Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 224: Cả đời là bạn, đồng thời cả đời là địch. (1)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Một trận tuyết lớn từ trời giáng xuống.
Tuyết bay phất phơ giữa không trung như đang tấu lên một khúc ca ai oán.
“Đông!”
“Thùng thùng!”
Tiếng trống trận không ngừng vang lên, cuối cùng nổ vang một tiếng chấn động khắp nơi, cảm giác như muốn rách màng nhĩ, những bông tuyết đang rơi chậm cũng bị âm thanh làm vỡ ra.
Đông Di rút lui, nam tử khôi ngô kia đã trọng thương, binh lính liên tục lên thuyền thoát đi.
Dương Mộc ở trên thành đôi mắt đỏ hoe ném dùi trống đi, người hắn khoác khôi giáp đẫm máu bị tuyết làm cho đông cứng, bước từng bước một, dựa vào lan can trên thành mà đi.
Hắn nhìn thân hình đang ngồi giữa trời tuyết kia, trong ánh mắt tràn đầy sự kính nể.
Mạc Thiên Ngữ cầm kiếm cắm vào trong tuyết, chạy tới chỗ phu tử.
Hắn thấy phu tử ngồi giữa những thi thể chồng chất trên chiến trường hết sức mỏi mệt, ánh mắt phu tử có chút hoài niệm nhìn về xa xăm.
“Phu tử. . .”
Mạc Thiên Ngữ quỳ trên đất, trái tim như thắt lại.
Phu tử ngồi xếp bằng, bông tuyết rơi trên người ngài, dường như muốn đóng băng ngài lại, làm cho thân thể của phu tử trở nên lạnh lẽo.
Phu tử ngồi ngay ngắn nhìn về đại dương mênh mông ở phía xa.
Bông tuyết nhẹ rơi trên biển, bị bọt nước hòa tan.
Từng chiếc thuyền gỗ vội vàng chạy trốn, chật vật như chuột lột, vẻ mặt bọn hắn kinh hoàng và hoảng sợ.
“Tu hành giả. . .”
“Thật mạnh vô cùng.”
Phu tử thở dốc một hơi, nói.
Mạc Thiên Ngữ hít một hơi thật sâu, hơi lạnh chui vào trong phổi hắn làm cho hắn nhịn không được phải ho khan, bị sặc đến nỗi nước mắt chảy ra.
“Phu tử, chúng ta trở về thư các thôi.”
Mạc Thiên Ngữ ho khan chảy cả nước mắt ra, nói.
Hắn hết sức hối hận, lẽ ra hắn không nên tính quẻ, cái gì mà đại cát. . . Tất cả đều là gạt người.
“Khóc cái gì.”
“Dù sao lão phu cũng không còn sống được bao lâu nữa, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình. . . Nếu chỉ ở trong thư các, nhìn cây chuối ba tiêu đong đưa trong gió mà chết già. Vậy sao không ở trên chiến trường này giao đấu cùng tu hành giả, kết thúc cuộc đời bằng chiến thắng oanh liệt lại càng thêm thoải mái, càng không phải tiếc nuối điều gì.”
Giọng nói của phu tử rất bình tĩnh.
“Cả đời của lão phu đã làm rất nhiều chuyện, chèn ép Bách Gia, che phủ cả một thời đại . . . Có việc không hối hận, thế nhưng cũng có việc lại làm ta rất hối hận.”
“Thế nhưng. . . Việc làm cho lão phu hối hận nhất, chính là không thể cùng những lão già kia liên thủ, chiến một trận với Lục thiếu chủ.”
Phu tử nói.
“Trận chiến hôm nay cũng xem như đã bù đắp phần nào sự tiếc nuối của lão phu.”
“Ít nhất. . . Lão phu đã chứng minh được phàm nhân cũng không phải là không thể chiến đấu với tu hành giả.”
Lời nói của phu tử giống như một cây chùy nặng, đập mạnh vào tinh thần của Mạc Thiên Ngữ.
Hắn đã cảm nhận được rõ ràng sự mạnh mẽ của Lục Phiên, của tu hành giả.
Mà phu tử lại dùng hành động để nói cho hắn biết, phàm nhân cũng có thể chiến thắng tu hành giả.
Phu tử nhìn về phương xa, cảm giác như bầu trời đã không còn tuyết bay nữa, đường chân trời trên biển, có mặt trời dần dần ngoi lên, tỏa ra ánh sáng óng ánh chiếu lên mặt phu tử.
Dường như ánh nắng chiếu đã làm khuôn mặt của phu tử hồng hào sáng bừng lên.
Trên thực tế, bầu trời trên biển lại rất âm u.
“Có rượu không?”
Phu tử từ từ hỏi.
“Có, có!”
Mạc Thiên Ngữ lấy lại tinh thần, vội vàng lấy hồ lô rượu ra.
Hắn là một kẻ mê rượu, sao lại không có rượu được.
Uống ba lượt rượu thì chắc chắn hắn sẽ bói một quẻ.
Hắn lấy hồ lô rượu ra, thận trọng gỡ nắp, dùng ống tay áo lau miệng hồ lô rồi đưa cho phu tử.
Phu tử cười cười.
Chầm chậm giơ tay lên.
Động tác có chút thong thả, cuối cùng, phu tử cầm lấy hồ lô.
Đầu ngón tay đụng vào tay Mạc Thiên Ngữ, Mạc Thiên Ngữ chỉ cảm thấy như hắn đang chạm vào một khối băng, nội tâm hết sức lạnh lẽo.
Nhận lấy hồ lô.
Uống một hớp rượu.
Phu tử thở ra một hơi thật dài.
Giống như là say rượu, ngài nheo mắt lại.
Hồ lô thì bị phu tử nâng trên tay, ngẩng đầu, nhìn về phía ánh mặt trời đỏ bừng phía trước.
Hình ảnh dần dần dừng lại.
Những bông tuyết lạnh lẽo rơi trên cổ Mạc Thiên Ngữ, mang đến hơi lạnh thấu xương.
Hắn ngửa mặt lên trời, ngồi phệch xuống trên mặt đất.
Gió tuyết càng lúc càng nhiều dần dần bao phủ lấy thân thể của phu tử.
. . .
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Ở trên lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên thở dài một hơi, hắn vạn lần không ngờ, phu tử vậy mà chọn cách làm như vậy để kéo dài thời đại Bách Gia thêm một chút.
Đây là một vị trưởng giả đáng để kính nể.
Lục Phiên cầm chén rượu trong tay, dựa vào lan can.
Hắn vươn tay ra, cầm chén rượu vảy ra phía trước.
Một chén rượu này, kính phu tử.
Bên dưới lầu.
Lữ Động Huyền mặt mũi tràn đầy chờ mong đợi Lục Phiên giảng bài, khi thấy động tác của Lục Phiên, cùng với những giọt rượu từ trên rơi xuống, mặt hắn từ từ cứng đờ.
Hắn tựa như biết được điều gì, thôi diễn Thiên Cơ thuật một phen.
Đưa tay nắm lấy sợi dây chuyền vàng ở cổ giơ lên.
Dây chuyền vàng to lớn chuyển động nhanh chóng, phát ra tiếng “ông ông”.
Sau đó, sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch.
Công Thâu Vũ, Tạ Vận Linh còn có Hoa Đông Lưu dường như đã nhận ra sự kì lạ từ Lữ Động Huyền, nhíu mày nhìn sang.
“Lão Lữ, làm sao vậy?”
Hoa Đông Lưu tính tình thẳng thắn, trực tiếp mở miệng hỏi thăm.
Lữ Động Huyền bờ môi ngập ngừng một phen, hắn nhìn về phía đông, mặc dù bị linh khí trên Hồ Tâm đảo bao phủ, thế nhưng, ánh mắt hắn dường như có khả năng nhìn xuyên qua mây mù.
“Lão Khổng, tiêu dao.”
Lữ Động Huyền nói.
Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, có chút âm u, cũng hơi xúc động.
Thân thể Tạ Vận Linh chấn động, con ngươi hắn co rụt lại.
Hoa Đông Lưu thì lại không thể khống chế được kiếm ý của mình, khí thế của hắn như biến thành một thanh kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ.
Công Thâu Vũ há to miệng, không biết nên nói gì.
Cả đời này của hắn, đều hợp tác với Mặc Bắc Khách để so đấu với Khổng Tu, chợt nghe tin tức này, hắn vẫn còn có chút khiếp sợ, sau đó khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ bất đắc dĩ và cảm khái.
Những người xung quanh có chút không hiểu, chỉ thấy vài vị chư tử, nhìn lên bầu trời, xuất thần không thôi.
Trên lầu các, Lục thiếu chủ vung rượu trong gió, rõ ràng. . . Tại thời khắc này, đã phát sinh sự việc khiến cả thiên hạ chấn động.
Nhưng cụ thể là chuyện gì thì bọn hắn không rõ lắm.
. . .
Bắc Quận.
Mặc Bắc Khách nhìn về phương đông, tay của hắn đang run lên hết sức kịch liệt.
Hắn giữ chặt tay mình, tuy nhiên lại không thể khống chế nổi.
Hồi lâu sau.
Hắn cảm thấy buồn vô cớ.
Hắn đang ngồi trên ghế bỗng dứng lên đi ra khỏi lều lớn, nhìn về trời tuyết mênh mông bên ngoài Thiên Hàm.
Một mảnh tuyết rơi vào lòng bàn tay của hắn, nhanh chóng tan ra, giống như nước mắt từ từ chảy xuống.
Khóe mắt hắn khẽ run.
Hồi lâu sau lại thở dài một tiếng.
Khổng Tu vừa là bạn cũng vừa là địch nhân cả đời của hắn.
“Lão già, lên đường bình an.”
. . .
Đế Kinh.
Thư các.
Khói đàn hương nhẹ nhàng bay lên.
Khổng Nam Phi mặc nho sam, đứng lặng trước cửa sổ, hắn nhìn về cây chuối ba tiêu bị tuyết phủ kín, ánh mắt có chút hốt hoảng.
Tim của hắn có cảm giác bất an.
Bỗng nhiên.
“Xoạt xoạt” một tiếng.
Lá của cây chuối ba tiêu cuối cùng cũng bị tuyết đọng đè gãy, rơi xuống mặt đất.
Khổng Nam Phi nhìn lá chuối, dần dần trở nên yên lặng.
Trong lòng hắn có cảm giác nặng nề.
. . .
Bạch Ngọc Kinh.
Tóc Lục Phiên đón gió khẽ bay lên.
Hắn không có chú ý đến cuộc chiến tại Đông Dương quận, dù sao thì hắn cũng không thể chú ý đến sự tình trên thiên hạ mỗi giờ mỗi khắc được.
Tuy nhiên, vào lúc này, trong con ngươi của hắn như đang chiếu lại hình ảnh cuộc chiến đấu xảy ra phía ngoài Đông Dương quận.
Phu tử dùng thân thể phàm nhân, dùng hết ý chí và Hạo nhiên chính khí của mình, đánh trọng thương một vị cường giả Trúc Cơ, khiến hắn bỏ chạy.
“Không một tia linh khí, chỉ đơn thuần dùng ý chí của mình tụ tập sức mạnh của bản nguyên thiên địa, vào thời khắc ấy. . . Hạo nhiên chính khí của Phu tử bùng cháy, dường như đã đạt tới sức mạnh của Thể Tàng.”
Lục Phiên hơi xúc động.
Nhìn thấy Phu tử tay cầm hồ lô rượu, ngồi trên mặt đất mắt nhìn về biển cả.
Tay Lục Phiên gõ nhẹ trên tay vịn, sau đó, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào Phượng Linh kiếm trên xe lăn.
Một tiếng Phượng gáy to rõ vang lên, sau một khắc, Phượng Linh kiếm hóa thành một con Phượng hoàng lửa, giương cánh bay vào Long Môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận