Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 889: Lục Bình An đến cùng đã làm gì đế binh rồi (3)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Lục Phiên thực sự cảm thấy khó mà giải quyết.
Rầm ào ào……
Hồ nước đạo uẩn hình thành, liên tục trở mình hướng ra hai bên ngoài.
Một làn sương mù dày đặc trôi tới, dần dần bao phủ cơ thể Lục Phiên, khiến hình ảnh trước mặt Lục Phiên trở nên mờ ảo.
Một chiếc thuyền nhỏ chòng chành mà đến.
Trên thuyền, có một bóng người đang ngồi trên đó.
Lục Phiên nhìn chằm chằm vào thân ảnh, cảm nhận đầu tiên là nguy cơ.
“Đây là đế binh, trong đế binh, chắc chắn có ý chí cổ đế……”
Lục Phiên nheo mắt lại.
Hắn nhìn không rõ thân ảnh kia lắm, mà thân ảnh kia đứng lên, vẫy vẫy tay về phía Lục Phiên, khoảnh khắc tiếp theo, uy áp kinh thiên đột nhiên từ trên trời giáng xuống, muốn giết chết Lục Phiên!
Phạm vào chỗ sâu của đế binh, ý chí cổ đế chỉ phụ trách hạ sát thủ
Bang bang bang!
Cánh kim loại sau lưng Lục Phiên khẽ vỗ, biến mất tại chỗ, mà vị trí hắn vốn đứng, lại sớm nổ ra vòng xoáy quái dị.
Thần sắc Lục Phiên vô cùng bình tĩnh.
Lúc thôi diễn trong truyền đạo đài, hắn cũng từng thôi diễn sẽ gặp phải ý chí cổ đế.
Cho nên, xử lý, đâu vào đấy.
Bành!
Thuyền nhỏ chìm xuống một hồi, cổ đế kia đột nhiên giết tới.
Hóa thành một đạo ánh sáng, xông về phía Lục Phiên.
Lục Phiên híp mắt lại, cảm nhận khí tức của đối phương, vậy mà lại không tránh không né, cũng liều xông đến.
Rầm!
Hai bóng đen giao phong trong chốc lát.
Ý chí cổ đế không phải thực sự là cổ đế, mà cái này, cũng là nguyên nhân Lục Phiên muốn chiến một trận.
Giao tranh nổ ra, hồ nước dường như bốc hơi.
Trong mơ hồ, lại có áp lực áp bách Lục Phiên, Lục Phiên giao thủ, cùng Lục Phiên giao thủ, mỗi lần mội quyền va chạm, đều khiến cho núi sông rung chuyển.
Lục Phiên tựa hồ như đang giao thủ cùng thiếu niên cổ đế.
Tiếng nổ lớn tiếp tục vang lên, hồ nước do đạo uẩn tạo thành cũng đang cuộn trào.
Đây là trận chiến thỏa mái đầu tiên của Lục Phiên, trong mơ hồ, hắn vậy mà cảm giác được bản thân dung hợp cùng thân ma bất diệt, tựa hồ càng tiến thêm một bước.
Chiến đấu, quả nhiên là là bậc thang làm cho cho người ta tiến bộ nhanh nhất.
Ý chí cổ đế biến thành thiếu niên cổ đế, xác thực là đối tượng luyện thủ tốt nhất.
Rầm!
Cuối cùng, ý chí cổ đế tựa hồ đã nhận ra điều gì đó không đúng.
Khí tức khủng bố sôi trào, thật là dẫn động đế binh chi uy, muốn mượn trận này giết chết Lục Phiên.
Lục Phiên biết rằng mình không thể kéo dài thêm được nữa.
Thân ma bất diệt tản đi, đao bạc hóa thành xe lăn, ngồi trên đó.
Trên đỉnh đầu, trận đài bát quái hiện ra.
Truyền đạo đài bắt đầu khởi động, nháy mắt kéo ý chí cổ đế vào trong đó.
Rầm ầm ầm!
Sau tiếng nổ vang khủng khiếp.
Thân thể nguyên thần Lục Phiên có phần hơi ảm đạm, từ từ mở mắt ra, vô cùng bình tĩnh.
Mà trong đế binh, hết thảy cũng khôi phục bình tĩnh lại.
Đế uy đáng sợ đang lặng lẽ phân tán.
Ý chí đại đế trong thiên diễn kính, bị Lục Phiên mượn nhờ truyền đạo đài làm biến mất triệt để.
Đạo uẩn hồ, tràn đầy đạo uẩn trong nháy mắt mất đi ý chỉ đại đế, giây phút tiếp theo, tựa hồ sôi trào lên, không ngừng trùng kích, không ngừng va chạm.
Nguyên thần Lục Phiên thối lui.
Trở lại trong thân thể.
Khống chế thiên nhận ỷ, bay nhanh lùi về sau.
Chín chuôi phượng linh kiếm hợp nhất, tản mát ra thánh uy mênh mông, sau đó bất chợt chém xuống.
Két sát……
Một vết nứt hiện ra trên đế binh.
Khi vết nứt đầu tiên xuất hiện, chính là một phát không thể vãn hồi.
Từ trong đó, vậy mà lại có đạo uẩn bắn ra.
Giống như một tia sáng, sau đó, tia thứ hai, thứ ba……có hàng ngàn hàng vạn đạo uẩn hóa thành ánh sáng tuôn ra.
Mà các vết nứt ngày càng lớn hơn, binh khí này chính là loại mà đại đế chi cổ đã từng sử dụng, bắt đầu phá thành mảnh nhỏ, vô số vết nứt lan ra.
Bành!
Cuối cùng vang lên tiếng nổ .
Đế kính nổ tung như mặt hồ mênh mông cuồn cuộn, triệt để hóa thành mảnh vỡ, chỉ còn lại khung gương đồng đầy vết nứt, vô số đạo uẩn phóng lên trời.
Trong phi thăng chi địa
Vốn là có vô số tu sĩ đang nhìn đế binh phóng thích đế uy mênh mang, trong lòng đều cả kinh.
Nhưng phần cả kinh này chỉ là khởi đầu, ngay sau đó, bọn họ đều mở to mắt không tin nổi.
Nhìn đế kính cực lớn bắt đầu hiện ra vết nứt, vết rạn lan ra, không ngừng lan rộng, cuối cùng……
Phá thành mảnh nhỏ!
Vô số đạo uẩn từ trong tấm gương kia xông ra ngoài!
“Mẹ nó……đế binh……nát rồi?!”
“Trời ạ! Xảy ra chuyện gì? Đế binh tại sao lại tự hủy?!”
“Phi thăng chi địa……Chắc chắn có bí mật khủng bố mà chúng ta không biết!”
Từng tu sĩ sợ hãi vạn phần.
Thời khắc này toàn bộ phi thăng địa, tựa hồ bao phủ trong sợ hãi cực hạn.
Đông đông đông!
Lục Phiên lại lấy ra bàn cờ linh áp, hạ cờ nhanh chóng, kịp thời khống chế rất nhiều cấm khu trong phi thăng địa.
Từ đó truyền ra đủ loại âm thanh huyền ảo.
Có kinh Phật tụng niệm, có tiếng chuông khổng lồ chấn động, dị biến liên tiếp sinh ra, phảng phất như từng vị cổ đế sống lại, đang thương xót kiện đế binh bị phá hủy!
……
Thượng giới.
Tổ địa đạo tộc.
Thánh tổ đang tĩnh tu bỗng dưng mở mắt ra, đôi mắt không ngừng chấn động, đồng tử lập tức co rút lại, một cơn ớn lạnh trào ra từ cơ thể hắn.
Phốc xuy~!
Tựa như dao cắt qua tim.
Một ngụm tâm huyết phun ra ngoài.
Nhịn không được lau đi vết máu khóe miệng.
Rầm ầm ầm!
Hắn nháy mắt phóng lên trời, đạp không mà đi, qua mấy vạn dặm xuất hiện vị trí một tòa thần miếu vàng son lộng lẫy.
Thần miếu này, chính là căn cơ của đạo tộc, chứa đầy khí vận đạo uẩn trăm vạn năm đạo tộc!
Mà trong thần miếu vốn tế tự chính là đế binh đạo tộc, thiên diễn kính.
Chỉ có điều, thiên diễn kính sụp đổ xuống Hư Vô Thiên, trong thần miếu không tế tự bất cứ vật gì.
Thế nhưng.
Ánh mắt đang run rẩy của thánh tổ nhìn chằm chằm, thần miếu hiện đầy vết nứt, vết rạn khuếch trương.
Có một tiếng nổ lớn!
Cuộn lên khói bụi mù trời.
Thần miếu sừng sững trăm vạn năm nay, vậy mà trong khoảnh khắc này, lại ầm ầm sụp đổ!
Mà đạo uẩn tràn đầy trăm vạn năm của đạo tộc, tương liên cùng đế binh cũng trong khoảnh khắc này, bị cướp đi biến mất từng chút từng chút một!
Thân hình thánh tổ đạo tộc run sợ.
Chẳng bao lâu, hắn ý thức được điều gì đã xảy ra.
Đôi mắt hắn lập tức đỏ hoe, ngay cả tâm trạng cũng không giữ được bình tĩnh.
“Đế binh không diệt, thần miếu không hủy……mà lúc này thần miếu sụp đổ, vậy thì đế binh……”
Thân hình thánh tổ trên không lảo đảo một hồi.
Hắn nhìn về phía Hư Vô Thiên, nhìn về hướng Ngũ Hoàng, ba loại tâm tình tức giận cùng sởn gai ốc đột nhiên bộc phát.
“Đế binh rơi vào tay giặc mới bao lâu a……Sao lại bị hủy rồi?”
Đây chính là binh khí của đại đế chi cổ, ai dám hủy nó chứ/
Lục Bình An kia đến cùng đã làm gì đế binh!?
……
Đại lục Ngũ Hoàng.
Vô biên hãn hải.
Cổ mộ.
Cung điện ở sâu trong cổ mộ không ra.
Run lên bần bật.
Cố Mang Nhiên nằm trong quan tài chợt mở mắt, giơ tay lên,che ngực mình.
“Đã nói thấp giọng, an an ổn ổn phát triển.”
“Cảm giác tim co rút khủng khiếp này……”
“Lục công tử……ngươi lại làm ra cái gì rồi?!”
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận