Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 459: Bá Vương cầu khí, Thương Sinh kiếm tới (1)

Dịch: ming ming
Dãy Ngọa Long.
Tu hành giả của các thế lực đều ngồi xếp bằng, ở nơi này, không ai dám tùy tiện nổ ra các trận chiến.
Dù sao, đây cũng là bí cảnh mà Tiên nhân bố trí, là nơi dùng để bồi dưỡng những tu hành giả mạnh lớn.
Có thể nói, dãy Ngọa Long, là địa điểm an toàn nhất thiên hạ hiện giờ.
Bá Vương ngồi xếp bằng ở bên ngoài dãy Ngọa Long, một ngày một đêm, không ít tu hành giả đều liếc mắt nhìn qua.
Tin tức Bá Vương một quyền đánh Chu Lưu thiệt mạng, sớm đã lan truyền khắp nơi.
Các tu hành giả Ngũ Hoàng đều âm thầm vui mừng.
Nhưng, tu hành giả Thiên Nguyên vực, lại chẳng hề nhìn Bá Vương với sắc mặt tốt gì.
Bá Vương giết Chu Lưu, chẳng khác nào là vả mặt của tu hành giả Thiên Nguyên vực, vốn dĩ, tu hành giả Thiên Nguyên vực luôn cảm thấy mình ưu tú hơn Ngũ Hoàng đại lục.
Mà giờ đây, chiến tích của Bá Vương, giống như là đạp mạnh một cước lên mặt mũi ưu tú của bọn họ.
Nhưng mà, đám người cường giả đỉnh cấp như Chung Nam cùng Tiêu Nguyệt Nhi vẫn chưa ra tay, nên những kẻ khác cũng không dám động thủ.
Những kẻ leo được lên trên Nhân bảng cũng không phải nhân vật tầm thường gì.
Rất hiển nhiên, bọn họ đã đoán được việc gì sẽ xảy ra tiếp theo sau.
Đối với thân phận của Chu Lưu, bọn họ đương nhiên là hiểu rõ hơn người của Ngũ Hoàng đại lục.
“Chu Lưu chết rồi, Thương Kiếm phái không người kế tục, Tông chủ Chu Hải Sinh tuyệt đối sẽ không buông tha Bá Vương.”
“Giết người đền mạng, huống chi là giết thiên tài Thiên Nguyên của ta!”
“Nghe nói tông chủ Thương Kiếm phái Chu Hải Sinh đang trên đường chạy tới, muốn dùng máu của Bá Vương, để tế Chu Lưu đã chết.”
Các tu hành giả Thiên Nguyên đều bàn tán xôn xao, không ngừng xì xào.
Bá Vương không để ý đến bọn họ.
Hắn chờ cả ngày trời, cuối cùng cũng đợi được Mạc Thiên Ngữ bước ra từ ngục môn để nghỉ ngơi giữa hiệp.
“Mạc tiên sinh, có thể nói chuyện chút không.”
Bá Vương nhìn về phía Mạc Thiên Ngữ tiêu sái tự tại, nói.
Mạc Thiên Ngữ cũng biết rõ Bá Vương muốn làm gì.
Hắn cười cười, nghiêng người giơ tay xin mời.
Bọn người Chung Nam, Tiêu Nguyệt Nhi có chút không hiểu lắm, Bá Vương tìm Mạc Thiên Ngữ là để làm cái gì.
Mặc dù… Mạc Thiên Ngữ đã lĩnh hội ra tứ đẳng danh sách đạo ý, thế nhưng, thực lực của Mạc Thiên Ngữ vẫn quá là yếu, cũng chỉ mới là Trúc Cơ cảnh, cảnh giới như thế cũng xứng để Bá Vương tìm tới làm trợ thủ?
Theo Chung Nam cùng Tiêu Nguyệt Nhi thấy, Bá Vương muốn tìm trợ thủ cũng phải tìm đám người Nhiếp Trường Khanh, Khổng Nam Phi.
Cường giả Nguyên Anh cảnh chỉ cần lấy tay quét nhẹ cơn gió ra, cũng đủ để quật chết Trúc Cơ cảnh.
Bá Vương dẫn Mặc Thiên Ngữ rời khỏi bí cảnh dãy Ngọa Long.
Hai người đi tới một đỉnh núi tĩnh lặng.
“Bá Vương, tìm tại hạ có chuyện gì?”
Mặc Thiên Ngữ ngồi xuống, một tay nâng mai rùa, tay còn lại cầm theo ba đồng bảo.
“Muốn nhờ tiên sinh bói giúp một quẻ.”
Bá Vương nói.
Đây chính là mục đích hắn tìm Mạc Thiên Ngữ.
Thôi diễn, xem bói… Đây là chuyện cực kỳ mơ hồ, nhưng, cùng với sự xuất hiện của tu hành giới, những thứ tưởng như hết sức mơ hồ này lại trở nên cực kỳ chân thực.
“Xem bói?”
Mạc Thiên Ngữ hơi hơi ngạc nhiên, cười phá lên.
Lại có người tìm hắn xem bói!?
Mặt trời mọc từ đằng tây rồi sao?
Bá Vương liền đem chuyện do hắn giết chết Chu Lưu dẫn tới nói với Mạc Thiên Ngữ.
Mạc Thiên Ngữ nghe xong, bật cười lớn.
“Bá Vương là muốn bói thử… Xem trận chiến với Nguyên Anh này là hung hay cát?”
Mạc Thiên Ngữ nói.
Bá Vương gật đầu.
Con mắt Mạc Thiên Ngữ liền sáng bừng lên, hắn kéo kéo tay áo lên.
Ngồi xếp bằng xuống.
Đem ba cái đồng bảo nhét vào trong mai rùa, bắt đầu không ngừng lay động.
Đồng bảo ở bên trong mai rùa, không ngừng va chạm, phát ra đủ loại âm thanh âm vang…
Cuối cùng, đồng bảo rơi ra ngoài.
Đột nhiên bị Mạc Thiên Ngữ nắm lấy, ấn trong tay.
Bá Vương nín thở.
Quẻ của Mạc Thiên Ngữ, vô cùng chuẩn… Nhưng, cần phải xem ngược lại, chuyện này, giờ đã không ít người biết.
Bá Vương đương nhiên cũng hiểu rõ.
Cho nên, lần này Bá Vương, chỉ cầu…Đại hung!
Mạc Thiên Ngữ xòe bàn tay ra, trên đó, ba cái đồng bảo bị hắn từ từ đẩy ra.
Mạc Thiên Ngữ bấm ngón tay, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng lên.
“Như thế nào?”
Bá Vương hỏi.
Mạc Thiên Ngữ lắc đầu…
“Trận chiến này… Khó nói.”
“Quẻ tượng hiện ra…”
“Đại cát a.”
Mạc Thiên Ngữ nói.
Đại cát?
Trong lòng Bá Vương liền mừng rỡ, nhưng là nhớ tớ quẻ bói của Mạc Thiên Ngữ phải xem ngược lại, trong lòng lập tức khó chịu như mới nuốt phải một con ruồi…
Đại cát vốn là quẻ tượng may mắn, nhưng toát ra từ miệng Mạc Thiên Ngữ lại hệt như một quẻ thập tử nhất sinh.
Mặc dù tràn đầy cảm giác không hài hòa, nhưng, trong lòng Bá Vương lại thông suốt không ít.
“Trận chiến này… Quả nhiên là không có cơ hội nào sao?”
Bá Vương hít sâu một hơi.
Nhưng, đôi mắt của hắn liền trở nên tinh nhuệ.
Tuy rằng ở chỗ Mạc Thiên Ngữ không đạt được câu trả lời như mong muốn.
Thế nhưng Bá Vương không hề từ bỏ.
Cho dù định mệnh… Đã định trước thất bại, nhưng Bá Vương vẫn muốn đấu một trận với định mệnh.
Sau khi Bá Vương cám ơn Mạc Thiên Ngữ, liền quay lưng rời đi.
Mạc Thiên Ngữ nhìn bóng lưng Bá Vương rời đi, mới trịnh trọng đem từng cái từng cái đồng bảo cất đi.
Hắn… Đã tới lúc trình diễn kỹ thuật thật sự rồi.
...
Bá Vương không về dãy Ngọa Long, hắn đi dọc theo quan đạo, đi tới một thị trấn nhỏ cách dãy núi Thiên Cơ các không xa.
Hắn bước vào trong thị trấn nhỏ.
Thị trấn này thật sự rất nhỏ, nằm bên trong một vùng núi hẻo lánh.
Ngay lúc Bá Vương xuất hiện, những thế gia trong thành liền nhận được tin tức, đều hốt hoảng thu xếp đồ đạc tháo chạy rời khỏi.
Dù sao, Hạng Gia quân của Bá Vương cũng đã từng đồ sát rất nhiều thế gia.
Bọn họ đều sợ Bá Vương tới gây khó dễ cho thế gia của họ.
Nhưng, lần này thật sự là do bọn hắn nghĩ quá nhiều.
Bá Vương tới thị trấn này chỉ là đơn giản muốn kiếm một tiệm rèn.
Tiệm rèn rất vắng vẻ, có thể nói là không một bóng người, mà bên trong tiệm rèn, chỉ có hai người đang ngồi.
Một người là một thanh niên cường tráng, đang vung một cái búa nhỏ lên, không ngừng gõ phôi kiếm.
Mà một bên khác, một lão giả tóc trắng xoá, thân thể thấp bé, đang hòa tan một khối sắt tinh, khiến cho khối sắt trở nên đỏ rực.
Công Thâu Vũ rất nhanh liền cảm nhận được khí tức của Bá Vương.
Hắn ngừng động tác tay lại.
Nhìn thấy Bá Vương đi từ bên ngoài vào.
Công Thâu Vũ đương nhiên là nhận ra Bá Vương, nhưng biểu tình trên mặt lại không hề nhiệt tình hay lạnh lùng.
“Tây Lương Bá Vương, tới tiệm rèn của lão phu để làm gì?”
Công Thâu Vũ hòa tan xong sắt tinh, lập tức chuyển qua chỗ khác, vung một cái búa sắt lớn lên, gân xanh trên cánh tay nổi lên quấn quanh, khiến người thấy phải giật mình.
Bá Vương hít sâu một hơi, hướng phía Công Thâu Vũ chắp tay.
“Luyện Khí các, là nơi Lục thiếu chủ công nhận có thể chế tác ra linh cụ, bản vương lần này tới đây, là muốn cầu một binh khí thuận tay.”
Bá Vương nói.
Công Thâu Vũ ngừng tay lại.
Thanh niên trần nửa người ở phía xa xa cũng kinh ngạc ngừng lại, nhưng, lại bị Công Thâu Vũ trừng một mắt.
“Dừng lại làm gì? Tiếp tục!”
Ngữ khí của Công Thâu Vũ hết sức nóng nảy.
Nội tâm thanh niên sợ hãi, liền lẹ làn tiếp tục đập phôi kiếm sắc nóng.
Công Thâu Vũ kẹp lấy khối sắt, đem bỏ vào trong nước lạnh, tiếng xèo xèo khiến nước lạnh đều sôi sùng sục lên.
“Binh khí thuận tay… Không dễ làm.”
Công Thâu Vũ nhàn nhạt nói.
“Hơn nữa, binh khí mà Bá Vương ngươi muốn cũng không phải binh khí tầm thường gì.”
“Nếu lão phu đoán không sai, Bá Vương muốn cầu binh khí là để đối phó với trưởng bối của tên thiên tài bị ngươi giết chết, Nguyên Anh cảnh của Thương Kiếm phái đúng không?”
Công Thâu Vũ rót cho mình một ly trà hớp một ngụm lớn, nói.
Tuy rằng hắn chìm đắm trong việc luyện khí, nhưng hắn cũng chẳng phải những kẻ đọc sách không màn thế sự.
“Trấn phái chi bảo của Thương Kiếm phái, chính là thanh kiếm trong tay tên thiên tài bị ngươi giết kia, lão phu tuy rằng chưa nghiên cứu qua, nhưng với giới nhãn của lão phu, có thể đoán ra được thanh kiếm đó chắc là huyền giai linh cụ.”
Công Thâu Vũ nói.
“Cho nên, binh khí mà Bá Vương ngươi muốn, chí ít cũng là huyền giai…”
Bá Vương nghe xong, ánh mắt khẽ co lại, liền gật đầu.
“Thế gian này, có thể luyện ra huyền giai linh cụ… Chỉ có công tử.”
“Nhưng mà công tử đã mang Bạch Ngọc Kinh quy ẩn rồi, cho nên, không còn ai có thể chế tạo ra huyền giai linh cụ nữa.”
“Cho dù là lão phu, cũng chưa từng chế tạo ra.”
Công Thâu Vũ lắc lắc đầu, nói.
Đôi mày Bá Vương nhíu chặt lại.
“Sân sau có một khối Thiết mẫu, ta từng đặt nó ngâm ở trong bản nguyên hồ bên ngoài Bạch Ngọc Kinh ba ngày ba đêm, ngươi nếu có thể bổ nó ra… Vậy lão phu sẽ thử chế tạo huyền giai linh cụ.”
Công Thâu Vũ nâng lấy chén trà, nhìn Bá Vương, nói.
Ánh mắt Bá Vương ngưng tụ, lấp lánh vô cùng.
“Được!”
Bá Vương không hề do dự, dù gì cũng là liều mình đánh cược một lần.
“A Lỗ, dừng lại đi.”
Nghe được câu trả lời của Bá Vương.
Công Thâu Vũ liền kêu vị thanh niên cởi trần vẫn đang đập sắt kia dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận