Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 546: Thế nhân phải tự cường! (1)

Người dịch: Duy Cường
Trong hư vô.
Một mảnh đại lục cô quạnh trôi nổi, bên trên có một lão giả ngồi xếp bằng, phảng phất một tảng đá, vạn năm không thay đổi.
Lúc này, lão giả chậm rãi mở mắt ra, hắn phát hiện luồng nguyên thần hắn truyền ra ngoài, dường như bị người ta bỏ qua, không thèm để ý đến.
Lão giả khẽ chấn động thân thể một chút, bụi bặm trên người rớt xuống ào ào, sau đó hắn chầm rãi đứng người, trên thân thể khô gầy, vào lúc này, từ từ có sức sống dâng trào lên, làn da nhăn nheo dần dà trở nên căng bóng.
“Bị bơ? Từ chối?”
Lão giả thầm thì, hắn đứng lặng trên đại lục cô quạnh, trong ánh mắt mang theo một tia sáng lấp lánh.
“Có cá tính, không hổ là có được huyết mạch của cổ đế. ”
Lão giả nở nụ cười.
Bỗng dưng.
Nguyên mảng đại lục, dường như bị một luồng sức mạnh khổng lồ lôi kéo, phát ra tiếng nổ vang, hư không tựa như cũng bị chấn động một thoáng, nhanh chóng trôi đi về phía Ngũ Hoàng đại lục.
“Luyện hóa trận ngôn chữ Lâm, đã cùng Lục Giáp trận tông của ta lây dính nhân quả, đoạn nhân quả này, không cách nào tránh khỏi.”
Thuận theo đại lục di chuyển.
Tiếng nói của lão giả, quanh quẩn giữa thiên địa, sau đó dần
dần tán đi.
. . .
Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Đột nhiên, gió nổi lên.
Cuồng phong vô hình, làm cho mặt nước của Bản Nguyên hồ nổi lên gợn sóng.
Cành lá của Triều Thiên cúc, Bích La đào cũng nghiêng ngả chập chờn trong gió.
Nghê Ngọc đang cầm lấy Thông Thiên kính, chợt cảm thấy có một luồng khí tức ngột ngạt nổi lên, nàng ngẩng đầu nhìn lên, Tiểu Ứng Long đang ghé vào trên đầu nàng cũng nháy nháy mắt.
Bọn nàng nhìn về phía lầu các Bạch Ngọc Kinh, Lục Phiên ở bên trong, mang đến cho bọn nàng một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ.
Ngưng Chiêu đang ngồi trước Đạo bia lĩnh ngộ đạo ý cũng nhẹ nhàng đi tới.
“Ngưng tỷ.”
Nghê Ngọc nhìn thấy Ngưng Chiêu, mở miệng nói.
Ngưng Chiêu nhẹ gật đầu, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía lầu các Bạch Ngọc Kinh.
“Công tử. . . Có lẽ lại tạo ra thứ không tầm thường.”
Ngưng Chiêu nói.
Còn như tạo ra cái gì, các nàng cũng không đoán được.
Ngưng Chiêu càng tu hành, càng mạnh lên, lại càng phát hiện ra một thực tế làm cho nàng có chút tuyệt vọng, đó là khoảng cách giữa nàng cùng công tử càng lúc càng lớn.
Ầm ầm!
Trên đảo, linh khí càng ngày càng nồng nặc, không ngừng lăn lộn, dường như có một vòng xoáy đang mạnh mẽ cắn nuốt linh khí ở xung quanh.
Trên lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, trong tay cầm chén rượu bằng đồng xanh, tay kia vuốt vuốt U Huyền ban chỉ, cả người cứ thế duy trì động tác này, không hề nhúc nhích, chỉ có mái tóc cùng y phục bị gió thổi bay phất phới.
Một luồng gợn sóng huyền bí từ trên thân thể của hắn tản ra xung quanh.
Một hồi lâu sau.
Lông mi của Lục Phiên hơi run run, hai mắt chậm rãi mở ra.
Lúc này, ánh mắt của hắn phảng phất trở nên thâm thúy hơn rất nhiều, giống như trong bóng tối vô tận, bùng lên một tia sáng.
Hắn xuyên qua thời gian, lắng nghe Đại Đế cổ đại giảng đạo, tìm tòi sức mạnh của tuế nguyệt…
Đại Đế cổ đại, Lục Phiên hít sâu một hơi.
Cực kỳ thần bí, mạnh mẽ không gì sánh được, cho dù là trong sông dài thời gian, hình tượng của đối phương cũng cực kỳ khôi ngô to lớn.
Lục Phiên có cảm giác mình lắng đọng không ít, lắng nghe Đại Đế giảng đạo, dường như linh hồn trải qua một lần thăng hoa.
Cảnh giới của Đại Đế, tạm thời Lục Phiên không cách nào tưởng tượng được.
Rượu trong ly đã trở nên lạnh lẽo từ bao giờ.
Lục Phiên đem ly rượu để xuống, ánh mắt mang theo vài phần suy tư nhìn về phương xa.
Ngón tay vô thức nhẹ nhàng gõ gõ trên tay vịn xe lăn.
Đại Đế cổ đại giảng đạo xong, lúc sắp sửa tan biến, hắn thoáng liếc nhìn Lục Phiên, mặc dù hành động rất bí ẩn nhưng không gạt được ánh mắt của Lục Phiên.
Đây là Đại Đế dòm ngó sao?
Lục Phiên hơi nhíu mày, tôn tồn tại kia thực sự đã tử vong sao?
Khi hắn xây dựng trận pháp ảnh hưởng đến thời gian, lúc hắn lâm vào ngõ cụt, lại trùng hợp kích hoạt hình ảnh Đại Đế cổ đại giảng đạo, thực sự là trùng hợp sao?
Lục Phiên cảm thấy chưa hẳn.
Loại tồn tại như Đại Đế cổ đại, không phải là đại năng của Phật giới cao võ có thể so sánh được, nếu miễn cưỡng so sánh, đó chính là xem thường Đại Đế.
Cho nên, chỉ cần phát sinh bất cứ vấn đề gì có liên quan đến Đại Đế, đều đáng giá Lục Phiên phải cẩn thận quan tâm suy nghĩ.
Chỉ có điều, Lục Phiên vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân cụ thể.
Cuối cùng hắn thở ra một hơi thật dài, tạm thời không suy nghĩ những vấn đề này nữa.
Trải qua Đại Đế cổ đại giảng đạo, Lục Phiên không chỉ trải qua thăng hoa cùng lắng đọng, phảng phất thực sự dạo bước một thời gian trong dòng sông thời gian.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, thông qua chữ Lâm trận ngôn, Lục Phiên đã có tự tin có thể thành công bố trí được trận pháp thời gian.
Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, toát ra một nụ cười hài lòng.
Tinh thần khẽ động, đã xuất hiện trong Truyền Đạo đài.
Một lần nữa xuất hiện ở đây, sắc mặt của Lục Phiên rất ôn hòa, mặc dù hắn đã thất bại hàng trăm hàng nghìn lần, nhưng mà, trong nội tâm của hắn vẫn rất kiên định.
Lục Phiên giơ tay lên.
Linh khí trong Truyền Đạo Đài bắt đầu không ngừng xoay quanh.
Âm thanh nổ tung vang lên dồn dập.
Trận ngôn chữ Lâm lơ lửng trên đỉnh đầu của Lục Phiên, tản ra gợn sóng mạnh mẽ.
Lục Phiên nhắm mắt lại, bát quái phù văn không ngừng quanh quẩn chung quanh thân thể của hắn, dọc theo gợn sóng huyền bí xếp thành hàng, mỗi một cái phù văn phảng phất hóa thành tinh linh, mỗi lần nhảy lên, mơ hồ ẩn chứa huyền cơ khó lường.
Khi Lục Phiên lần nữa mở mắt ra.
Khung cảnh chung quanh đã biến đổi đến mức không nhận ra.
Hắn phát hiện trận đài dưới chân, biến thành một cái đồng hồ mặt trời* vô cùng to lớn, bên trên có từng vạch hiện ra.
(Đồng hồ mặt trời: Hay còn gọi là nhật quỹ, một cái đồng hồ của người xưa tạo ra, lợi dụng vị trí của mặt trời để xác định thời gian.)
Trên đỉnh đầu, trận ngôn chữ Lâm dường như hóa thành một vầng mặt trời sáng chói đến cực hạn.
Kim đồng hồ bên trên đồng hồ mặt trời, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, không ngừng di chuyển.
“Tích tách. . . Tí tách. . .”
Âm thanh thanh thúy vang lên đều đặn, giống như tiếng dòng chảy của thời gian.
Lục Phiên giơ tay lên, áo bào trắng bay phần phật trong gió.
Hai tay của hắn kết ấn, từng cái ấn ký hiện ra khắc vào cái bóng ở bên dưới, khiến cho bóng mặt trời càng ngày càng ổn định.
Ầm ầm!
Hồi lâu sau.
Phảng phất có một dòng sông màu xám từ trong hư không chảy ra.
Những nơi dòng sông đi qua, hết thảy đều bị mục nát sụp đổ.
“Sông dài thời gian.”
Lục Phiên thầm thì.
Sau đó, dẫn dắt dòng sông này quấn quanh trên đồng hồ mặt trời.
Đến lúc này, trận pháp xem như cơ bản hoàn thành xây dựng cùng bố trí.
Đồng hồ mặt trời rất lớn, Lục Phiên đi lại trên đó, mà ngỡ như cất bước trong thời gian vậy.
Loại cảm giác này hết sức kỳ dị.
Tinh thần khẽ động.
Lục Phiên lợi dụng đặc tính của Truyền Đạo đài, sáng tạo ra một con mèo con.
Thuận theo đồng hồ mặt trời không ngừng chuyển động, mèo con cũng lấy tốc độ mà mắt người có thể nhìn thấy, nhanh chóng trở nên già nua, từ một con mèo con đến trưởng thành, tiếp đó già nua, sức sống cũng héo tàn như ngọn nến trước gió.
Nói ngắn gọn, dưới cảm ứng của Lục Phiên, tốc độ sinh trưởng của mèo con nhanh hơn rất nhiều lần.
“Tỉ lệ thời gian trôi qua, đại khái là 1:10…Mà lại có thể khống chế.”
“Chỉ cần linh thức của ta đủ mạnh, là có thể không ngừng khống chế tỷ lệ này tăng lên…”
“Thế nhưng, tiêu hao rất lớn, đối với linh thức cũng là một gánh nặng không nhỏ. ”
“Nói ngắn gọn, trận pháp này là theo ta mạnh lên mà mạnh lên.”
Lục Phiên suy tư.
Mèo già trong tay cuối cùng triệt để hủ hóa, biến thành tro bụi theo gió bay đi.
Lục Phiên mở mắt.
Sau đó rời khỏi Truyền Đạo đài.
“Thời gian trận pháp đã có, nhưng nên tận dụng bằng cách nào? ”
“Làm như thế nào mới có thể tăng cường thực lực của tu hành giả trên Ngũ Hoàng đại lục? ”
Lục Phiên suy tư.
Ban đầu hắn có một cái ý nghĩ rất to gan, đó là bao phủ trận pháp này cho toàn bộ Ngũ Hoàng đại lục.
Như vậy, tốc độ thời gian trôi qua trên Ngũ Hoàng đại lục sẽ không giống với bên ngoài, sẽ giúp cho tu hành giả trên Ngũ Hoàng đại lục tranh thủ đủ thời gian.
Ý nghĩ này có thể thực hiện được, hơn nữa, nếu như trở thành hiện thực, hiệu quả sẽ rất rõ ràng.
Thế nhưng, muốn bao phủ trận pháp này lên toàn bộ đại lục, đồng thời kích hoạt, e rằng chẳng mấy chốc Lục Phiên sẽ bị trận pháp hút khô.
Tiêu hao quá to lớn.
Để cho trận pháp bao phủ toàn bộ đại lục, lấy thực lực hiện nay của Lục Phiên, không cách nào làm được.
Cho nên, Lục Phiên chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, lựa chọn biện pháp khác.
Ngoại trừ thời gian trận pháp, còn có không ít bảo vật có thể giúp tăng cường thực lực tổng hợp của Ngũ Hoàng.
Ví dụ như Kim Thân quả trên Kim Thân đại lục cùng với không ít thiên tài địa bảo.
Nếu như sử dụng Kim Thân quả, có thể tăng cường tốc độ tu hành của tu hành giả Thiên Tỏa cảnh.
Trong thời gian kế tiếp.
Lục Phiên không có lập tức bắt đầu bố trí trận pháp, hắn lựa chọn xem xét thật kỹ Kim Thân quả.
Kim Thân quả thực sư là bảo vật hiếm có, đáng tiếc. . .
Chỉ có thể coi là huyền giai linh quả, hiệu quả cũng không quá mạnh.
Lục Phiên đang nếm thử, có thể làm cho Kim Thân quả lột xác là địa giai linh quả hay không.
Hắn lại tiến vào Truyền Đạo đài, bắt đầu suy tính.
Cuối cùng, Lục Phiên hòa một ít lực lượng bản nguyên vào Kim Thân quả, dùng thời gian trận pháp gia tốc, bồi dưỡng ra một loại linh quả mới.
Lục Phiên lấy tên là “Kim Thân Tạo Hóa quả” .
Mặc dù chỉ thêm hai chữ “Tạo Hóa”, nhưng lại hoàn toàn là hai cấp độ khác nhau.
Kim Thân quả bất quá chỉ là huyền giai linh quả.
Mà Kim Thân Tạo Hóa quả lại là Địa giai linh quả!
Sử dụng Kim Thân Tạo Hóa quả, không chỉ có thể đề cao cường độ thân thể, còn có được sức mạnh bản nguyên gột rửa, đến Nguyên Anh cảnh, có thể đạt được lợi ích cực kỳ to lớn.
Đương nhiên, bảo vật có thể trợ giúp tăng cao thực lực có rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận