Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 236: Mọc cánh cũng khó thoát khỏi Nam Phi.

Dịch: Tiểu Du
Máu chảy trên nền tuyết trắng, nhuộm đỏ cả một khoảng đất.
Tuyết lớn rơi xuống.
Nhưng chưa chạm mặt đất đã bị nhiệt độ nóng bỏng hóa thành nước.
Một con Hỏa Hoàng xinh đẹp với bộ lông màu đỏ rực đang giương cánh dừng lại trên không trung, mỏ chim bén nhọn nhìn như một thanh đao sắc bén, tùy tiện liền có thể xé nát mọi thứ.
Hắc Long bị con Hỏa Hoàng này tấn công, thân thể lưu lại một vết cào đẫm máu, long lân rơi leng keng trên mặt đất.
Đây là một con Hỏa Hoàng, cường đại hơn nhiều so với con Hoàng Sồ (Phượng hoàng con) trước đó.
Cửu Hoàng đệ nhị biến… Hoàng Vũ.
Tất cả mọi người trong Ngự Hoa viên đều kinh hãi, Vũ Văn Tú thì trừng lớn mắt, siết chặt nắm đấm lại.
Hắc Long của hắn bị thương!
Tiểu Phượng Nhất sau khi bước vào Hoàng Vũ cảnh thì sinh ra hỏa vũ, giương cánh trên không trung, tựa như có thể khống chế ngọn gió, khiến uy lực của ngọn lửa nóng bỏng kia tăng mạnh.
Gáy một tiếng lớn.
Tiểu Phượng Nhất giống như một mặt trời nhỏ nhìn chằm chằm Hắc Long, mỏ chim khẽ mở, phát ra tiếng kêu chói tai.
Hắc Long cũng gầm nhẹ, nhìn chằm chằm vào Tiểu Phượng Nhất, hai bên giằng co trong Ngự Hoa viên.
Dường như có sóng khí vô hình đối kháng lẫn nhau.
《 Cửu Hoàng biến 》 là một môn công pháp huyền bí, dù là Lục Phiên đều không thể nhìn thấu phẩm giai, đủ để chứng minh công pháp này cường hãn, mà Tiểu Phượng Nhất thông qua công pháp mà phát sinh thuế biến, tự nhiên cũng cường đại.
Tiểu Phượng Nhị với Tiểu Phượng Tam thì chưa từng thuế biến.
Không phải bọn nó không thể thuế biến, mà là do Bạch Thanh Điểu chưa đủ năng lực để khiến cho bọn nó thuế biến.
Mới chỉ làm cho Tiểu Phượng Nhất bước vào đệ nhị biến, thì mũi miệng nàng đã chảy máu rồi, nếu thật sự để Tiểu Phượng Nhị với Tiểu Phượng Tam cùng bước vào đệ nhị biến thì sợ nàng sẽ trực tiếp chết ngay tại chỗ.
Giang Li thương xót, ngay tại lúc Bạch Thanh Điểu ngã xuống đất liền xông ra ngoài.
“Rút lui!”
Giang Li thừa dịp Hắc Long vệ với Hắc Long giằng co với Tiểu Phượng Nhất, gầm nhẹ một tiếng.
Hắn ôm Bạch Thanh Điểu, Tiểu Phượng Nhị với Tiểu Phượng Tam không được Bạch Thanh Điểu khống chế thì khôi phục dáng vẻ gà con mơ màng.
Nhìn thiếu nữ trong ngực còn đang chảy máu, đôi mắt Giang Li đỏ rực.
Thực lực hắn quá yếu ớt, thế nên ngay cả nàng cũng không thể bảo vệ, ngược lại còn để nàng liều mình vì hắn.
Hắn bỗng khát vọng thực lực cường đại.
Hắn nhảy lên lưng Tiểu Phượng Nhị.
La Thành vừa đánh vừa lui, nhảy lên bắt lấy móng vuốt Tiểu Phượng Tam, hai con Hỏa Hoàng giương cánh bay cao, khiến tuyết trắng trên mặt đất đều bị thổi tan.
“Giữ bọn hắn lại!”
Đôi mắt Vũ Văn Tú trừng lớn, lạnh lẽo quát lên.
Hắc Long vệ tỉnh lại, vội vã tiếp tục xông lên, Hắc Long Thập Tam giáp thì chạy như điên, nhảy lên một cái.
Phía dưới có cung binh vác trường cung bắn lên.
Mũi tên dày đặc bay tới Hỏa Hoàng trên bầu trời.
Trường đao trong tay Giang Li vung lên, chặt đứng từng mũi tên bay tới, đây đều là do người bình thường bắn ra, dễ chống lại.
La Thành thì trừng mắt, quét qua một đao, tất cả mũi tên liền rơi xuống.
“Phế vật!”
Một tên Hắc Long Thập Tam Giáp đoạt lấy trường cung, rút ra một mũi tên, kéo cung.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi.
Sau đó, trường cung cong như trăng tròn.
Đột nhiên buông tay, lực đạo mạnh mẽ khiến trường cung trong tay nổ tung.
Một mũi tên này phát ra âm thanh rít tai, bay nhanh tới.
Mục tiêu là Bạch Thanh Điểu đang hôn mê.
Tên này phát hiện Bạch Thanh Điểu mới là người khống chế ba con Hỏa Hoàng, chỉ cần thiếu nữ này chết đi, con Hỏa Hoàng đang giằng co với Hắc Long tất nhiên sẽ hoảng loạn.
Giang Li trên lưng Tiểu Phượng Nhị trong lòng bỗng kinh hãi.
Một mũi tên bay nhanh tới.
Khiến con ngươi Giang Li co lại.
Hắn vận chuyển linh khí, muốn đánh bay mũi tên này, chỉ là đối phương cũng sử dụng linh khí, mũi tên này đã là mũi tên do tu hành giả bắn ra, khó mà cản lại được.
Vả lại, mục tiêu của mũi tên này chính là Bạch Thanh Điểu.
Giang Li ngăn không được, chỉ có thể vươn mình, dùng thân thể hắn ngăn mũi tên này lại.
Phập một tiếng.
Mũi tên lạnh lẽo xuyên qua thân thể Giang Li, dừng trước khuôn mặt tái nhợt của Bạch Thanh Điểu, từng giọt máu nóng ấm không ngừng nhỏ xuống, rơi trên đôi lông mi thật dài của thiếu nữ.
Tiểu Phượng Nhị với Tiểu Phượng Tam giương cánh, bay nhanh.
Tiểu Phượng Nhất thì sau khi đối kháng một kích của Hắc Long, liền lui lại, giương cánh hóa thành một tia lửa, bay nhanh ra.
Phút chốc đã đến dưới thân thể của Tiểu Phượng Nhị với Tiểu Phượng Tam.
Cả hai rơi vào lưng Tiểu Phượng Nhất, sau khi bước vào Cửu Hoàng đệ nhị biến, thân thể của nó đã lớn hơn rất nhiều, đã có thể chở được Tiểu Phượng Nhị với Tiểu Phượng Tam.
Vỗ cánh, Tiểu Phượng Nhất như một đoàn lửa đỏ, phát ra một tiếng gáy to, bay qua vùng trời Hoàng thành.
Thế nhưng, vừa mới ra khỏi Hoàng thành, năng lượng hao sạch, liền rơi xuống đất.
Tiểu Phượng Nhị với Tiểu Phượng Tam cũng hóa thành gà con lông xù, uể oải nằm trong tuyết trắng.
La Thành rơi xuống đất, lăn mình đứng dậy, dù sao cũng là tu hành giả, tố chất thân thể tốt hơn trước kia nhiều.
Hắn phi tới đỡ thân thể Giang Li.
“Đi.”
Sắc mặt Giang Li vẫn như thường, nói.
La Thành nhìn kĩ, sau đó gật đầu, nhặt lên ba con gà con, nhét vào vạt áo trước ngực mình.
Sau đó đeo đao phi nhanh ra ngoài Đế Kinh.
“Vũ Văn Tú sẽ không để cho chúng ta rời đi dễ dàng như vậy, nhất định sẽ điều động đại quân trong Đế Kinh đuổi giết chúng ta, thế nhưng, mệnh lệnh của hắn chỉ mới truyền ra, chúng ta… Mau rời đi, hẳn là kịp.”
Giang Li nói.
Hắn ôm Bạch Thanh Điểu, từng bước chạy nhanh.
Bờ vai hắn đẫm máu.
Tiếng vó ngựa dần trở nên dồn dập.
Thiết kỵ trong Đế Kinh quả nhiên được điều động, trên đường dài Đế Kinh, bình dân đều đã sớm trốn trong nhà mình, đường cái đìu hiu.
La Thành mang theo Giang Li chạy nhanh.
Âm thanh thiết kỵ Đại Chu đã vang tới.
Khuôn mặt La Thành đỏ bừng vì gió tuyết, hắn không ngừng quay đầu nhìn lại, liền thấy tinh binh Đại Chu đen nghịt vây tới.
Sắc mặt của hắn khẽ biến.
Cái này… Thật sự là tuyệt đường sống a.
La Thành hắn… Chẳng lẽ hôm nay phải chết ở chỗ này?
Lão cha hắn còn chưa thấy hắn cưới vợ mà.
La Thành cắn răng, không cam tâm, lúc này, người hắn nghĩ tới không phải là La Nhạc, ngược lại là… Hình ảnh hắn đứng trên cổng thành, nhìn một bóng lưng cô độc từng bước tiến tới.
La Thành sợ giật nảy mình, dùng tay vỗ vỗ gương mặt.
Khiến mình tỉnh táo một chút, chớ suy nghĩ lung tung.
Sắc mặt Giang Li cũng bắt đầu tái nhợt vì mất máu quá nhiều.
Hắn không cần nghĩ cũng biết, sau lưng tất nhiên là thiết kỵ Đại Chu dày đặc, hắn thường xuyên lĩnh binh, thậm chí còn biết được, nếu như là luyện tập bình thường thì chỉ còn thời gian mười hơi thở.
“La Thành, tiếp tục đi!”
Giang Li không hề từ bỏ, ôm Bạch Thanh Điểu tiếp tục tiến về phía trước.
Hắn đã hứa với Bạch Phượng Thiên là phải chăm sóc tốt Bạch Thanh Điểu bình an cả đời, vậy mà giờ đây, Bạch Thanh Điểu lại thành như thế này. Dù hắn chết, cũng không còn mặt mũi đối diện với Bạch Phượng Thiên.
Thế nên, hắn không thể chết được, hắn muốn dẫn Thanh Điểu thoát khỏi chỗ này.
La Thành quay đầu, nhìn khuôn mặt kiên nghị của Giang Li, khẽ liếm đôi môi khô khốc vì gió tuyết.
“Phía trước… Không còn đường nữa.”
La Thành nói.
“Không có đường, vậy thì… Giết ra một con đường.”
Giang Li thở phì phò, nói.
“Ta hận đã không tu hành sớm một chút, nếu như thời gian nhiều hơn, có lẽ… Hôm nay ta sẽ không vô lực như vậy.
“Bá Vương nói rất đúng, thời đại bây giờ, lực lượng mới là căn cơ, đây là một cái thời đại có thể sáng tạo kỳ tích.”
Giang Li hít sâu một hơi, tiếp tục tiến tới trong tuyết.
Máu nóng rơi trên nền tuyết trắng, dần dần nhộm đỏ cả một đường.
La Thành cắn răng, tay hắn cầm đao, Long Huyết Chi Lực vận chuyển tới cực hạn.
Thôi thì…
Nếu đã trốn không thoát, vậy thì giết đi.
Lúc trước hai người lão Nhiếp với Ngưng Chiêu giết mấy nghìn quân, La Thành hắn cũng có thể làm được.
Dù sao thì bây giờ La Thành hắn cũng không yếu hơn Nhiếp Trường Khanh với Ngưng Chiêu lúc trước.
Chỉ là giết người thì cần thời gian, mà một khi bị giữ chân, Hắc Long vệ và Hắc Long Thập Tam giáp sẽ tới, lúc đó khó có thể thoát được.
Chỉ có tu hành giả mới có thể đối phó tu hành giả, lời này vẫn rất đúng.
Long Huyết Chi Lực tràn ngập trong cơ thể hắn.
La Thành cầm đao, sau lưng hắn mơ hồ tản ra đao khí.
Bỗng nhiên.
Ngay lúc La Thành chuẩn bị liều mạng.
Sau lưng bỗng vang lên âm thanh keng két.
La Thành khó tin quay đầu, liền thấy cánh cửa thành Đế Kinh đóng chặt bỗng mở ra.
Sắc mặt tái nhợt của Giang Li cũng hiện lên nét hoảng sợ, kinh ngạc ôm Bạch Thanh Điểu nhìn về phía cổng thành.
Chỉ thấy dưới cửa thành.
Hai lão binh mặc áo giáp Đại Chu đang đẩy cánh cửa thành nặng nề kia ra.
Bọn hắn tháo mũ giáp xuống, bình thản nhìn Giang Li.
Lẳng lặng nhìn, không nói gì, thế nhưng… Không hiểu tại sao bầu không khí bỗng trở nên nặng nề.
La Thành ngây người.
Ánh mắt Giang Li gợn sóng.
Hắn ngẩng đầu, thấy được từng tên tinh binh Đại Chu mặc giáp đứng trên cổng thành, đó là những binh lính hắn đã từng huấn luyện qua.
Nhóm tinh binh đang kéo chặt trường cung đều bỏ cung tiễn xuống.
Bọn hắn nhìn chằm chằm Giang Li, bỏ mũ giáp trên đầu xuống.
Khoảnh khắc này, nội tâm Giang Li bỗng hơi xúc động.
Sau lưng hắn, tiếng vó ngựa cũng dần lắng xuống.
Giang Li quay đầy, liền thấy trên đường dài Đế Kinh, Đại Chu thiết kỵ uy nghiêm đứng lặng.
Bọn hắn rút đao kiếm bên hông ra, cắm vào trong tuyết trắng.
Mỗi một tên binh lính đều đứng hà hơi trong tuyết lớn. Thở ra hơi nóng, đỏ mặt, nhìn Giang Li.
Giang Li ôm Bạch Thanh Điểu, toàn thân nhuốm máu, sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng khuôn mặt đang tái nhợt của hắn lại run run, dường như hắn đoán được mục đính của những binh lính này, trong lòng giống như bị chùy nặng đánh lên.
Lúc này, dường như đang có một dòng nước nóng cuộn trào trong mạch máu toàn thân, ánh mắt hắn giống như bị tuyết bay vào, không nhịn được rơi nước mắt.
Hắn nhơ tới những ngày tháng cùng tinh binh Đại Chu trấn thủ Nguyên Xích thành, thời điểm đó, bọn hắn cắm từng miếng thịt lớn, uống từng chén rượu đầy, dù tình thế nguy hiểm, thế nhưng Giang Li chưa từng bỏ cuộc, tự thân khích lệ từng binh lính.
Ai nói Binh Gia không có tình.
Giang Li cắn chặt răng, không lãng phí thời gian nữa, ôm Bạch Thanh Điểu, quay người đưa lưng về phía tinh binh thiết kỵ Đại Chu, sau đó, linh khí quay cuồng dưới chân, nền tuyết trắng đột nhiên nổ tung.
Thân thể hắn bắn ngược ra, đạp tuyết chạy như bay hướng ra ngoài thành.
Từ từ kéo dài khoảng cách với đại quân.
Kéo dài khoảng cách không thể trở lại.
La Thành thu đao, lao ra khỏi Đế Kinh.
Tại lúc xuyên qua hai lão binh mở cửa thành, Giang Li loáng thoáng nghe giọng hai lão binh khàn khàn mang chút khẩu âm Đế Kinh.
“Tướng quân, sống sót.”
“Kiếp sau nguyện tiếp tục làm quân dưới trướng tướng quân.”
Oanh!
Tuyết trắng dưới chân nổ tung, Giang Li cùng với La Thành cuối cùng cũng ra khỏi tòa thành cổ kính này rồi.
Bên ngoài, tuyết trắng mênh mông.
Hai mươi tên Hắc Long thiết kỵ vượt qua tinh binh Đại Chu đuổi tới.
“Ai bảo các ngươi mở thành? Muốn chết sao? !”
Một tên Hắc Long vệ trừng mắt, gầm lên một tiếng.
Ở trên ngựa vung đao, đầu hai lão binh liền bay lên trời.
Tuyết trắng trước cổng thành biến thành đỏ thẫm.
Hắc Long vệ giục ngựa truy sát, tinh binh Đại Chu nhìn nhau, không nhanh không chậm rút vũ khí cắm trong tuyết ra, truy sát theo.
Chỉ là, bọn hắn không nhiệt tình lắm.
Giang Li nhìn tuyết trắng mênh mông phía trước, hơi choáng váng.
La Thành đeo đao cắn răng chạy nhanh theo.
Sau lưng là tiếng vó ngựa dồn dập, hai mươi tên Hắc Long vệ truy sát theo.
Mặc dù đã ra khỏi Đế Kinh, thế nhưng tình thế vẫn nguy cấp như cũ.
Bỗng dưng.
Bên trong tuyết lớn.
Hiện ra một bóng người mờ ảo đang đi tới, tụng niệm thơ văn mơ hồ không rõ.
Đó là một thư sinh lôi thôi, trong tay là một vò rượu, mỗi khi đi được hai bước là lại hớp một ngụm rượu.
Sau lưng hắn là một thiếu niên cõng trường thương, thiếu niên này cũng mặc nho sam, thế nhưng vò rượu trong tay lại chưa từng bị gỡ giấy dán ra.
Thư sinh lôi thôi cùng với thiếu niên cõng thương hoàn toàn đối lập với nhau, lại cùng nhau xông vào mảnh chiến trường đầy chết chóc này.
La Thành ngưng mắt, nhìn thư sinh lôi thôi đang cản đường, lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên.
Đó là cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Giang Li ôm Bạch Thanh Điểu cũng ngẩn người chốc lát.
Sau lưng hắn.
Hai mươi tên Hắc Long thiết kỵ ghìm cương lại, móng ngựa chà sát trên nền tuyết trắng.
“Các hạ là ai, Đế Kinh Hắc Long vệ đang đuổi bắt trọng phạm, người không liên quan lui lại!”
Tên Hắc Long vệ cầm đầu mở miệng, nói.
Thư sinh lôi thôi ôm vò rượu, khẽ nhấp một ngụm.
Bỗng nhiên hung hăng ném vò rượu xuống đất.
Hắn đưa hai tay lên, vén mái tóc xốc xếch trên đầu lên, lộ ra một gương mặt quen thuộc.
“Hạo Nhiên tông, Khổng Nam Phi… Mọc cánh cũng khó thoát khỏi Nam Phi… Nấc.”
“Tới đón một lão bằng hữu, người nào cản đường… Nấc… Đều phải chết.”
Thiếu niên sau lưng thư sinh lôi thôi suy nghĩ một chút.
Vội nói: “Mạnh Hạo Nhiên, Hạo Nhiên tông Hạo Nhiên.. .”
Thiếu niên vừa nói xong, thư sinh lôi thôi liền quay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn.
Thiếu niên lập tức nghẹn lời, vội vứt vò rượu đang ôm cho thư sinh lôi thôi.
Nháy mắt bầu không khí liên trở nên yên tĩnh.
Chỉ còn lại âm thanh gió tuyết bay đầy trời.
Giang Li vẫn khó có thể tin nhìn thân anh lôi thôi kia…
Đây là… Khổng Nam Phi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận