Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 476: Bổn vương đâu có mạnh như vậy (2)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Lưu Nguyên Hạo cắn răng chịu đau.
Trốn vào một đại viện.
Tiết Đào dựa vào cảm giác đuổi theo, Huyền Vũ vệ dồn dập xông vào trong đại viện.
Chủ nhân Đại viện hơi giật mình.
Sau khi Tiết Đào nói rõ tình huống, đối phương rất phối hợp, để Huyền Vũ vệ bắt đầu điều tra.
Đôi mắt Tiết Đào cũng vô cùng sắc bén, quét nhìn bốn phía.
Hồi lâu sau, Huyền Vũ vệ dồn dập trở về, lắc đầu nói không tìm được.
Tiết Đào sắc mặt lạnh lùng, tay hắn nắm trường thương, linh khí trên người hắn phun trào, truyền vào trong trường thương, đột nhiên đập xuống đất.
Từng đợt sóng linh khí, tỏa ra bốn phía. . .
Sau một hồi, sóng linh khí tiêu tán.
Tiết Đào híp mắt, cuối cùng mang theo Huyền Vũ vệ, quay người rời đi.
Chủ nhân của đại viện thì cung kính vô cùng, đưa tiễn Tiết Đào.
Danh tiếng của Huyền Vũ vệ tại Đại Huyền quốc, ai dám trêu chọc?
Lưu Nguyên Hạo đã đi nơi nào?
Trong đại viện.
Trong hầm cầu của một nhà xí hẻo lánh.
Lưu Nguyên Hạo vì tránh né truy sát, vì mạng sống, đã vứt bỏ tôn nghiêm của mình.
. . .
Dãy Ngọa Long.
Thế cục phát sinh biến hóa rất lớn, thời gian trôi qua.
Tu hành giả Thiên Nguyên vực dồn dập tiến vào.
Quy tắc của các đại thế gia Ngũ Hoàng đại lục đặt ra ở nơi này đã bị tu hành giả của Thiên Nguyên vực phá hủy.
Tu hành giả Thiên Nguyên vực rất nhiều, Ngưng Khí cảnh, Trúc Cơ cảnh, Kim Đan cảnh cấp độ nào cũng có.
Mà sau khi bọn hắn thấy được tài nguyên tu hành ở Ngũ Hoàng đại lục thì liền không thể ức chế nổi dục vọng và sự tham lam của mình.
Ngưng Khí cảnh vào Long Môn tu hành, tốc độ tu hành có thể tăng lên bảy thành!
Trúc Cơ cảnh dùng Thí Luyện tháp tu hành, tốc độ tu hành có thể tăng lên năm thành!
Kim Đan cảnh thì dùng Cửu Ngục bí cảnh tu hành. . .
Có thể nói, con đường tu hành ở Ngũ Hoàng đại lục được xây vô cùng tốt, tốt đến nỗi làm tu hành giả Thiên Nguyên vực đỏ mắt!
Cho nên, không thể tránh khỏi việc phát sinh những cuộc tranh đoạt tài nguyên tu luyện.
Đương nhiên, trong lòng cường giả Thiên Nguyên vực cũng có sự e ngại.
Bọn hắn không dám làm quá mức.
Bốn đại thánh địa cũng chỉ điều động đệ tử Kim Đan cảnh tới Cửu Ngục bí cảnh để tu luyện.
Toàn bộ những đệ tử khác đều không ra khỏi Đông Dương Quận.
Lý do của chuyện này, rất nhiều thế lực đều biết rõ, đó là bốn đại thánh địa đang lo sợ Bạch Ngọc Kinh, cho dù Chu Hải Sinh suýt nữa đã giết Bá Vương, Bạch Ngọc Kinh cũng chưa từng ra tay giúp đỡ, điều này thể hiện rằng Bạch Ngọc Kinh đã thật sự ẩn thế.
Nhưng Ngũ Hoàng đại lục dù sao cũng địa bàn ngày xưa của Bạch Ngọc Kinh.
Một khi bọn hắn làm quá mức, đến lúc Bạch Ngọc Kinh trở về, có lẽ sẽ tiến hành việc trả thù.
Cho nên. . .
Tu hành giả Thiên Nguyên vực rất ít khi giết người, bọn hắn chỉ dám áp bách, thông qua việc so tài thực lực để tranh đoạt tài nguyên, bức bách tu hành giả Ngũ Hoàng từ bỏ tài nguyên của mình.
Thí Luyện tháp, là nơi tu hành của Trúc Cơ cảnh.
Danh ngạch nơi này có hạn, vốn là nơi để tu hành giả đến từ các đại thế gia và hai quốc gia Đại Huyền và Tây Lương đến để rèn luyện, đột phá.
Mà giờ đây, một vị Nguyên Anh cảnh của Thiên Nguyên vực mang theo rất nhiều đệ tử đi tới.
Sau khi bàn bạc cùng các đại thế gia, đã sửa lại quy củ, ở bên ngoài Thí Luyện tháp bố trí tư cách chiến.
Người thắng có thể nhận được tư cách tiến vào trong tháp thí luyện để tu hành.
Các đại thế gia rất tức giận, thế nhưng đứng trước sự áp bách từ Nguyên Anh cảnh, bọn hắn không thể nào cự tuyệt được.
Kết quả chiến đấu rất khốc liệt.
Các đại thế gia có kết cục thảm bại, chỉ có một vị chiến sĩ trong Bắc Lạc Long Huyết quân, liều mạng mới đoạt được một cái danh ngạch.
Trận chiến này, để tu hành giả của Ngũ Hoàng đại lục thấy được khoảng cách giữa họ và Thiên Nguyên.
Mà chuyện này chỉ mới là bắt đầu.
Tu hành giả Thiên Nguyên vực, rất nhanh liền tiến tới bát đại Long Môn.
Long Môn là nơi trợ giúp cho tu hành giả Ngưng Khí cảnh, Ngưng Khí cảnh là một giai đoạn hết sức quan trọng, vì thế, rất nhiều thế lực Thiên Nguyên vực đều đang ngấp nghé danh ngạch tiến vào Long Môn.
. . .
Lưu Nguyên Hạo vẫn chưa chết.
Hắn trốn trong nhà xí mười ngày, cuối cùng chớp lấy cơ hội, khống chế chủ nhân đại viện, ngay lúc Huyền Vũ vệ tuần tra lỏng lẻo, vội vàng trốn ra khỏi thành.
Hắc Long giáo sau khi trải qua chuyện này, đã triệt để tổn thương nguyên khí nặng nề.
Toàn bộ Hắc Long vệ chết hết, giáo chúng Hắc Long giáo còn lại cũng trốn đi hết, dù cho Lưu Nguyên Hạo hiệu triệu, những người cũng không dám ló đầu ra.
Đợt càn quét này của Đại Huyền quốc, đã đưa Lưu Nguyên Hạo vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Hắc Long giáo bị hủy diệt triệt để.
Trong lòng Lưu Nguyên Hạo rất hận.
Thiên hạ này đã không có đất dung thân cho hắn, cho nên, hắn dự định sẽ trốn ra ngoài Thiên Hàm quan.
Hắn nghe nói bên ngoài Thiên Hàm quan, còn có một quốc gia rộng lớn, có lẽ hắn có khả năng đông sơn tái khởi ở nơi đó.
Nhưng trước khi đi, Lưu Nguyên Hạo cũng không có ý định để yên cho Đạm Đài Huyền.
Hắn đem tin tức Đạm Đài Huyền có Hoàng Đạo long khí truyền ra ngoài.
Khếch đại sự mạnh mẽ của Hoàng Đạo long khí lên gấp nhiều lần.
Những tin tức này, nhanh chóng truyền đến tai của các cường giả Thiên Nguyên vực.
Tin tức này như một con đường mới để một vài cường giả Thiên Nguyên vực đang mơ hồ bế tắc không thể đột phá dường như có thêm một hi vọng mới.
Sau khi phát tán tin tức này xong, Lưu Nguyên Hạo mang theo nụ cười lạnh lùng, tan biến dần trong màn cát bao la phía ngoài Thiên Hàm quan.
Trước đó, hắn muốn dẫn toàn bộ Hắc Long giáo rời đi là điều không dễ dàng.
Mà bây giờ, một mình hắn muốn rời khỏi, thì rất nhẹ nhàng.
. . .
Mặc Củ trở về.
Đạm Đài Huyền cười lớn từ trong lầu các đi ra, kéo tay Mặc Củ.
Mặc Củ mặc nho sam, khom người.
“Vương thượng, ngươi còn cười được sao. . .”
Sắc mặt Mặc Củ hết sức nghiêm túc, hắn vừa trở về từ Cửu Ngục bí cảnh, hắn biết Đạm Đài Huyền hiện tại. . . Được người ta chú ý như thế nào.
Có Hoàng Đạo long khí trên người, quát một câu có thể giết chết một Kim Đan cảnh, đây mặc dù chỉ là nghe đồn, thế nhưng Mặc Củ lại rùng mình.
Nếu là lúc trước, tác dụng của Hoàng Đạo long khí bị thế nhân biết được, Mặc Củ cũng sẽ không lo lắng gì cả, thậm chí sẽ cảm thấy mừng rỡ.
Nhưng mà, bây giờ, hắn lại vô cùng căng thẳng.
Giống như lời Lưu Nguyên Hạo nói, thời đại đang biến đổi.
Đạm Đài Huyền có Hoàng Đạo long khí, bây giờ đã bị rất nhiều cường giả Nguyên Anh cảnh Thiên Nguyên vực để mắt tới.
Đây là đồ vật mà những Nguyên Anh cảnh này muốn có để phá vỡ gông cùm xiềng xích của chính mình.
“Lưu Nguyên Hạo chỉ nói quá lên thôi.”
“Gì mà có Hoàng Đạo long khí hộ thể, Nguyên Anh bất xâm, quát một tiếng có thể phá vỡ Kim Đan. . . Bổn vương đâu có mạnh như vậy, quát một tiếng củng chỉ có thể làm trọng thương một vị Thể Tàng cảnh mà thôi.”
Đạm Đài Huyền cười to.
Mặc Củ có chút bất đắc dĩ, đến lúc nào rồi mà vương thượng còn ra vẻ đây.
“Bây giờ, Ngũ Hoàng đại lục đã bị Thiên Nguyên vực áp chế, mặc dù có Bạch Ngọc Kinh chấn nhiếp, mấy ngày này tu hành giả Thiên Nguyên vực cũng không dám làm gì quá đáng, nhưng. . . Vương thượng à, có một vài lão quái Nguyên Anh đã tu hành rất lâu rồi, đang cảm thấy bế tắc, bọn chúng vì muốn đột phá có thể sẽ không từ thủ đoạn.”
“Vi thần từ bí cảnh trở về, nghe nói Thiên Nguyên dị vực có một nhị lưu tông môn tên là ‘Nam Đấu sơn’, Thái Thượng trưởng lão Nguyên Anh cảnh của họ đang dẫn đội đi tới Đại Huyền quốc chúng ta, vương thượng. . . Tình cảnh hiện tại của ngài, rất nguy hiểm.”
Mặc Củ chân thành nói.
Nụ cười trên mặt Đạm Đài Huyền cũng từ từ tan biến, trong đôi mắt hắn có vài tia sắc bén.
Khoát tay áo, hắn có mấy phần tự tin, nói.
“Mượn Hoàng Đạo long khí đột phá gông cùm xiềng xích?”
“Bọn hắn căn bản không hiểu được cái gì gọi là Hoàng Đạo long khí, cái gì là Nhân Hoàng đạo. . .”
“Bọn hắn tới, cũng chỉ tay không mà về thôi.”
Đạm Đài Huyền bình tĩnh nói.
Mặc Củ nhíu mày, hắn lo lắng không phải chuyện này, mà hắn sợ vị kia Thái Thượng trưởng lão vì đột phá, sẽ làm ra một vài chuyện phá vỡ quy tắc.
“Ha ha, Củ a, nói chuyện vui vẻ đi, Mặc lão truyền tin tức về, Giang huynh đã đồng ý rời núi, đang trên đường trở về a.”
Đạm Đài Huyền vui vẻ nói.
Việc Giang Li tá giáp quy điền, Đạm Đài Huyền vẫn tiếc rất lâu, mà bây giờ, Giang Li trở về, hắn đương nhiên cảm thấy vui vẻ.
Mặc Củ gật đầu, cũng không bất ngờ lắm.
“Giang tướng quân rời núi, Củ đã sớm dự liệu được, bây giờ thiên hạ gió nổi mây phun, Ngũ Hoàng yếu thế, ở trong loạn thế, không ai có thể chỉ lo cho bản thân, Giang tướng quân trở về, là chuyện tốt.”
“Vương thượng, chuyện ‘’Nam Đấu sơn’. Ngài nên sớm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất đi.”
Mặc Củ hít sâu một hơi.
Nhưng mà.
Ngay tại thời điểm hai người đang nói chuyện với nhau.
Một Huyền Vũ vệ mặt mũi căng thẳng, vội chạy nhanh tới.
“Vương thượng!”
Thủ vệ cung kính đem một tờ thư tín đưa cho Đạm Đài Huyền.
“Bên dưới Thái Lĩnh, có cường giả đỉnh cấp dẫn đội mà tới, bọn hắn nói Long Môn trong thiên hạ, chỉ có người tài mới có tư cách chiếm lấy!”
Vẻ mặt của vị thủ vệ này có chút cấp bách.
Lời nói của thủ vệ làm sắc mặt Mặc Củ biến đổi.
Rõ ràng, Mặc Củ không ngờ rằng tốc độ của bọn hắn lại nhanh như vậy.
“Vương thượng, bọn hắn. . . Tới.”
Mặc Củ nghiêm túc nói.
Khi Đạm Đài Huyền nghe đối phương nói muốn thay đổi người có tư cách cai quản Long Môn. . .
Nụ cười trên mặt hắn cũng từ từ tan biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận