Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 349: Muôn kiểu tu hành cùng tranh minh (2)

Người dịch: Duy Cường
Chỉ có bên trong cấm vực, hắn mới có thể tìm được đầy đủ áp lực, giúp cho bản thân tiếp tục đột phá, thực lực nâng cao một bước.
Nhìn xem bóng lưng của Nhiếp Trường Khanh rời đi.
Hai đầu lông mày của Ngưng Chiêu hơi nhíu lại.
Lục Phiên liếc mắt nhìn nàng: “Ngươi cũng muốn vào cấm vực xông xáo một lần?”
Ngưng Chiêu gật đầu.
Lục Phiên cười nói: “Chờ ngươi đột phá đến Thiên Tỏa rồi hãy đi, trạng thái của ngươi hiện này, chủ yếu lấy đột phá làm chủ.”
Ngưng Chiêu cũng hiểu rõ điểm mấu chốt trong đó, nàng biết, xưa nay công tử sẽ không hạn chế hành động của bọn hắn, chỉ cần bọn hắn có thể mạnh lên.
“Hiện nay, ngươi còn thiếu là cảm ngộ về mặt tâm cảnh, mặc dù bây giờ tu vi đã đạt đến bình cảnh, tuy nhiên, đối với ngươi mà nói, Thiên Tỏa cảnh vẫn rất nguy hiểm, thật ra ngươi có thể lựa chọn ngưng tụ Kim Đan.”
Lục Phiên nói.
“Không, công tử, mục tiêu của nô tỳ là Thiên Tỏa.”
Ngưng Chiêu cực kỳ quật cường đồng thời cũng rất chân thành nói, nếu muốn tu hành, đương nhiên phải chọn con đường mạnh nhất.
Lục Phiên khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
“Ngươi đi Thư lâu nhìn một chút, xem có thể đạt được một ít cảm ngộ hay không.”
“Thật ra, con đường tu hành chủ yếu vẫn là bản thân các ngươi đi, ta chỉ có thể đưa ra cho các ngươi một con đường, nhưng, đây là một con đường che kín cỏ dại cùng bụi gai, thứ các ngươi cần phải làm là giẫm bằng cỏ dại, chặt đứt bụi gai, đi ra con đường của chính mình.”
Lục Phiên trịnh trọng nói.
Ngưng Chiêu như có điều hiểu ra.
Nàng hướng về phía Lục Phiên khom người, sau đó, váy trắng tung bay, thân hình nhoáng lên một cái, mũi chân đạp trên mặt hồ, làm nổi lên từng luồng gợn sóng, hướng về phía Thư lâu bước đi.
Nhìn Ngưng Chiêu bước vào Thư lâu, sắc mặt của Lục Phiên chợt có mấy phần hốt hoảng.
Hắn nhớ tới Y Nguyệt đã rời đi.
Bởi vì thiên phú, con đường tu hành của Y Nguyệt đã chú định, sẽ so với những người khác khó khăn hơn rất nhiều.
Trên đảo.
Nghê Ngọc đang tập trung tinh thần luyện chế đan dược.
Đối với Nghê Ngọc mà nói, luyện chế Thối Thể đan là một lần nếm thử, nếu như có thể thành công, tinh thần thông suốt, thậm chí có thể có đột phá không nhỏ.
Bỗng nhiên, từ xa.
Công Thâu Vũ cùng Lục Trường Không đồng thời dắt tay nhau tới.
Công Thâu Vũ ngâm mình bên trong Thư lâu một thời gian, tìm được không ít dẫn dắt, sau đó, liên tục ở trong phòng vài ngày, không ngừng vẽ vẽ xóa xóa, cuối cùng hôm nay cũng ra khỏi cửa.
“Công tử…”
Thân thể của Công Thâu Vũ mặc dù thấp bé, thế nhưng bên trong thân thể nhỏ bé ấy lại có thể bộc phát ra sức mạnh cực lớn.
Trong tay hắn đang cầm một quyển sách, bên trong có rất nhiều tranh vẽ, đưa cho Lục Phiên.
“Công tử, đây là Ám Khí Phổ lão hủ mới vừa biên soạn, căn cứ vào điển tịch bên trong Thư lâu, cùng với bản thân mà cải tiến, công tử xem thử, những ám khí này có khả năng chế tạo ra hay không?”
Công Thâu Vũ nói.
Lục Phiên cũng không từ chối, nhận lấy quyển sách do Công Thâu Vũ đưa tới.
Hắn lật ra trang đầu tiên.
Bên trên viết ba chữ, Ám Khí Phổ.
Lục Phiên nhìn lướt qua một chút, ánh mắt hơi sáng lên, bắt đầu có chút hứng thú.
“Bạo Vũ Lê Hoa, Ám Khí Phổ xếp hạng thứ mười?”
Lục Phiên đưa mắt nhìn Công Thâu Vũ, Bạo Vũ Lê Hoa có thế nói là tác phẩm rất xuất sắc, do Công Thâu Vũ hao tốn tinh lực cả đời chế tạo ra, thế nhưng hiện nay chẳng qua chỉ xếp hạng thứ mười.
Lục Phiên có chút tò mò, những ám khí khác xếp hạng cao hơn lại huyền diệu đến bực nào.
“Phượng Linh (suy đoán), Ám Khí Phổ thứ bảy, dùng chín vạn cây độc châm chế tạo, trong nháy mắt nổ tung, sẽ hóa thành một con Hỏa Phượng đang giương cánh, độc tố trong kim châm, có thể theo linh khí vận chuyển, đi sâu vào trái tim, làm trái tim nổ nát mà chết.”
Lông mày của Lục Phiên hơi giật giật một chút, ám khí dùng độc?
“Độc tố có thể theo linh khí mà vận chuyển?
Lục Phiên có chút tò mò.
“Công tử, loại độc tố này, chính là Lục thành chủ rút ra từ trong Triều Thiên cúc.”
Công Thâu Vũ chân thành nói.
“Lục thành chủ chính là truyền nhân của Nông gia, Nông gia am hiểu nhất chính là nghiên cứu cỏ cây hoa lá.”
Lục Phiên có chút sững sờ, nhìn về phía Lục Trường Không đang đứng bên người Công Thâu Vũ.
Lão cha của chính mình… Thế mà còn có bản lĩnh từ trong Triều Thiên cúc rút ra độc tố?
Điều này, Lục Phiên đúng là không có phát hiện ra, hắn cũng là lần đầu tiên biết được, thì ra Triều Thiên cúc là có độc.
Không trách bên trong lâm viên, Lục Trường Không trồng rất nhiều hoa cỏ.
Truyền nhân của Nông gia sao?
Lục Phiên cười cười.
Đã từng Bách gia, bây giờ trong thời đại của tu hành giả, vẫn như cũ tỏa ra hào quang thuộc về bọn hắn.
Lục Phiên tiếp tục nhìn xem Ám Khí Phổ.
Ví dụ như, Thiên Địa Liên, Bồ Đề Lệ, Sinh Tử Bộ… Những ám khí này đều là Công Thâu Vũ suy đoán, tưởng tượng ra, thậm chí có một chút ý tưởng rất táo bạo, thiên mã hành không, tuy nhiên, Lục Phiên vẫn cảm nhận được tính khả thi trong đó.
Dù sao, tu hành, vốn chính là một quá trình sáng tạo, biến không thể thành có thể.
Hắn nhìn thoáng qua Công Thâu Vũ một chút, nếu như thật sự có thể hiện thực hóa những ý tưởng này, có lẽ, Công Thâu Vũ có thể bằng sức bản thân, khai sáng ra ám khí chi đạo, trở thành một đời Cơ Quan đại sư.
Lục Phiên khép quyển Ám Khí Phổ lại.
“Không tệ.”
Tâm tình của Công Thâu Vũ lập tức có chút kích động.
Đối với Công Thâu Vũ, Lục Phiên chính là một vị luyện khí đại sư.
Cho nên, có thể được Lục Phiên tán thành, Công Thâu Vũ hết sức hưng phấn.
“Tính khả thi vẫn có, nếu là có thể thật sự chế tạo ra, những ám khí này, nhất định sẽ phóng ra hào quang thuộc về bọn hắn, ngươi có lẽ sẽ nhờ vào những ám khí này mà có được cảm ngộ, trên mặt tu hành sẽ có tiến bộ nhảy vọt, đây là con đường chỉ thuộc về một mình ngươi.”
Lục Phiên cười cười, nói.
Công Thâu Vũ nhận lại Ám Khí Phổ, tâm tình kích động rời đi.
Nếu đạt được sự tán thành của Lục Phiên, vậy hắn liền chuẩn bị bắt tay vào chế tạo những ám khí này.
Hơn nửa đời người, hắn hao tốn tất cả tâm huyết để chế tạo ám khí Bạo Vũ Lê Hoa.
Trong thời gian kế tiếp, hắn sẽ toàn tâm toàn ý, đem hết sức lực dùng trên việc chế tạo ám khí.
Lục Trường Không, Lục Phiên cùng nhau đi dạo ven hồ trong chốc lát.
Hai cha con hàn huyên rất nhiều.
Bây giờ Lục Phiên mới hiểu được, từ khi đại thế thiên hạ ổn định lại, Lục Trường Không quyết định tiếp tục con đường của Nông gia, nghiên cứu các loại cỏ cây.
Theo linh khí phun trào, hoa cỏ trong thiên hạ bắt đầu biến hóa, rất nhiều thuộc tính đều thay đổi, rất khác so với lúc trước, rất nhiều hoa cỏ sinh ra dược tính cùng độc tính kỳ lạ.
Lục Trường Không muốn nghiên cứu rõ ràng, đồng thời biên tập thành sách.
Lục Phiên đương nhiên là tôn trọng lựa chọn của Lục Trường Không.
Lục Trường Không cười vỗ vỗ bả vai của Lục Phiên, đôi mắt có chút sâu thẳm, hắn không nói thêm gì.
Quay người rời đi, leo lên thuyền nhỏ, chiếc thuyền lắc lư nhè nhẹ, từ từ rời bến, biến mất dần trong màn sương mù dày đặc.
Lục Phiên nhìn xem Lục Trường Không rời đi, lại nhìn một chút về phương hướng Công Thâu Vũ vừa đi.
Trên đảo, Nghê Ngọc đang rất cố gắng luyện chế đan dược.
Bên trong Thư lâu, rất nhiều tu hành giả, đang học tập như đói như khát.
Gió hồ nhè nhẹ quét qua, làm lay động quần áo của Lục Phiên.
Hắn bỗng nhiên nở một nụ cười.
Muôn kiểu tu hành cùng tranh minh.
Tu hành giả trăm nhà đua tiếng, có lẽ khoảng cách cũng không còn xa nữa.
. . .
Nhiếp Trường Khanh vừa thông qua Long Môn đi tới cấm vực của Qam quận.
Mạc Thiên Ngữ liền mang theo bức hoành phi ghi mấy chữ xem bói theo đi qua, mở miệng cười cười: “Lần này đi cấm vực, sao có thể thiếu tại hạ?”
“Ngươi muốn đi khiêu chiến đệ tử của Võ Đế thành, không thể thiếu được sự tham mưu của tại hạ… Quẻ của tại hạ, chuẩn vô cùng.”
Mạc Thiên Ngữ cười một tiếng.
Nhiếp Trường Khanh không nói gì, nhưng mà, Mạc Thiên Ngữ muốn vào cấm vực, Nhiếp Trường Khanh cũng sẽ không ngăn cản.
Còn quẻ bói của Mạc Thiên Ngữ, Nhiếp Trường Khanh cũng mơ hồ nhận ra chút khác thường.
Hai người vừa vui vẻ trò chuyện, vừa hướng về bên trong cấm vực bước đi.
Nam Phủ quân đang canh giữ cấm vực, thấy Nhiếp Trường Khanh cùng Mạc Thiên Ngữ, trên mặt đều hiện lên vẻ tôn kính, hai người này mới thật sự là người có đại dũng khí, lại chuẩn bị xông vào cấm vực tràn đầy huyền bí.
Bức tường không khí nổi lên một cơn chấn động.
Nhiếp Trường Khanh cùng Mạc Thiên Ngữ đồng thời bước ra, xuất hiện bên trong miếu bồ tát.
Bên ngoài miếu, gió tuyết vẫn như cũ.
Nhưng mà.
Hai người vừa mới hiện thân.
Bên ngoài miếu bồ tát.
Đột nhiên có một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ bay lên.
Một đoàn khí tức nóng bỏng như mặt trời ban trưa, từ bên ngoài miếu tràn vào, áp lực đáng sợ, làm cho Bồ Tát miếu phảng phất sau một khắc sẽ bị nghiền thành bột phấn.
Vô số tuyết trắng, bị chấn động từ trên nóc Bồ Tát miếu, ào ào rớt xuống.
Bên ngoài miếu.
Đỗ Long Dương một thân áo đen, bước từng bước một đi đến, những nơi đi qua, tuyết trắng đầy đất đều bị tan rã.
Nhiếp Trường Khanh cùng Mạc Thiên Ngữ chỉ cảm thấy áp lực đáng sợ, làm cho hô hấp của bọn hắn như bị chặn lại, hít thở không thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận