Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 289: Bá Vương quyết định tấn công Đại Huyền. (2)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Bá Vương nói.
Lời nói vang lên, tràn đầy khí phách.
Bên dưới, rất nhiều võ tướng đều ngây người ra, bọn hắn rất ngạc nhiên, có chút không hiểu vì sao sau khi Bá Vương trở về, lại muốn chỉnh quân tiến đánh Nguyên Xích thành.
Chuyện này thật sự là hơi nhanh!
Hứa Sở cũng sững sờ, trước đó Bá Vương còn không có bất kỳ ý biểu hiện gì là muốn tiến đánh Đại Huyền quốc, vậy mà hiện tại, sao lại quyết định nhanh như vậy?
Bá Vương cũng không có dài dòng.
Hắn đứng yên trên ngai vàng, tay chắp sau lưng, kể lại chuyện đánh cược trong Bắc Lạc thành cho mọi người nghe.
Võ tướng Tây Lương dũng mãnh thiện chiến, bọn họ đều là người được bồi dưỡng từ trong binh doanh mà ra.
Tất nhiên sẽ đồng ý với suy nghĩ của Bá Vương.
Cho dù là Hứa Sở cũng không khỏi cười nhạo: “Sáng lập ra trường học cho tu hành giả? Ý tưởng này của Bắc Huyền Vương. . . Quá ngây thơ rồi, không có trải qua máu và chiến đấu, cho dù trở thành tu hành giả lại như thế nào chứ? Vẫn chỉ là kẻ yếu thôi. . .”
“Chỉ có tu hành giả được bồi dưỡng trong quân đội, trải qua máu và sắt tẩy lễ, mới mạnh mẽ được, bất kỳ một vị tu hành giả nào trong Hạng Gia quân chúng ta, đều có thể tuỳ tiện nghiền ép người của học cung.”
Hứa Sở nở nụ cười.
Rất nhiều võ tướng trong đại điện cũng đều như vậy.
Bọn hắn không phải tự phụ, mà là tự tin.
Bá Vương cũng không có nói quá nhiều.
“Bắc Huyền Vương muốn sáng lập học cung, vậy cứ để cho hắn làm đi. .. Thế nhưng, điều kiện tiên quyết là Đại Huyền quốc có thể sống sót sau cuộc tấn công của quân Tây Lương ta.”
Bá Vương nói.
Sau khi hắn nói xong, võ tướng trong điện dồn dập phát ra tiếng rống.
“Chiến!”
Sau đó, Bá Vương hạ lệnh, bắt đầu điều binh khiển tướng.
Từng vị võ tướng Tây Lương chuyển động, từng nhánh quân đội tinh nhuệ bắt đầu hành động, tiếng áo giáp vang lên, dường như muốn nghiền nát tuyết trắng đang rơi trên không trung.
Đại quân Tây Lương ở trong Đế Kinh hành động trong nháy mắt.
Thế lực khắp nơi cũng đã nhận ra được có chuyện lớn sắp xảy ra, không ít thế gia cường hào, cũng bắt đầu dồn dập tỏ thái độ.
. . .
Nguyên Xích thành.
Dưới bóng đêm mông lung, trên cổng thành của Nguyên Xích thành.
Mặc Bắc Khách khoác áo lông cừu dầy, đứng lặng trên đó, hắn thấy ở phía cuối đường chân trời, xe ngưa chở Đạm Đài Huyền và Huyền Vũ vệ đang lao nhanh tới, liền lập tức hạ lệnh mở cửa thành.
Đạm Đài Huyền vào thành, vội vàng xuống xe ngựa, võ tướng của Đại Huyền quốc vội vàng tập trung lại, Đạm Đài Huyền lập tức đi tìm Mặc Bắc Khách, kể lại chuyện hắn đánh cược cùng Bá Vương trong Bắc Lạc thành cho mọi người biết.
Sau khi nghe Đạm Đài Huyền kể xong, khóe mắt của Mặc Bắc Khách run lên.
“Một năm ước hẹn sao?”
“Đại Huyền học cung so đấu cùng quân đội Tây Lương. . .”
Mặc Bắc Khách hít sâu một hơi.
Với khưu giác linh mẫn của Mặc Bắc Khách, rõ ràng đã cảm nhận được có điều không bình thường trong chuyện này.
“Lục thiếu chủ xem ra rất xem trọng học cung của vương thượng a. . .”
Mặc Bắc Khách nói.
“Lão thần biết được điều này, thì Bá Vương chắc hẳn cũng đã biết, nếu Bá Vương cũng đoán được Lục thiếu chủ xem trọng việc vương thượng lập học cung, thì hắn sẽ làm thế nào?”
“Nếu vương thượng là Bá Vương thì vương thượng sẽ làm gì?”
Mặc Bắc Khách nhìn Đạm Đài Huyền, hỏi.
“Bổn vương chắc chắn sẽ không cam lòng, dù sao thì Bá Vương cũng là một người cao ngạo. . .”
Đạm Đài Huyền hồi đáp.
Nhưng Mặc Bắc Khách lại lắc đầu.
“Bá Vương cũng không có đơn giản như vậy, nếu thần là Bá Vương, chắc chắn thần sẽ chỉnh quân, công phạt Nguyên Xích thành, thừa cơ hội diệt đi chủ lực của Đại Huyền, muốn để cho Đại Huyền diệt quốc.”
“Bá Vương đã chịu rất nhiều khổ sở trong tay Lục thiếu chủ.”
Mặc Bắc Khách nói.
Hắn đã nghiên cứu và phân tích Bá Vương hết sức thấu triệt, hắn biết rõ Bá Vương sẽ làm gì.
Đạm Đài Huyền nghe vậy, hơi biến sắc.
Đại quân Tây Lương do Bá Vương suất lĩnh, Đại Huyền quốc bây giờ tuyệt đối không thể chống lại được.
“Vậy chúng ta nên làm như thế nào?”
Đạm Đài Huyền nhíu mày.
Mặc Bắc Khách nhìn về phía tuyết trắng bay tán loạn bên ngoài Nguyên Xích thành, hít sâu một hơi.
“Từ bỏ Nguyên Xích thành, trong đêm rút quân trở về Bắc Quận. . .”
Mặc Bắc Khách nói.
Con ngươi Đạm Đài Huyền co rụt lại, mặc dù hắn không cam lòng, thế nhưng. . . Đúng như Mặc Bắc Khách nói, lúc này nếu như không rút lui, có lẽ. . . Sẽ không thể có lần sau.
Đạm Đài Huyền không do dự nữa.
Hắn lập tức hạ lệnh, toàn quân chuẩn bị, trong đêm rời khỏi Nguyên Xích thành, quay trở lại Bắc Quận!
Toàn bộ Nguyên Xích thành lập tức chuyển động.
Binh mã trú đóng trong Nguyên Xích thành, vội vàng mặc áo giáp, trong bóng đêm, mở của thành Nguyên Xích ra, xếp đội ngũ thành một hàng dài, hành quân về phía bắc.
Động tác hết sức nhanh chóng, không dây dưa dài dòng chút nào.
Binh lính của Đại Huyền quốc dường như cũng đã cảm nhận được mùi vị chiến tranh trong không khí.
Không có người nào lề mề cả.
Đại quân trong Nguyên Xích thành rút đi, dân chúng thì vội vàng đốt nến lên, nhìn thấy Nguyên Xích thành vắng vẻ, ai cũng nghi hoặc, ngạc nhiên.
Vốn dĩ Nguyên Xích thành có đại quân trú đóng, chỉ trong chốc lát lập tức không còn ai, dường như biến thành một tòa thành không người bảo vệ.
Tiếng vó ngựa vang lên.
Ở phía Đế Kinh, có đại quân đen nghịt lao tới.
Trinh sát Tây Lương xông vào Nguyên Xích thành, lao nhanh trong thành, lượn một vòng, sau đó liền trở lại trong đại quân.
“Báo!”
“Đại quân trong Nguyên Xích thành đã rút đi hết, không một ai ở lại!”
Trinh sát tung người xuống ngựa, quỳ gối xuống, lớn tiếng bẩm báo với Bá Vương.
Bá Vương kéo dây cương, ánh mắt nhìn về nơi xa.
Võ tướng phía sau hắn cũng phát ra tiếng động ong ong.
“Cảm thấy sao?”
Bá Vương nở nụ cười, ngẩng đầu, như đang nhìn thấy đại quân nơi phương xa.
“Đuổi theo!”
Bá Vương giơ tay lên, chỉ về phía xa, quát.
Một tiếng quát lớn, truyền khắp đại quân.
Trinh sát trở mình lên ngựa, một ngựa đi đầu, chạy ở đằng trước, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Sau đó, thiết kỵ Tây Lương đạp trên mặt đất, làm cho mặt đất chấn động, cả Nguyên Xích thành rung lên, nhanh chóng ra khỏi thành, đuổi theo dấu vết khi đại quân Đại Huyền quốc rút quân đã để lại.
Ánh bình minh dần dần ngoi lên, xóa tan đêm tối đang bao phủ khắp nơi.
Đông đông đông. . .
Tuyết trắng chấn động, tuyết đọng trên cây đều bị rơi xuống.
Đại quân Đại Huyền quốc nghe được tiếng la giết từ phía xa truyền đến.
Trong xe ngựa.
Đạm Đài Huyền căng thẳng.
Hắn vải che lên, ngắm nhìn phương xa, hắn thấy. . . Đại quân đen nghịt, dưới ánh bình minh vừa lên đang chiếu rọi, ầm ầm xuất hiện, truy sát đại quân Đại Huyền quốc.
“Địch tập!”
Những võ tướng trong đại quân Đại Huyền quốc dồn dập rống lên.
Huyền Vũ vệ tỏa ra linh khí, từ trong đại quân lao ra.
Đạm Đài Huyền đứng lặng trên xe ngựa, hắn mặc áo giáp lên, trong ánh mắt hắn có sự điên cuồng.
“Thật đúng như Cự Tử dự đoán. . .”
“Bá Vương, quả nhiên rất quyết đoán!”
Đạm Đài Huyền cắn răng, xiết chặt nắm tay, hắn nhìn đại quân Tây Lương đen nghịt, uy thế dữ dội của thiết kỵ Tây Lương phả thẳng vào mặt, giống như một đàn sư tử rong ruổi trên thảo nguyên.
“Chiến!”
Tuy nhiên, đại quân của hắn cũng không phải là những con cừu non chờ làm thịt!
Nếu lui không được, vậy thì đánh đi!
Đại Huyền và Tây Lương. . . Cuối cùng cũng có một trận chiến!
Tiếng trống trận được gõ vang.
Tiếng kèn được thổi lên!
Trong ánh mắt của mỗi binh lính Đại Huyền quốc đều ẩn chứa sự bi phẫn, bọn hắn hóa bi phẫn thành chiến ý.
Bọn hắn đã buộc phải rút lui khỏi Nguyên Xích thành rồi, vậy mà kết quả, đại quân Tây Lương còn không chịu buông tha, truy sát tới, đã như vậy, thì chiến đi!
Bá Vương giục ngựa, cả người mặc giáp đen, hắn nhìn khí thế của đại quân Đại Huyền đột nhiên ngưng tụ lại, cũng rất ngạc nhiên.
Quân đội của Đại Huyền quốc, đích thật là tinh nhuệ.
Hắn nhíu mắt, nhìn về hướng quân đội Đại Huyền.
Hắn thấy Đạm Đài Huyền mặc quân phục đứng trên xe kéo.
Bá Vương cười mỉm.
Hắn muốn giết Đạm Đài Huyền, tự nhiên sẽ đường đường chính chính mà giết, phá hủy đại quân Đại Huyền quốc, rồi lại giết Đạm Đài Huyền!
Đây mới là phong cách của Bá Vương!
Giơ tay lên.
Sau lưng, võ tướng của Đại Huyền quốc, cùng với Hạng Gia quân đã sớm xắn tay áo lên.
“Giết!”
Bá Vương không nói nhảm, cũng không nhân từ nương tay, hắn giơ tay lên chỉ về phía xa, áo giáp đen trên người hắn được ánh bình minh chiếu rọi tỏa sáng rực rỡ.
Hắn ra lệnh một tiếng.
Rống!
Hứa Sở gầm thét, thúc ngựa đi ra, vung hai quả cầu sắt lên.
Hạng Gia quân và Tây Lương thiết kỵ, dồn dập lao ra.
Cánh đồng tuyết giống như đang bị một cơn địa chấn quét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận