Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 222: Dùng một trận chiến chiếu sử xanh. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Phu tử một mạch chấn vạn quân, cảnh tượng này quả thật là rung động, ít nhất… đối với Thái Thú Đông Dương quận Dương Mộc đang từ trên tường thành nhìn xuống mà nói, là rung động.
Là một vị lão nhân đã hoàng hôn từ núi Tây, nhưng ở thời điểm bộc phát ra hào quang chói chang như mặt trời, thế nhân cùng vì đó mà trang nghiêm cùng kính ngưỡng.
Dương Mộc đứng lặng ở trên tường thành, hắn đi tới bên cạnh tên nổi trống, tiếp lấy dùi trống, hắn tự mình đánh trống trận, dùng khí huyết để động trống, gõ vào mặt trống.
Mặt trống chấn động, bụi bay tứ tung.
Mồ hôi, huyết thủy bắn tung tóe từ trên người Dương Mộc.
“Chiến!”
Dương Mộc gào thét.
Dưới cổng thành.
Phu tử miệng niệm thơ văn, từng câu thi từ thuận theo miệng phu tử mà ra, trên khuôn mặt còn mang theo vẻ an lành.
Hạo nhiên khí là vô hình khí, nhưng khi cuốn theo cùng tầng mây, lại hóa thành vật hữu hình.
Hạo nhiên chính khí là một cách để thể hiện ý chí.
Phu tử trước kia cũng có thể sử dụng Hạo nhiên chính khí, thế nhưng, không thể nào đạt tới cấp độ như bây giờ được.
Mà mấy ngày trước đây, thiên địa chợt xuất hiện dị biến, dường như phá vỡ gông cùm xiềng xích, khiến cho bình cảnh Hạo nhiên chính khí của phu tử, tựa hồ bị phá vỡ, có khả năng bộc phát ra loại Hạo nhiên khí có thể quát lui vạn quân như hiện tại.
Nam tử khôi ngô quấn ở bên trong lớp hắc bào, sắc mặt lạnh lùng.
Hắn vậy mà cảm nhận được áp lực từ trên thân của một tên phàm nhân?
Đây quả thực là chuyện không thể tin nổi.
Hắn giơ tay lên, trên mặt đất trống trãi bỗng nhiên xoay tròn, nương theo tiếng nổ vang, giống như là có hai cái tấm thảm màu nâu phóng thẳng lên trời cao, tạo thành một cái hộ thuẫn ở trước mặt nam tử khôi ngô.
Hạo nhiên chính khí biến thành bàn tay, chợt hạ xuống, đập vào phía trên hộ thuẫn.
Ông…
Bùn đất bị hất tung, đại địa thoáng rung động.
Nhóm binh sĩ Đông Di, dồn dập ho ra máu.
Cũng có một vài tên Đông Di bất tử vọt tới, nhưng khi ở trước mặt Hạo nhiên chính khí, phảng phất như hóa thành một con cá chạch, mất đi lực lượng, xụi lơ trên mặt đất.
Hạo nhiên chính khí, không chỉ có khả năng tăng cường khí thế, mà còn là một loại thủ đoạn tấn công cực kỳ mạnh mẽ.
Chuyên trừ tà uế, âm sát!
Oanh!
Cuồng phong gào thét mà lên, cát bay đá chạy trên chiến trường.
Phu tử đứng lặng tại chỗ, nho sam nhuốm máu bay phấp phới.
Phu tử nhìn chòng chọc vào tấm hộ thuẫn được làm từ bùn đất kia, đôi mắt thâm thúy nhưng già nua ấy, dường như muốn nhìn xuyên thấu tấm hộ thuẫn, thấy rõ ràng thân ảnh ở đằng sau.
Đại quân Đông Dương quận thì nhiệt huyết dâng trào, bọn hắn nắm chặt đao kiếm, nhìn xem bóng lưng của phu tử, phảng phất như có một tòa đại sơn nguy nga, thay bọn hắn che lấy thế công của quân địch.
Phu tử ở đây, trụ cột trong lòng của bọn hắn bèn ở đây.
Vốn dĩ, trụ cột trong lòng bọn họ hẳn là Thái Thú Đông Dương quận Dương Mộc, thế nhưng, thuận theo phu tử xuất hiện, trụ cột của bọn hắn, đã được phu tử thay thế vào đấy.
Đây là một loại mị lực thuộc về nhân cách, một loại lực ảnh hưởng.
Không hổ là Nho giáo phu tử một trong Bách Gia Chư Tử đã từng nhắc lên phong vân Đại Chu.
Trong tay của Mạc Thiên Ngữ cầm kiếm, hắn nhìn xem phu tử, tim hắn cực kỳ hoảng loạn.
Quả nhiên là hắn không nên xem bói…
Bành!
Phía xa kia.
Tấm hộ thuẫn được hình thành từ bùn đất bỗng nhiên tách ra hai bên.
Lộ ra dáng người ưu nhã cùng khôi ngô, người kia chậm rãi hành tẩu, đòn tấn công được hình thành từ Hạo nhiên khí bị hắn chặn lại.
Hắn nhìn vào phu tử, trên khuôn mặt mang theo nét tán thưởng.
“Một tên phàm nhân không có gì đặc biệt, vậy mà có thể dựa vào ý chí để dẫn động lực lượng như thế này…”
“Ngươi được xem là một nhân kiệt thiên hạ.”
Nam tử khôi ngô nói.
Sau đó, hắn giơ tay lên, tay tựa như kết ấn, trong miệng cũng niệm lấy từng câu khẩu quyết.
Đất đai quanh người hắn chợt bị vặn vẹo, loáng thoáng, không ngừng cất cao lên, hóa thành vô số thứ có bộ dáng tượng đất.
Những tượng đất này mở mắt ra, sở hữu bộ dáng của nam tử khôi ngô, không sai biệt lắm so với phân thân ở Nam Quận.
Tuy nhiên, thực lực của những phân thân này, yếu hơn rất nhiều so với cỗ phân thân ở Nam Quận kia.
Mấy chục tên nam tử khôi ngô đứng ở tại chỗ.
Phu tử ngưng mắt, Hạo nhiên chính khí lại một lần nữa hội tụ ở trên đỉnh đầu.
Trong tay áo của phu tử bỗng nhiên lắc lư một cái, sau đó là một phần thẻ tre rơi vào trong tay, phu tử khẽ gõ thẻ tre.
Những cái phân thân nam tử khôi ngô kia, vọt tới chỗ phu tử với tốc độ cực kỳ nhanh, nhưng phu tử lại hờ hững.
Phu tử mở thẻ tre ra, tụng niệm lấy thi từ văn chương ở trong đó.
Thứ được ghi lại ở bên trong thẻ tre này, đều là văn chương của thánh hiền thời cổ xưa, mỗi một chương thi từ được niệm xong, đều để cho Hạo nhiên khí ở sau lưng phu tử càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn đôi phần.
Không biết từ khi nào.
Tầng mây nồng đậm được hội tụ ở trên bầu trời.
Ánh nắng ban mai biến mất không thấy nữa.
Bên trong tầng mây có gió lạnh rì rào, dưới gió lạnh thổi thổi, có tuyết trắng như hạt gạo, vương vãi xuống từ không trung xuống.
Thiên địa bỗng nhiên trở nên hơi yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng ngâm tụng của phu tử.
. . .
Đế Kinh.
Vũ Văn Tú ngồi ngay ngắn ở bên trong Tử Kim cung, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng.
Giang Li bị hạ ngục.
Bị hắn dùng tội danh hãm hại tiên đế, cho vào lao ngục.
Bách quan ở cả sảnh đường, đều câm như hến, không dám nói gì.
Phu tử đi, hiện tại Giang Li cũng muốn đi, cả đám đều muốn rời hắn mà đi.
Hắn Vũ Văn Tú từ một tên tiểu hoàng đế không ra gì, cho tới việc nắm giữ Hắc Long vệ, triệt để chưởng khống Đại Chu triều, Đại Chu thiên tử, chẳng lẽ làm không tốt sao?
Vì sao tất cả mọi người đều phải rời xa hắn mà đi.
Trước Tử Kim cung.
Lão thái giám quỳ ngồi dưới đất, rủ đầu.
“Lão già, ngươi nói… Là vì cái gì!?”
Vũ văn Tú ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào lão thái giám, trong đôi mắt có vết máu hiển hiện, chất vấn.
Thân thể cúi thấp đầu xuống của lão thái giám khẽ run lên, nhưng lại không nói tiếng nào.
“Chỉ biết yên lặng! Chỉ biết không trả lời!”
Vũ Văn Tú đứng thẳng người lên từ long ỷ, nhìn thoáng qua lão thái giám chỉ biết cúi đầu mà không nói một câu nào, hắn thở một hơi.
“Trẫm đi Ngự Hoa viên, người không liên quan không gặp.”
“Khổng Nam Phi lát nữa có đi tìm trẫm, thay trẫm ngăn hắn lại.”
Vũ Văn Tú nói, lời vừa nói xong, ngay lập tức phất tay áo rời đi.
Chỉ còn lại tiếng bước chân nặng nề, quanh quẩn ở trong cung điện.
“Vâng.”
Đầu của lão thái giám thấp hơn.
Đợi cho sau khi Vũ Văn Tú rời đi, lão thái giám mới ngẩng đâu lên, trên khuôn mặt trắng noãn của hắn, mang theo vài phần mỏi mệt.
Hắn vung vẩy phất trần, bước ra ngoài Tử Kim cung.
Khổng Nam Phi mặc một thân nho sam, sải bước mà tới, trong đôi mắt mang theo vẻ lăng lệ.
“Khổng thống lĩnh, tạm dừng bước, long thể của bệ hạ có chút không ổn, nên cự tuyệt gặp bất cứ ai.”
Lão thái giám gặp được Khổng Nam Phi, hắn nói với ngữ điệu bén nhọn.
Khổng Nam Phi lại trợn mắt, “Công công… Bệ hạ vì sao lại hạ ngục Giang Li!?”
“Hắn có tội gì!?”
Bên trong âm thanh của Khổng Nam Phi còn xen lẫn nộ khí.
Lão thái giám lại rất bình tĩnh, nói:
“Giang Li hãm hại Tiên Hoàng, bệ hạ hạ ngục hắn, có lý có cứ.”
“Chớ có lừa mình dối người.”
Khổng Nam Phi hít sâu một hơi, “Vũ Văn Tú đã bị Hắc Long ảnh hướng tới tâm trí! Dùng người nuôi rồng, đi yêu tà chi thuật! Bây giờ triều đình đã chướng khí mù mịt!”
“Cùng với việc Bắc Quận, Tây Quận binh lâm Đại Chu triều ở lúc trước thì có gì khác biệt!?”
“Lúc trước nếu không có Giang Li, Đại Chu triều đã bị sụp đổ, mà bây giờ, Vũ Văn Tú vậy mà lại hạ ngục Giang Li, đây là tá ma sát lư*! Bây giờ có Hắc Long vệ, là có thể không kiêng kỵ chút nào mà giết hại trung thần sao!?”
(*Tá ma sát lư – Tháo cối giết lừa: Người ta lợi dụng ngựa, lừa để xay cối, nhưng đợi sau khi xay xong thì lại giết chúng nó. Câu này dùng để ví von người ăn cháo đá bát.)
Khổng Nam Phi nói.
Lão thái giám bình tĩnh nghe Khổng Nam Phi phẫn nộ chất vấn.
“Phu tử rời kinh, Giang Li cởi giáp…”
“Bệ hạ mất đi phụ tá đắc lực, cũng là rất thống khổ, bệ hạ chẳng qua là lo lắng Giang Li tướng quận bị phỉ đồ Bắc Quận lừa bịp mà thôi.”
Tuyết lạnh tung bay đầy trời.
Không ngừng rơi xuống trước mặt của lão thái giám cùng Khổng Nam Phi.
Hai người nhìn nhau, sau một hồi lâu, Khổng Nam Phi mới thất vọng lắc đầu, phát tay áo rời đi.
“Công công, chuyển cáo bệ hạ.”
“Phu tử rơi kinh, Giang Li cởi giáp… Những chuyện này, hắn cũng cần tự mình thoáng tìm ra nguyên nhân cùng vấn đề.”
“Phu tử đã từng nói, mọi chuyện trên thế gian này, có nhân tất có quả.”
Âm thanh thuận theo bên trong màn tuyết mà bay tới.
Khiến cho thân thể hơi còng xuống của lão thái giám, run lên.
Địa lao Hoàng thành.
Địa phương có chướng khí mù mịt nhất trên thế gian, âm u, ẩm ướt, tản ra mùi nấm mốc.
Lão thái giám ngồi xe ngựa đi tới nơi này.
Trấn giữ địa lao, là hai tên Hắc Long vệ.
Nhìn thấy lão thái giám, hai tên Hắc Long vệ liếc nhau một cái, có hơi do dự, sau đó vào sâu trong địa lao, chỉ trong chốc lát, một thân ảnh mặc giáp nhẹ màu đen xuất hiện.
Thân vệ của Hoàng Đế, một trong Hắc Long Thập Tam Giáp.
“Công công.”
Vị thống lĩnh này chấp tay.
“Cha gia muốn gặp Giang tướng quân một lần, mong thống lĩnh tạo điều kiện.”
Lão thái giám nói.
Hắc Long thân vệ thì hơi nhíu mày:
“Công công có lệnh của bệ hạ hay không?”
“Không có.” Lão thái giám lắc đầu.
“Vậy thì xin lỗi, không có lệnh của bệ hạ, bất kỳ ai cũng không thể đi xuống địa lao… Giang Li chính là trọng phạm.”
Hắc Lnog thân vệ cự tuyệt.
Lão thái giám nhìn thật sâu vào tròng mắt của Hắc Long vệ.
“Cha gia chỉ muốn khuyên nhủ Giang Li tướng quân.”
“Lúc trước sáng tạo Hắc Long vệ, cha gia cùng Giang Li tướng quân cũng có chút giao tình, bây giờ thấy tướng quân bị hạ ngục, lòng sinh không đành.”
Lão thái giám nói.
Hắc Long thân vệ thì nhíu mày.
Tên lão thái giám này vậy mà dùng chuyện Giang Li sáng tạo Hắc Long vệ để đe dọa hắn.
Hoàn toàn chính xác, Giang Li chính là người sáng tạo cùng chỉ đạo Hắc Long vệ.
Tuy nhiên…
Thì tính sao?
Bây giờ Hắc Long vệ, người khống chế là Hắc Long Thập Tam Giáp bọn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận