chuyến hàng hóa này giao dịch xong, sau này ngươi cần phải cẩn thận một chút khi đến, quan sai Lương Châu thành đã chú ý tới, ngươi tốt nhất nên nhập hàng ở các thành khác.”
“Có thể nhập hàng từ các thành khác, thế nhưng… Có hơi phiền toái, chi phí cũng có chút cao, giá tiền này…”
“Giá cả sẽ không bạc đãi ngươi.”
Âm thanh vang đội, khẩu âm có chút đặc biệt, hình như đây không phải là khẩu âm từ Lương Châu thành.
Kế tiếp, hắn tựa hồ như nghe được âm thanh có người đập lồng sắt, nương theo đó là một đợt tiếng khóc hoảng sợ.
Đinh Cửu Đăng khẽ giật mình, hắn dường như cảm giác được oán khí lại nồng đậm hơn rất nhiều.
Tiếng chuông bàn cổ khánh cùng với tiếng phật xướng trong đầu hắn càng lúc càng kịch liệt.
Khiến cho hắn có một loại cảm giác đau đầu muốn nứt.
Người đội mũ rộng vành yên lặng xuất hiện ở sau lưng Đinh Cửu Đăng, Đinh Cửu Đăng không có chút phát giác nào.
Hắn nhẹ nhàng đặt bàn tay lên phía sau lưng Đinh Cửu Đăng, rồi nhẹ nhàng dùng sức đẩy một cái.
Ngay lập tức…
Thân thể của Đinh Cửu Đang bất chợt đụng vỡ cửa ngầm, lảo đảo ngã nghiêng xông vào trong đó.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên hơi yên tĩnh.
Ở sau cửa ngầm, là một gian mật thất được đào rất rộng rãi to lớn, tuy vậy, trong mật thất lại có vẻ hết sức chật chội cùng đè nén.
Chưởng quỹ xấu xí sợ ngây người, hắn thấy được Đinh Cửu Đăng, thấy được tên đầu trọc quen thuộc kia, bèn phát ra âm thanh thê lương.
“Ngươi làm sao lại xuất hiện ở đây!?”
Tiếng leng keng vang lên, đây là âm thanh dao sắc bị rút ra.
Đinh Cửu Đăng đứng thẳng người lên, hắn nhìn về bốn phía, lại phát hiện, bên trong gian mật thất được đốt bởi những bó đuốc này, lại có rất nhiều lồng sát, mà trong lồng sắt, lại giam giữ lấy… Từng tên hài đồng quần áo tả tơi.
Đinh Cửu Đăng khẽ giật mình, tiếng phật xướng trong đầu càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang, đầu trọc của hắn cũng hơi có hào quang tản ra.
Tuy nhiên, Đinh Cửu Đăng lúc này không lo được những thứ này, hắn nhìn chằm chú vào những lồng sắt nọ, cùng với các hài đồng bên trong lồng sắt, hắn loáng thoáng thấy được bản thân mình trước kia.
Chưởng quỹ xấu xí tựa hồ có chút tức đến nổ phổi.
Nhưng mà, những người ở xung quanh đã rút đao ra, Đinh Cửu Đăng dưới ánh lửa, mới thấy rõ ràng bộ dáng của những người này.
Người Khổng Tước vương quốc.
Những người này cầm loan đao*, mặc dù trên thân vận y phục người Đại Chu, thế nhưng, khuôn mặt đặc thù không kém phần kỳ lạ chỉ có ở những bản thổ Khổng Nam vương quốc đã bán rẻ bọn hắn.
(*loan đao: Một dạng đao cong, google để biết thêm chi tiết.)
Đinh Cửu Đăng không thể tin tưởng nổi mà nhìn về phía chưởng quỹ, hắn rốt cuộc biết được hàng hóa từ trong miệng chưởng quỹ là cái gì rồi.
Cùng với sự ‘phú khả địch thành’ của chưởng quỹ là tới như thế nào.
Đám hài đồng trong lồng tựa hồ như phát hiện được Đinh Cửu Đang, bèn ào khóc, hô quát lên, bọn hắn điên cuồng vỗ lồng giam, mặc dù y phục đã bị rách rưới tả tơi, thế nhưng trong ánh mắt lại có ánh sáng hi vọng nở rộ ra.
Đinh Cửu Đăng chỉ cảm thấy trong đầu của mình dường như muốn nổ tung vậy.
Vô số kim quang lan tràn lên toàn thân của hắn.
Cũng có khí lưu vô hình, hội tụ nhanh chóng phía trên thân thể hắn.
Thân thể của Đinh Cửu Đăng run rẩy nhè nhẹ.
Vẻ không thể tin tưởng trên khuôn mặt hắn vẫn chưa tan biến.
Hắn chấp tay hành lễ theo bản năng, hắn không biết vì sao bản thân lại làm ra loại động tác như này.
Một tên buôn lậu Khổng Tước vương quốc chợt toát ra vẻ lạnh lùng, đột nhiên nâng loan đao trong tay lên, bổ về phía cái đầu trọc của Đinh Cửu Đăng.
Tuy nhiên…
Có tiếng rít vang vọng.
Mang theo tiếng hí.
Kế tiếp là một cây kéo màu bạc xé rách hư không, xuyên thủng tên này.
Trong bóng tối.
Thân ảnh đội mũ rộng vành hành tẩu mà ra.
Cây kéo tiêm nhiễm lấy máu, nổi bồng bềnh giữa không trung…
Chưởng quỹ xấu xí sợ hãi.
“Đa số những hài đồng này là do mất đi song thân tại chiến tranh.”
“Rất nhiều tên cặn bã luôn khoác lên mình một chiếc y phục xinh đẹp gọn gàng, hành tẩu trong bóng đêm…”
Người đội mũ rộng vành nhìn xem chưởng quỹ, thản nhiên nói.
Hắn đi tới bên người Đinh Cửu Đăng, ánh mắt có hơi kỳ dị nhìn xem hắn.
Tên hầu bàn hiệu cầm đồ Vĩnh Thành này, từng chiếm được tiên duyên sao?
Lại là một vị tu hành giả.
Lời nói của người đội mũ rộng vành đã khiến cho ánh mắt của Đinh Cửu Đăng gợn sóng một phen, sau đó, trên mặt có hơi hơi vặn vẹo, thậm chí mang theo mấy phần bi phẫn.
Đinh Cửu Đăng rất hiểu rõ những hài đồng mất đi song thân do chiến tranh là cỡ nào thống khổ cùng tội nghiệp.
Bởi vì, hắn đã từng trải qua.
Loại lẻ loi hiu quạnh kia…
Mà những người này, vậy mà xem nhóm hài đồng nọ như hàng hóa.
Do những hài đồng này không có nơi nương tựa, nên có thể tùy ý làm càn sao?
Đầu trọc của Đinh Cửu Đăng có hơi hơi tỏa ra ánh sáng.
Vô số linh khí hội tụ ở phía sau lưng hắn, hóa thành một tôn phật ảnh màu vàng kim.
Đinh Cửu Đăng nhìn chằm chằm vào chưởng quỹ cùng những tên sát thủ kia.
Bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Hắn chấp tay hành lễ, đầu trọc lóe sáng lên, chậm rãi mở miệng.
“Bầng tăng, khuyên các ngươi phải thiện lương.”
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận