Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 347: Dư nghiệt của Đại Chu (2)

Dịch: Mèo Rừng
“Quân đội Tây Lương chủ yếu cũng không có ở trong Đế Kinh, Đế Kinh hiện tại, là được quản lý bởi một nữ nhân.”
“Thiên hạ mà Bá Vương vất vả đánh xuống, vậy mà lại ném cho một nữ nhân? Chúng ta cần phải chuẩn bị chút cái đã… Triệu tập thoáng một cái quân đội Đại Chu triều trước đó, chúng ta… Hắc Long vệ cần phải khôi phục lại vinh quang của Đại Chu!
Lưu Nguyên Hạo ngẩng đầu, nhìn xem tầng mây đen kịt, nói.
Thân thể của Bắc Hổ bang Bang chủ đang quỳ sát đất chợt run lên, không thể tưởng tượng nổi mà ngẩng đầu, nhìn về phía Lưu Nguyên Hạo.
Hắn không nghĩ tới, Hắc Long bang lại có dã tâm như vậy.
“Từ hôm nay trở đi, Hắc Long bang ta không còn là bang phái du côn, chúng ta muốn trở thành một cái thế lực, thế lực tu hành giả!”
“Thứ chúng ta kế thừa chính là ý chí của Hắc Long! Đại biểu là vinh quanh của Đại Chu!”
“Kể từ hôm nay, Hắc Long bang chúng ta, chính thức đổi tên thành Hắc Long giáo!”
Lưu Nguyên Hạo giang hai tay, hào khí ngút trời mà nói.
Một ngọn rồi lại một ngọn hỏa diễm, trôi nổi mà ra từ bên trong những cỗ tử thi mà Lưu Nguyên Hạo khống chế.
Bọn nó lao nhanh chui vào trong cơ thể Lưu Nguyên Hạo.
Khí tức của Lưu Nguyên Hạo dâng lên, ngay sau đó, ngọn lửa màu trắng bệch trở nên to lớn hơn.
Trên đỉnh đầu, vậy mà hiện lên cái vòng xoáy hỏa diễm.
Đôi mắt của bốn vị Hắc Long vệ, cùng với Bắc Hổ bang Bang chủ đang quỳ gối dưới đất không khỏi co rút lại.
“Thể… Thể Tàng!”
. . .
Bắc Huyền, Đại Huyền quốc.
Trong Đại Huyền học cung, Đạm Đài Huyền bắt đầu đi thăm viếng cùng quan sát.
Trù bị lâu như vậy, rốt cuộc thì Đại Huyền học cung cũng được thành lập thành công, hắn đã thu mua một cái thế gia phủ đệ, căn cứ vào phủ đệ của đối phương mà cải tiến ra học cung.
Điều kiện công trình học cung là vô cùng tốt, học viên báo danh cũng rất nhiều.
Nhưng mà thời điểm Đạm Đài Huyền đi thăm viếng, hắn vẫn toát ra thần sắc lo lắng như cũ.
Học viên của học cung, không chỉ có học tu hành pháp, mà còn phải học lý luận cùng học thức của Bách gia, ngoại trừ những thứ này ra, còn có kỵ xạ cùng chiến đấu.
Lý luận của Bách gia, bởi vì có những quyển thư tịch lấy từ bên trong Đại Chu Tàng Thư các, cho nên truyền bá cũng không có khó khăn gì.
Tuy nhiên, tu hành pháp cùng với chiến đấu, lại khiến cho Đạm Đài Huyền rất không hài lòng.
Bởi vì, không có gì đặc sắc cả, vẫn là cái bộ dùng để bồi dưỡng Huyền Vũ vệ kia.
Kiến thiết dạng học cung như vậy thì làm sao lại có ý nghĩa?
Có gì khác biệt so với bồi dưỡng tu hành giả cùng bồi dưỡng quân đội tu hành giả?
Đợi cho thời điểm tỷ thí với quân đội của Bá Vương.
Không phải tương đương với Hạng Gia quân cùng Huyền Vũ vệ so đấu?
Thứ mà Đạm Đài Huyền muốn không phải là cái này.
Mặc Củ khoác áo choàng, chậm rãi đi theo bên người Đạm Đài Huyền.
Đạm Đài Huyền nhìn xem Mặc Củ, tình ý sâu xa nói: “Củ a, học cung mà bổn vương sáng tạo ra, không phải là vì phục chế Huyền Vũ vệ, tu hành, hẳn là đa dạng hóa, không phải chỉ có một loại hình thức.”
“Ngươi cũng đã biết Bạch Ngọc Kinh?”
“Lục thiếu chủ mới là người nhìn xa a, tỳ nữ của hắn có thể luyện đan, đây là một loại tu hành. Đã từng Thiên Cơ gia trở thành Thiên Cơ các, chuyên tu thôi diễn, đây cũng là một loại tu hành. Còn có Cơ Quan các, chuyên tâm ở luyện khí, đây cũng là một loại tu hành.”
“Tu hành là muôn màu muôn vẻ, mà không phải chỉ có cắm đầu khổ tu.”
“Kỳ thật chúng ta không cần lo lắng trận chiến cùng quân đội của Bá Vương, thời gian một năm dù sao cũng quá ngắn, chúng ta thua, thì thua vậy… Bá Vương thắng lại có chứng minh được cái gì đâu?”
“Nhưng mà, tu hành giả trong tương lai Đại Huyền quốc chúng ta, cần phải có đa dạng, từng cái ngành nghề đều phát sáng tỏa nhiệt, đây mới chính là bản ý của tu hành.”
Đạm Đài Huyền nói.
Quạt lông của Mặc Củ khẽ lay động, hắn có chút đờ đẫn, không nghĩ ra Đạm Đài Huyền vậy mà có thể xem thấu đáo như thế.
“Vương thượng, Cự Tử tự mình đi khắp thiên hạ, thu thập tu hành Bách Gia Chi Trường*, hiện tại, Bạch Ngọc Kinh mở Thư các, Cự Cử cũng đã tự mình đi đến đấy, đợi lúc Cự Tử trở về, lập tức sẽ nhằm vào tu hành Bách Gia Chi Trường, tiến hành mở rộng cùng bồi dưỡng.”
(*Bách Gia Chi Trường: Sở trường của trăm nhà.)
Mặc Củ nói.
Cách nhìn của Mặc Bắc Khách kỳ thật có chút giống Đạm Đài Huyền.
Thế nhưng, Mặc Bắc Khách lại càng có dã tâm hơn, hắn cảm thấy việc tu hành còn có tiền đồ phát triển hơn cả Chư Tử Bách Gia năm đó.
Ai cũng bảo thời đại Chư Tử Bách Gia kết thúc.
Tuy nhiên.
Thật kết thúc rồi sao?
Mặc Bắc Khách nói, chỉ cần thiên hạ có người, Chư Tử Bách Gia liền sẽ không tan biến.
Chỉ cần tư tưởng vẫn còn, thời đại Bách gia vẫn còn tồn tại như cũ.
Đạm Đài Huyền khẽ vuốt cằm.
“Hy vọng như vậy.”
Quạt lông của Mặc Củ khẽ lay động, nhìn về phía Đạm Đài Huyền, hiếu kỳ nói: “Vương thượng, kết cục của những tên dị tộc xâm lấn kia là như thế nào?”
Nói đến trận chiến với dị tộc, Đạm Đài Huyền không khỏi đứng thẳng sống lưng lên, cười cười.
“Những cái tên dị tộc đến từ một bên khác hoang mạc, quả thực là rất mạnh, đặc biệt là quân trận của bọn hắn, đáng tiếc… Nếu như bọn hắn tới không phải lúc, cũng hoặc là nói, sinh không gặp thời.”
Đạm Đài Huyền có chút đắc ý cười.
“Huyền Vũ vệ chính là quân đội tu hành giả, những dị tộc này đối mặt với quân đội tu hành giả, thì cũng giống như chúng ta đã từng đối mặt với đồ đệ Bạch Ngọc Kinh vậy…”
“Kết cục không cần nói cũng biết.”
“Một nửa đại quân của bọn hắn bị chúng ta bắt làm tù binh, quân mã còn lại đều bị chúng ta thả về hoang mạc khô cằn.”
“Vật tư cùng tiếp tế của bọn hắn đều bị chúng ta tịch thu, thiếu đi vật tư cùng tiếp tế, vẻn vẹn chỉ dựa vào lượng nước bên trong túi nước của bọn hắn, căn bản không có cách nào sống mà đi ra khỏi hoang mạc.”
Đạm Đài Huyền nói.
Hắn nói rất lạnh lùng, tuy nhiên, hắn lại không có chút nào lưu ý.
Dù sao, kẻ xâm lấn Thiên Hàm quan chính là những dị tộc kia, nếu như bọn hắn đã chạy đến, thì phải thật tốt làm chuẩn bị chịu chết.
“Đã từng, Củ coi kẻ địch bên ngoài Đại Chu, chỉ có Ngũ Hồ, nhưng lại không nghĩ tới, ngoại trừ Ngũ Hồ, thì ra trong thiên hạ còn có dị tộc đáng sợ như vậy đang rình mò, nếu không phải thời đại tu hành giả tiến đến… Đây tuyệt đối chính là một tràng tai nạn.”
Mặc Củ lắc đầu, cảm khái một câu.
Đạm Đài Huyền gật đầu: “Cho nên, chúng ta phải trở nên mạnh mẽ hơn, không chỉ có chúng ta cần phải trở nên mạnh hơn, mà hậu đại càng phải trở nên mạnh hơn, hậu đại mạnh, Đại Huyền mới có khả năng mạnh!”
. . .
Trong hoang mạc mịt mờ.
Cát bụi cuồn cuộn.
Có một đội ngũ thưa thót bôn ba trong hoang mạc, bọn hắn chật vật cất bước, lưu lại từng bước chân ở bên trong đất cát, nhưng mà dưới gió thổi, dấu chân rất nhanh liền bị nuốt chửng.
Á Lục vương đi ở đằng trước nhất.
Á Lực vương đã từng hăng hái, nhưng lúc này lại cực kỳ chật vật.
Môi của hắn bị khô nứt, hắn tháo túi nước xuống, đổ vào trong miệng, tuy nhiên, đổ nửa ngày trời, chỉ có một giọt, gian nan nhỏ xíu.
Cổ họng của Á Lục vương nhấp nhô một phen.
Sau lưng, lại có tiếng phù phù vang lên.
Một tên binh sĩ Mã Đốn bởi vì thiếu nước cực độ mà ngất đi.
Đám người còn lại đã sớm chết lặng, không có người nào có bất kỳ động tác nào.
Túi nước của bọn hắn không có nước, hạ tràng của vị binh sĩ Mã Đốn này, nên rất có thể cũng là hạ tràng tương lại của bọn hắn.
Á Lực vương có chút không cam tâm, hắn siết chặt nắm đấm, tinh thần suy sụp của hắn có hơi buông lỏng ra.
“Tu hành giả…”
Á Lực vương lắc đầu.
Mã Đốn đại quân bách chiến bách thắng, nhưng lại gặp phải đại bại trước một quốc gia cổ lão.
Nhưng mà, khiến cho Á Lực vương tuyệt vọng là, hắn hiểu rõ, trong quốc gia cổ lão đó, còn có một quốc gia mạnh hơn.
Những cường giả mạnh tựa thần linh, chỉ một chiêu mà đã triệt để xé nát trận quân mà ngay cả những võ tướng mạnh mẽ nhất cũng không phá vỡ được.
Đó là lực lượng đáng sợ làm sao a!
Một trận chiến này, Á Lực vương bại không oan.
Hắn chinh phục quá nhiều quốc gia, cho nên khiến cho nội tâm của hắn có chút bành trướng.
Hiện tại, gặp phải thất bại, làm cho niềm tin của hắn bị sụp đổ.
Bây giờ, vật tư bị thu lấy.
Bọn hắn thậm chí còn không tài nào sống đi ra khỏi mảnh hoang mạc mịt mờ này.
Bọn hắn cần nước.
Không có nước, bọn hắn hẳn phải chết không nghi ngờ.
Tuy nhiên, dựa theo con đường ban đầu, trừ phi bọn hắn đi ra hoang mạc, bằng không… Không có nguồn nước.
Á Lực vương tiếp tục bôn ba, tên binh sĩ này đến tên binh sĩ khác ngã xuống đất, bị cát vàng nuốt chửng.
Binh sĩ sau lưng Á Lực vương càng ngày càng ít.
Cuối cùng, Á Lực vương mạnh mẽ cũng bị ngã xuống.
Binh sĩ chống đỡ thân thể của hắn.
Bỗng nhiên.
Nơi xa.
Có một vị võ tướng Mã Đốn vương quốc hưng phấn bôn ba tới.
Mặt mũi của hắn tràn đầy kinh hỉ, hung phấn la lên.
“Vương!”
“Có ốc đảo!”
Vốn dĩ Á Lực Vương ốm yếu, ánh mắt lập tức sáng lòe lên, tựa như hồi quang phản chiếu.
Hắn bò lên.
Đừng ở bên trong đống cát hoang mạc, nhìn về xa xa.
Đã thấy phươn xag, quả nhiên như lời nói của tên võ tướng, có một mảnh đất đai xanh biếc.
Có một vệt xanh biếc giữa mảnh ánh vàng, là cỡ nào khiến cho người ta phấn chấn.
Đó là ốc đảo!
Ốc đảo trong sa mạc.
Có ốc đảo, tất nhiên có nguồn nước!
Á Lực vương cùng binh sĩ của hắn đều phấn chấn, tựa như phát hiện ra khí lực vô hạn.
Dồn dập bôn ba về phía ốc đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận