Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 351: Lần đầu tiếp xúc giữa yêu cùng người (2)

Dich: ming ming
Hắn thậm chí tu luyện Hạo Nhiên chính khí, quát ra một tiếng, đủ để cho tuyết đọng phía bên sườn núi rì rào chấn động rớt xuống.
“Đông Dương Quận nơi này, là nơi phu tử tử trận?”
Bên trong vẻ tò mò của Mạnh Hạo Nhiên còn mang theo một chút nặng nề, nói.
Khổng Nam Phi lôi thôi đi ở phía trước, không để ý đến Mạnh Hạo Nhiên, cũng không trả lời Mạnh Hạo Nhiên.
Binh lính thủ thành Đông Dương Quận nhìn thấy Khổng Nam Phi cùng Mạnh Hạo Nhiên, đều có hơi hơi khom người.
Đối với nho sinh, bọn hắn lòng mang kính trọng, không vì cái gì, mà bởi vì lúc vị lão nhân trước kia dùng thân một người ngăn chặn xâm nhập tại bên ngoài Đông Dương Quận.
Mạnh Hạo Nhiên phát hiện, Khổng Nam Phi vào thủ thành, lập tức nghiêm túc trở lại.
Hắn từng bước một, bước đi rất chân thành.
Dường như đang truy tìm cái gì đó.
Mạnh Hạo Nhiên không hiểu, hắn chỉ có thể đi theo sau lưng Khổng Nam Phi.
Bên ngoài Đông Dương Quận, là hãn hải mênh mông bao la không tận.
Khổng Nam Phi vận một thân nho sam lôi thôi, tóc đầy quăn xoắn, bước đi trong đất cát.
Hắn vừa rót rượu vào trong miệng, vừa dường như có hào quang tại chiếu rọi trong đôi mắt.
Hắn phảng phất như thấy được hình ảnh lúc trước phu tử ở chỗ này, một người đơn độc đối đầu với vạn quân.
Hồi lâu sau.
Hắn tìm đến một vị trí, khoanh chân ngồi xuống.
Thái thú Đông Dương Quận chạy đến, tại phía trên thủ thành, nhìn xuống chỗ Khổng Nam Phi đang ngồi, loáng thoáng ở giữa, dường như trồng lên vị trí thân thể của lão nhân lúc trước.
Bỗng nhiên.
Giữa trời đất, có tiếng ngâm tụng trầm thấp quanh quẩn lấy.
Khổng Nam Phi ngồi ngay ngắn tại chỗ, cười lớn, tụng niệm một bài 《 Chính Khí ca 》, chữ chữ âm vang, quanh quẩn bên tai mỗi người.
Quan ải thủ quận bên trên Đông Dương quận, đều có cảm giác huyết dịch trong cơ thể sôi trào lên.
Bọn hắn đôi mắt đỏ rực, sát khí nghiêm nghị.
Bọn hắn chiến ý sôi trào, không sợ sinh tử.
Sau một hồi, tiếng ngâm tụng yếu xuống.
Mà Khổng Nam Phi ở giữa khẽ cười, Hạo Nhiên chính khí trên đỉnh đầu nhanh chóng ngưng tụ lại.
Sau đó hóa thành một viên đan tròn màu ngà sữa.
Viên đan quay tròn chuyển động, tạo thành linh khí gió lốc.
Mạnh Hạo Nhiên cõng rương sách ở phía xa, kính sợ ngây ngô nhìn sư phụ của chính mình.
Rất mạnh a…
Sư phụ mặc dù đột nhiên phá Thiên Tỏa thất bại, thế nhưng, Khổng Nam Phi vẫn là Khổng Nam Phi, trước sau như một phóng khoáng đại khí.
Khổng Nam Phi xếp bằng ngồi dưới đất.
Trên đỉnh đầu có mây đen hội tụ.
Một luồng lôi cung buông xuống, cũng là bị tiếng cười to của Khổng Nam Phi che lấp.
Tại nơi phu tử đã từng tử trận.
Khổng Nam Phi lựa chọn đột phá, hắn không tiếp tục đi nữa, cũng không kiên trì đột phá Thiên Tỏa, nhất niệm ngộ ra, độ lôi phạt.
Kim Đan tạo thành.
Ngũ Hoàng đại lục, vị Kim Đan cảnh đầu tiên, ra đời!
Ngay lúc Khổng Nam Phi thành Kim Đan.
Trên Hồ Tâm đảo.
Trong lòng Lục Phiên cảm giác được, bởi vì hắn trong nháy mắt thu được ít nhất 500 sợi linh khí rút phần trăm.
“Lựa chọn tu luyện Kim Đan sao?”
Lục Phiên có vài phần kinh ngạc, cũng ngạc nhiên về sự quyết đoán của Khổng Nam Phi.
Nhưng, tu Kim Đan cảnh không đồng nghĩa cho việc yếu ớt.
Nếu là Kim Đan cửu chuyển, cũng sẽ rất mạnh.
Đông Dương Quận.
Trên đỉnh đầu Khổng Nam Phi, có một viên đan tròn linh khí vàng óng ánh xuất hiện, phát ra những gợn sóng huyền bí.
Vô số vầng sáng sáng chói chiếu xuống từ các tầng mây cao.
Khổng Nam Phi ngồi ngay ngắn, trong trận lôi phạt suy ngẫm, bắt đầu lĩnh ngộ đạo thuộc về mình.
Nơi xa.
Mạnh Hạo Nhiên cũng đứng lặng tại chỗ, lòng có cảm giác, nhìn Khổng Nam Phi đột phá, linh khí trong cơ thể hắn tự do vận chuyển.
Trong nháy mắt, cũng đột phá sự trói buộc của Khí Đan, bước vào Thể Tàng cảnh.

Hoang mạc vô tận.
Á Lực vương cùng với bộ hạ của hắn chạy như điên trong hoang mạc.
Tuy nhiên, nhìn núi làm ngựa chết, đừng nhìn ốc đảo cách bọn họ giống như rất gần, nhưng, bọn hắn chạy nhanh đến nỗi thể lực cơ hồ muốn hao hết, trước mắt vẫn là hoang mạc mênh mông như cũ.
Á Lực vương cảm thấy choáng váng, thực lực mạnh mẽ như hắn, cũng cảm thấy chống đỡ hết nổi, hắn chạy không nổi rồi.
Ngã quỳ trên mặt đất.
Hắn từng chút từng chút leo lên, xê dịch, giơ tay lên, hướng vể ốc đảo xa xa, giống như là muốn bắt lấy cái ốc đảo hy vọng trong hoang mạc này.
Nhưng, hình ảnh trước mặt hắn không ngừng mờ đi, tầm nhìn của hắn đang biến mất.
Bỗng nhiên.
Tại thời điểm ánh sáng biến mất không còn thấy gì nữa.
Có tiếng “chi chi” vang lên, truyền vào trong tai Á Lực vương.
Trong cái ốc đảo tràn trề khí tức quỷ dị kia, một con hầu tử đứng trên hai chân chạy ra.
Á Lực vương cảm thấy mình đã hôn mê suốt mấy ngày.
Cảm giác lạnh buốt khiến hắn theo bản năng tham lam nuốt lấy.
Nước lành lạnh tràn vào cổ họng cùng với dạ dày khô cạn của hắn, khiến cho lỗ chân lông toàn thân của Á Lực vương đều như giãn nở ra.
Á Lực vương mở mắt ra.
Hắn ngây dại.
Xung quanh, những con hầu tử dùng nhánh cây làm vũ khí, đứng vây xung quanh, đôi mắt tràn đầy trí tuệ nhìn chằm chằm hắn.
Á Lực vương vươn mình ngồi dậy, có chút hoảng hốt, có chút run sợ.
Bên trong ốc đảo này, lại có một bầy khỉ!?
“Đây là nơi nào?”
Á Lực vương mở miệng hỏi thăm.
Nhưng, các hầu tử tách ra, một con hầu tử cưỡi trên thân sói hoang trắng xuất hiện.
Hầu Tử lặp lại lời nói của Á Lực vương, như đang học tập ngôn ngữ.
Á Lực vương khẽ giật mình, nói rất nhiều lời.
Mà con khỉ này, đều phân tích toàn bộ lời nói của Á Lực vương, thậm chí, đã có thể mở miệng cùng Á Lực vương nói chuyện đơn giản.
Á Lực vương an tâm, bởi vì hắn phát hiện những hầu tử này không hề có ác ý đối với hắn.
Mặc dù ốc đảo này có khí chất cực kỳ quỷ dị, khiến cho hắn rất khó chịu.
Thế nhưng, chí ít Á Lực vương vẫn còn sống, có nguồn nước, hắn thậm chí có thể rời đi ốc đảo, trở lại Mã Đốn vương quốc.
Trời không tuyệt đường người a.
Á Lực vương vui đến phát khóc.
Hắn còn sống, liền có cơ hội chấn chỉnh quân đội, một lần nữa thẳng hướng về phía quốc gia cổ lão ở phía đông kia.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, Á Lực vương vẫn quyết định từ bỏ.
Dù sao…
Những cường giả mạnh lớn như thần tiên, Á Lực vương không có cách đối phó nào, không thể đối phó với những cường giả kia, suất binh đi đánh chẳng khác nào đi chịu chết.
Á Lực vương có chút suy sụp tinh thần, nhưng rất nhanh hắn lại nghĩ thông.
Hắn cùng với đội quân của hắn còn sống, đây chính là sự may mắn nhất.
Một đám người chỉnh đốn trong ốc đảo.
Nhưng, có lẽ là bởi vì kiêng kỵ cùng dè chừng, bầy khỉ đã phân chia khu vực cho thuộc hạ của Á Lực vương để sắp xếp nghỉ ngơi.
Muốn trao đổi cùng đám hầu tử này, chỉ có Á Lực vương mới làm được.
Sau khi sắp xếp xong.
Á Lực vương cũng đã hiểu rõ, cái ốc đảo này, được gọi là “Yêu Châu”, khí giữa thiên địa này, gọi là “Yêu khí”
Trải qua qua một đoạn thời gian quan sát.
Á Lực vương phát hiện bầy khỉ này rất mạnh mẽ, như những cường giả lớn mạnh như thần thánh bên trong cái đế quốc cổ với vô số thủ đoạn quỷ dị đó, đương nhiên bầy hầu tử yếu hơn rất nhiều, nếu so sánh, chỉ có Hầu Vương.
Á Lực vương trong khoảng thời gian này cũng lấy được tín nhiệm từ Hầu Vương, hắn dựa vào thiên phú về ngôn từ của mình, trao đổi với Hầu Vương.
Thậm chí dạy cho toàn bộ bầy khỉ nói chuyện với người.
Á Lực vương vẫn luôn muốn biết, bầy khỉ này tu hành thế nào.
Nhưng bầy khỉ hết sức chú ý cẩn thận.
Á Lực vương cũng rất lo sẽ chọc giận Hầu Vương, Hầu Vương rất mạnh, khí tức phóng ra, khiến Á Lực vương thậm chí cảm thấy nghẹt thở.
Dù vậy, Á Lực vương quan sát đã được vài ngày.
Cuối cùng một lần ngẫu nhiên, trốn ở trong bụi cỏ, phát hiện một con khỉ, hé miệng, nuốt lấy một viên tinh thể bốn mặt.
Yêu khí trong trời đất quấn quanh tinh thể bốn mặt, khiến cho tinh thể bốn mặt không ngừng ôn nhuận.
Hầu tử là dùng cách này để tu hành.
Á Lực vương xem như si như say.
Hắn nhìn chằm chằm cái tinh thể bốn mặt kia, cảm giác giống như là phát hiện kho báu đẹp nhất thế gian.
Hắn có loại cảm xúc mãnh liệt, xúc động mong muốn đem những bảo vật này cướp đoạt chiếm hữu, hắn biết, nếu như có thể có được tinh thể bốn mặt này, hắn có lẽ cũng có thể tu hành như là thần tiên!
Tuy nhiên, bởi vì Á Lực vương kiêng kị thực lực Hầu Vương, cho nên, hắn không có động thủ, áp chế sự tham lam trong lòng.
Một quãng thời gian sau đó, Á Lực vương không ngừng lấy lòng Hầu Vương.
Thậm chí dạy bầy khỉ chế tạo binh khí, chế tạo trường cung,…
Hầu Vương hết sức mừng rỡ, rất tán thưởng Á Lực vương.
Á Lực vương còn phát hiện, Hầu Vương mỗi hai ngày sẽ xung kích một lần cột đá chọc trời bên kia ốc đảo.
Nhưng, lần nào cũng thất bại, sau khi thất bại, Hầu Vương sẽ bị thương một ngày, sau một ngày thương thế sẽ khỏi hẳn, lại lần nữa đi leo lên cột đá.
Á Lực vương như có điều suy nghĩ.
Trong lòng có kế hoạch.
Cuối cùng, vào ngày hầu vương vết thương khỏi hẳn, hắn tìm đến cáo biệt Hầu Vương.
Hắn muốn về với quốc gia của mình.
Hầu Vương mặc dù tiếc nuối, nhưng vẫn đáp ứng.
Á Lực vương dùng lý do hoang mạc mênh mông, hướng đi hỗn loạn, nên muốn Hầu Vương cho mượn ba vị hầu tử làm dẫn đường rời khỏi Yêu Châu.
Hầu Vương do dự.
Nhưng, dưới các lời lẽ tấn công của Á Lực vương, hầu vương cuối cùng cũng đồng ý.
Hắn chọn lựa ra ba con khỉ, đưa đội binh của Á Lực vương rời khỏi ốc đảo, đội ngũ rót xong nước ở Yêu Châu, trùng trùng điệp điệp hướng về Mã Đốn vương quốc mà đi.
Hầu Vương cũng không có coi là chuyện đáng kể gì.
Vẫn như cũ tới xung kích cột đá bên kia ốc đảo.
Mà Á Lực vương cùng đội ngũ của hắn, và ba còn khỉ, rời khỏi Yêu Châu không xa.
Á lực vương vốn cùng hầu tử trò chuyện vui vẻ, đột nhiên trở mặt lạnh lùng, lưỡi đao bên hông đột nhiên rút ra, khí huyết bùng nổ.
Một đao chém bay đầu một con hầu tử.
Hai con khỉ còn lại sau khi ngây người, đột nhiên rống giận dữ tợn.
Yêu khí quấn quanh bọn chúng, đại khai sát giới.
Nhưng, Á Lực vương binh nhiều… Rất nhanh hai con khỉ đã bị loạn đao chém chết.
Á Lực vương lau đi máu trên mặt, từ trong não hầu tử lôi ra tinh thể bốn mặt.
Giọt máu đỏ thẳm nhỏ trên hoang mạc.
Trong đôi mắt Á Lực vương lại toát ra muôn vàn vẻ hưng phấn.
Binh sĩ sau lưng Á Lực vương cũng đều là hưng phấn theo.
Bên trong Yêu Châu.
Hầu vương leo lên cột đá té xuống, một lần nữa bị thương.
Nhưng mà…
Hầu vương đang chuẩn bị dưỡng thương thì chợt sững sờ.
Bởi vì quân đội Á Lực vương trở về.
Nhưng mà, sau khi bầy hầu tử tiếp đãi…
Quân đội của Á Lực vương, lại rút ra binh khí, chém về phía bọn chúng.
Lần đầu tiếp xúc giữa yêu và người.
Máu, nhuộm đỏ đất Yêu Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận