Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 321: Tư chất Nhân Bảng đầu bảng (1)

Dịch: ming ming
Đối với Võ Đế thành, Lục Phiên cũng không xa lạ gì.
Lần trước hắn chiếm cứ thân thể của Thiên Hư công tử, đã thấy qua Võ Đế thành từ xa, cho nên, Lục Phiên có chút quen thuộc.
Hắn chiếm lấy cơ thể Phong Nhất Lâu, mặc dù Lục Phiên cũng không biết tại sao Phong Nhất Lâu lại xuất hiện ở trên đường đi của hắn, thế nhưng, Lục Phiên cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, ít nhất, sự xuất hiện của Phong Nhất Lâu, đã giúp Lục Phiên giải quyết không ít phiền toái.
Trường bào màu tím tung bay phất phới trong gió tuyết.
Lục Phiên chắp tay sau lưng từ từ đi xuống núi hoang, hắn không cùng với đệ tử nội môn Võ Đế thành đi truy sát Nhiếp Trường Khanh.
Mà là tự thân một mình đi vào bên trong Võ Đế thành, hắn muốn tìm hiểu sâu hơn cái thế giới bên này.
Đây rốt cuộc là một thế giới như thế nào, Lục Phiên có chút hiếu kỳ, hắn biết đây là một thế giới trung võ đỉnh cấp, thế nhưng, cụ thể chi tiết hơn về cái thế giới này, hắn lại không rõ ràng.
Một cái thế giới trung võ đỉnh cấp, hẳn là gần chạm tới mốc thăng cấp để trở thành thế giới cao võ.
Vừa vặn có thể làm tư liệu tham khảo cho Lục Phiên.
Mà muốn hiểu thêm về thế giới, ngoại trừ du lịch tự mình từng bước đi tiếp xúc ra, còn có một cách, đó chính là thông qua sách vở ghi chép để tìm hiểu.
Trên đường đi, có không ít áo bào tím đệ tử nội môn Võ Đế thành đang đi lên núi hoang, bọn hắn thấy được Phong Nhất Lâu, đều ngây ngẩn cả người.
“Phong sư huynh, vì sao không đuổi theo tên giặc kia, mà lại đi ngược xuống núi?”
“Hôm nay Phong sư huynh sao lại im lặng thế, thật không thể tưởng tượng nổi!”
“Có chút cổ quái, Phong Nhất Lâu mà lại không khoe khoang thất chuyển Kim Đan của hắn?”
...
Lời nói của những tên áo bào tím đệ tử nội môn Võ Đế thành, xuyên qua trong gió tuyết truyền đến tai, Lục Phiên nghe xong đôi mắt không khỏi nhảy lên.
Không đủ cao điệu sao?
Lục Phiên cười cười, bên hông của hắn có một miếng ngọc bội, đó là thứ tượng trưng cho thân phận của đệ tử Võ Đế thành, phía trên lệnh bài có khắc tên của cơ thể này, Phong Nhất Lâu.
Lục Phiên cất lệnh bài lại, chắp lấy tay, chầm chậm đi xuống núi hoang.
Dù cho đã chiếm cứ lấy cơ thể Phong Nhất Lâu, Lục Phiên vẫn là Lục Phiên, hắn chỉ làm theo ý mình, sẽ không học theo thói quen của Ph Nhất Lâu.
Dù cho sẽ bị nhận ra, Lục Phiên cũng không có chút lo lắng nào.
Rời khỏi núi hoang, Lục Phiên quay đầu, hắn không biết Lão Nhiếp có thoát ra khỏi truy sát hay chưa.
Chỉ một câu treo thưởng của Đỗ Long Dương, cơ hồ là đã ép Nhiếp Trường Khanh bước một một chân vào địa ngục.
Nhưng, như vậy, cũng là tạo cho Nhiếp Trường Khanh một áp lực đủ lớn.
Lục Phiên miệng nhẹ ngâm điệu hát dân gian, đi nhanh về hướng Võ Đế thành.
Lục Phiên khống chế linh thức điều khiển cơ thể, đang dần dần quen thuộc với sức mạnh của thân thể này.
Mặt đất dưới chân hắn nổ tung, làm cho vô số tuyết tan thành khói bay lên, thân thể Phong Nhất Lâu hóa thành một luồn sáng màu tím bay xẹt thẳng đi.
Trong không khí, mơ hồ có lôi cung lẹt xẹt xuất hiện, đó là thân pháp kỹ 《 Lôi Động quyết 》, khẽ động như lôi đình.
Thân pháp kỹ quan động nhất là lực khống chế, cho nên, Lục Phiên thi triển Lôi Động quyết để quen thuộc cái thân thể này, là lựa chọn sáng suốt.
Con đường gần năm mươi dặm, rất nhanh liền đi hết.
Lục Phiên ngẩng đầu, nhìn Võ Đế thành nguy nga trước mặt, áp lực hùng hồn tuôn ra, đè xuống làm cho người khác cảm thấy không thể thở nổi.
Võ Đế thành, cả tòa thành chính là một thế lực lớn.
Lục Phiên đứng lặng trước Võ Đế thành, áo bào phần phật.
Không thể không nói, cho dù Đế Kinh thành là tòa thành hùng vĩ nhất Đại Chu triều của Ngũ Hoàng đại lục, nhưng khi so với Võ Đế thành, vẫn là thua chị kém em, uy thế yếu hơn.
Tường thành Võ Đế thành rất cao, mà trên đó còn có đủ loại hoa văn kì dị, những đường văn này khiến bức tường thành trở nên càng thêm vững chắc.
Lục Phiên điều khiển thân thể Phong Nhất Lâu, nhìn thoáng qua tường thành, đường cong trong đôi mắt nhảy lên, mô phỏng lại trận pháp trên tường thành.
Trận pháp này, trong mắt hắn, như là tháo rời ra từng phần.
Chỉ nghiên cứu trận pháp trong chốc lát, trận pháp này đã bị Lục Phiên nhìn thấu, Lục Phiên có Truyền Đạo đài bát quái trận trong tay, hắn vốn chiếm ưu thế với những trận pháp này.
Mất đi hứng thú với trận pháp, Lục Phiên liền chuẩn bị thâm nhập Võ Đế thành.
Đi tới dưới Võ Đế thành, cả tòa Võ Đế thành lớn như vậy mà lại không có người trấn giữ.
Trước cửa thành, có năng lượng của trận pháp từ phía trên hướng xuống, hình thành một màn che trước mặt.
Lục Phiên kinh ngạc một hồi, liền hiểu ra, Trận Pháp sư của Võ Đế thành, rất tự tin với cách bố trí trận pháp của mình.
Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Lục Phiên giơ tay lên, năm ngón tay khẽ động, điểm nhẹ trên trận pháp ở trước cửa thành, chỉ chốc lát sau, trận pháp ở cửa thành liền được phá giải, giống như vải mành được xốc lên.
Lục Phiên khoan thai bước vào trong.
Bên trong Võ Đế thành cực kỳ huyên náo, Lục Phiên thậm chí còn nhìn thấy không ít sinh vật kì dị.
Như là ngựa có đôi cánh trên lưng, còn có loại như sư tử làm thú kéo xe đi lại.
Khiến đôi sáng Lục Phiên sáng lên.
Yêu thú sao?
Lục Phiên tựa như đang suy ngẫm, hắn không ngừng học tập mọi thứ chung quanh.
Có thể dùng để cải tạo Ngũ Hoàng đại lục.
Vừa vào Võ Đế thành, linh thức của Lục Phiên lập tức thoáng thu liễm lại, bởi vì, bên trong Võ Đế thành, có thật nhiều luồng khí tức cường hãn, khí tức này, cấp bậc đều là không thua kém gì Đỗ Long Dương.
Mặc dù Lục Phiên không sợ bị bại lộ, thế nhưng… sau khi bại lộ, rất khó có thể tìm lại được một thân thể giống vậy.
Cho nên, Lục Phiên cũng phải chú ý một chút.
“Võ Đế thành Tàng Kinh các…”
Đôi mắt Lục Phiên gợn sóng, mục tiêu của hắn chính là Tàng Kinh các, vốn là thế lực lớn của thế giới này, Tàng Kinh các của Võ Đế thành có lẽ sẽ có những điển tịch mà Lục Phiên mong đợi.
“Là hắn, Nhân bảng thứ chín Phong Nhất Lâu!”
“Hắn không phải đã ra khỏi thành truy sát tên giặc xâm nhập trái phép kia sao? Tại sao lại trở về rồi? Xem hắn đi hướng này, là chuẩn bị đi Tàng Kinh các? Nghe nói Phong Nhất Lâu rất muốn vào Tàng Kinh các, nhưng mỗi lần đều thất bại, sao hắn vẫn chưa biết xấu hổ cứ mặt dày đòi vào?”
“Không nghĩ xem Tàng Kinh các đó là khu vực gì, các tu sĩ trong Võ Đế thành, chỉ có tới cấp Nguyên Anh cảnh mới có một lần cơ hội vào trong Tàng Kinh các tùy ý xem các điển tịch.”
Âm thanh trò chuyện huyên náo của những người chung quanh truyền đến.
Lục Phiên vốn không thèm để ý, nhưng, nghe được tin tức về Tàng Kinh các, khiến Lục Phiên vô cùng hào hứng.
Lục Phiên bước chân khẽ động, lập tức trong không khí chỉ còn lại ánh sáng của những đạo lôi cung.
Sau một khắc, hắn xuất hiện bên cạnh một tên đệ tử áo bào tím đang len lén nói chuyện khi nãy.
“Ngươi có biết, thế nào để vào được Tàng Kinh các?”
Lục Phiên nhìn tên đệ tử áo bào tím này thản nhiên hỏi.
Tên đệ tử bị Phong Nhất Lâu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt làm cho giật nảy mình, nghĩ đến hắn vừa nhỏ giọng nói Phong Nhất Lâu mặt dày không biết xấu hổ, lập tức cả người lạnh ngắt.
Hắn “Phù phù” một tiếng liền quỳ gối trước mặt Lục Phiên, sợ xanh mặt.
“Phong sư huynh tha mạng… Ta không nên lắm mồm, ta không nên ăn nói lung tung…”
Tên đệ tử này sợ xanh mặt lại, Lục Phiên có chút không nói gì, xem ra tên Phong Nhất Lâu bị hắn chiếm cứ thân thể này, tính tình thật không tốt a.
“Trả lời ta.”
Lục Phiên hiền từ vỗ vỗ đệ tử, nói.
Tên đệ tử cả người run rẩy, làm thế nào để vào Tàng Kinh các, Nhân Bảng thứ chín Phong Nhất Lâu chẳng lẽ lại không biết hay sao?
Tên thường xuyên khiêu chiến để tiến vào Tàng Kinh các nhưng lần nào cũng thất bại như Phong Nhất Lâu sao lại không rõ?
Phong Nhất Lâu rõ ràng là đang kiếm chuyện, trả lời câu hỏi chẳng qua là để lấy cớ.
Mặc kệ hắn trả lời đúng, hay là sai, đều sẽ phải gánh chịu một trận đánh đập.
Nhưng, đệ tử này vẫn là thành thành thật thật trả lời.
“Tàng Kinh các có đặt ra luật khiêu chiến, đệ tử nội môn có thể khiêu chiến thủ các trưởng lão của Tàng Kinh các, nếu chiến thắng thắng, là có thể tiến vào.”
Tên đệ tử này nói.
Lục Phiên nheo lại mắt.
Hắn không có kế thừa trí nhớ của Phong Nhất Lâu, cho nên đối với những cái này cũng không rõ lắm.
Khiêu chiến thủ các trưởng lão?
Tại Võ Đế thành, các chức trưởng lão đều là Nguyên Anh cảnh, nói cách khác, muốn vào Tàng Kinh các, nhất định phải dùng Kim Đan cảnh đánh với Nguyên Anh cảnh.
Độ khó này rất lớn, đây rõ ràng là ngăn chặn không cho đệ tử tầm thường vào Tàng Kinh các.
Lục Phiên cười cười.
Không để ý đến cái bóng người đang kia quỳ rạp trên đất run rẩy nơm nớp lo sợ kia.
Lục Phiên hắn đây đâu phải loại người lòng dạ hẹp hòi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận