Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 238: Thằng hề tại cung điện (2)

Người dịch: Duy Cường
Bên ngoài Đế Kinh.
Gió tuyết nổi lên rất lớn.
Bông tuyết lông ngỗng tung bay trong gió, mặt đất như được phủ lên một tấm thảm dày màu trắng.
Hai mươi vị Hắc Long thiết kỵ, thần sắc kinh ngạc nhìn xem vị thư sinh lôi thôi đang dùng tay vẹt mái tóc trên trán.
Tuyệt đối không ngờ rằng, thư sinh kia… Lại chính là Khổng Nam Phi!
Đã từng là thống lĩnh!
Hắc Long vệ có hai vị thống lĩnh, một vị là Giang Li, một vị là Khổng Nam Phi.
Sau này, Giang Li bị hạ ngục, Hắc Long vệ bị Hắc Long thân vệ dần dần nắm trong tay, Khổng Nam Phi cũng rời kinh, thân ảnh từ từ phai nhạt trong tầm mắt của mọi người.
Không nghĩ tới, lúc này hắn lại xuất hiện.
Mà lại dùng một bộ dáng lôi thôi như vậy.
La Thành nhận ra Khổng Nam Phi, một người đã từng hào hoa phong nhã, thế mà hiện nay lại biến thành bộ dáng như vậy.
Là bởi vì cái chết của lão phu tử hay sao?
Phu tử chết, đối với Khổng Nam Phi đả kích lớn như vậy?
Nhưng mà, thoạt nhìn Khổng Nam Phi cũng không giống như người có nội tâm yếu ớt như vậy?
“Khổng thống lĩnh, ngươi hẳn là rõ ràng, Hắc Long vệ phá án, người nhúng tay, chết…”
Một tên Hắc Long vệ mang mặt nạ Hắc Long, thân hình thẳng tắp trên lưng ngựa, nói.
Khổng Nam Phi ôm vò rượu, ánh mắt liếc xéo người này, sau đó nở nụ cười.
“Xem ra… Là đôi cánh đã trở nên cứng cáp rồi hả?”
“Giang huynh, từ khi chia tay đến nay không có vấn đề gì chứ?”
Khổng Nam Phi cười cười, chắp tay về phía Giang Li, sau đó, liền ném vò rượu trong tay ra ngoài.
Giang Li một tay ôm Bạch Thanh Điểu, một tay đón vò rượu.
“Ngày tuyết rơi nặng hạt, khí lạnh sâu đậm, uống một hớp rượu ủ ấm thân thể.”
Khổng Nam Phi dùng ống tay áo có chút lôi thôi, lau khóe miệng.
Sau đó, thân hình có vẻ hơi lung lay trái phải bước đi về phía hai mươi vị Hắc Long thiết kỵ.
Nhìn những Hắc Long vệ y giáp chỉnh tề, thân hình ngay ngắn này, Khổng Nam Phi lắc đầu, trong ánh mắt lóe lên một vẻ bi ai.
Vị thiếu niên đi theo Khổng Nam Phi mà đến cũng rút trường thương sau lưng ra, mũi thương chỉ xuống đất, kéo lê trên nền tuyết trắng, tạo thành một đường rãnh dài, thẳng tắp.
Hắn yên tĩnh đứng sau lưng Khổng Nam Phi, không nói một lời.
Thế nhưng, khí thế dần dần trở nên ngưng trọng, nặng nề, cùng với linh khí tràn ngập quanh thân, lại làm cho La Thành cùng Giang Li có chút ngoài ý muốn.
Thiếu niên này, cũng là một vị tu hành giả.
“Đã như vậy, Khổng thống lĩnh, đắc tội.”
Hai mươi tên binh sĩ mặc giáp đen, mang mặt nạ Hắc Long, thân hình trong nháy mắt đồng thời chuyển động.
Móng ngựa chà đạp, làm cho tuyết trắng bay lên tung tóe.
Khí tức nghiêm nghị, đan xen tung hoành giữa trời đông giá rét.
“Hạo Nhiên tông, truyền từ phu tử…”
Khổng Nam Phi từ từ nói.
Trong nháy mắt, thân hình lôi thôi của hắn, trở nên nghiêm túc, bóng lưng thẳng tắp trong màn tuyết trắng, y phục nho sinh bay phất phới trong gió.
Một luồng khí thế vô hình từ trong thân thể của hắn tràn ra.
Từng câu văn chương từ trong miệng hắn vang lên, từng chữ có lực, thanh âm lưu loát quanh quẩn giữa thiên địa.
Hai mươi vị Hắc Long thiết kỵ, linh khí bắn ra, bọn hắn phát động tấn công, vũ khí trong tay được linh khí bao bọc, tản mát ra ánh sáng cực kỳ sắc bén, không gì sánh kịp.
“Giết!”
Một tên Hắc Long thiết kỵ phát ra tiếng gầm thét.
Nhưng mà, Khổng Nam Phi không ngừng ngâm tụng văn chương, đến cuối cùng, hắn phát ra một tiếng cười dài, âm thanh vang vọng, có sức chấn động mạnh mẽ làm những bông tuyết đang rơi xuống bị đảo lộn, bay tán loạn ra xung quanh.
Hắn giơ tay lên, lớp tuyết trắng trên mặt đất bị một luồng sức mạnh vô hình lôi cuốn, hóa thành hình bàn tay bay tới phía trước .
Màn tuyết dày đặc trên bầu trời rơi xuống cũng hóa thành một bàn tay hơi mờ, ầm ầm hạ xuống.
Trên dưới kết hợp.
Trong khoảnh khắc, hai mươi tên Hắc Long thiết kỵ bị hai bàn tay tuyết bao phủ.
Tiếng ngựa hí vang vọng khắp nơi, xen kẽ với tiếng ầm ầm trầm đục do vô số bông tuyết hợp lại, không ngừng nhấp nhô quay cuồng.
Thân hình của Khổng Nam Phi lung la lung lay quay lưng lại, nhận lấy bình rượu.
“Đi thôi… Không đi, Hắc Long thân vệ chạy tới thì phiền phức.”
Khổng Nam Phi uống một ngụm rượu, nấc một cái, nói.
Giang Li ôm Bạch Thanh Điểu, nhíu mày nhìn về phía Khổng Nam Phi: “Khổng huynh, ngươi làm sao…”
Nhưng mà, không đợi hắn hỏi xong, Khổng Nam Phi đã khoát tay áo, ngắt lời.
“Phu tử đang chinh chiến, thằng hề tại cung điện… Buồn cười, buồn cười.”
“Hạo Nhiên, chúng ta đi.”
Khổng Nam Phi giận dữ phát ra một tiếng cười, thốt lên một câu, lưu lại từng dãy dấu chân trong đất tuyết, thân hình dần dần tan biến trong mưa tuyết mênh mông.
Giang Li ôm Bạch Thanh Điểu, quay đầu nhìn về phía Đế Kinh.
Hắn nhớ tới lão binh mở cửa thành cho hắn, nắm đấm không khỏi siết chặt, nhưng ánh mắt lại cực kỳ bình tĩnh, không hiện ra hỉ nộ.
Hắn trịnh trọng quay đầu, cùng La Thành đồng hành, rời đi nơi này.
Sau khi đám người Giang Li rời đi không lâu.
Hắc Long thân vệ mang theo Hắc Long vệ cùng với đông đảo Đại Chu tinh binh đi tới.
Bọn hắn nhìn thấy mặt nạ Hắc Long nhuốm máu, vỡ vụn, nằm chỏng chơ trên nền tuyết trắng.
Ra lệnh cho binh sĩ đào tuyết lên.
Rất nhanh, thi thể của hai mươi vị Hắc Long vệ được đào ra.
Sau khi kiểm tra thi thể, trên mặt của Hắc Long thân vệ toát ra vẻ nghiêm túc: “Bị lực lượng khổng lồ trong nháy mắt ép chết… Quân địch xuất hiện một vị đại tu hành giả! E rằng là Thể Tàng cảnh…”
Tên Hắc Long thân vệ này hít sâu một hơi.
Hắn lẳng lặng đứng dậy, ánh mắt nhìn cánh đồng tuyết trắng mênh mông vô bờ, thân thể đột nhiên dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.
Giang Li được người cứu đi…
Sau đó, e rằng chân chính cuồng phong chuẩn bị bao phủ Đại Chu.
. . .
Trong Ngự Hoa viên.
Vũ Văn Tú yên lặng đứng bên hồ nước, hai bên trái phải có hai tên Hắc Long vệ như hai pho tượng im lìm đứng thẳng, bảo vệ an toàn của hắn.
Bên trong hồ nước, thân hình của Hắc Long đang điên cuồng lăn lộn, tạo nên từng trận sóng lớn, long huyết tràn ra, đem hồ nước gần như nhuộm đỏ, mùi tanh tràn ngập khắp nơi.
Hắn lẳng lặng đứng đấy, mặc cho bông tuyết rơi trên thân thể, tụ thành một lớp dày trên hai đầu vai.
Ánh mắt của Vũ Văn Tú chằm chằm vào Hắc Long trong đầm nước, lão thái giám yên lặng đứng bên cạnh.
Tuy nhiên, rất nhanh, Vũ Văn Tú liền khoát tay áo, ra hiệu lão thái giám rời đi, bên đầm nước chỉ còn lại hai tên Hắc Long người khoác áo giáp đen nhánh.
Một trận chiến này, làm cho Vũ Văn Tú ý thức được một điều.
Dường như Hắc Long còn chưa đủ mạnh.
Oanh!
Hồ nước nổ tung.
Một cái đầu rồng đen nhánh từ trong hồ nước đột nhiên lao ra, cùng khuôn mặt của Vũ Văn Tú gần trong gang tấc, nước hồ như một cơn mưa lớn, ào ào rơi xuống, xối ướt đẫm thân thể của Vũ Văn Tú.
Hai tên Hắc Long vội vàng rút đao.
Tuy nhiên, lại bị Vũ Văn Tú đưa tay cản lại
“Nhỏ yếu chính là nguyên tội, ai cũng có thể khi nhục.”
Vũ Văn Tú giơ tay lên, bày tay phủ lên trên đầu của Hắc Long, trên người Hắc Long có một vết cào dữ tợn, đó là do Tiểu Phượng Nhất bước vào Hoàng Vũ cảnh tạo nên.
“Ngươi hẳn là cũng cực kỳ khát vọng mạnh lên.”
“Ngươi từ nhỏ yếu đi đến tình trạng hiện nay, trẫm có thể cảm nhận được khát vọng của ngươi, ngươi khát vọng thoát ly trói buộc…”
Vũ Văn Tú nhẹ nhàng vuốt ve.
Trong đôi mắt của Hắc Long có ánh sáng màu đỏ như máu tươi lóe lên, một hồi lâu sau, tròng mắt chuyển động, nhìn về phía hai tên Hắc Long vệ.
Vũ Văn Tú cười cười.
Sau một hồi trầm mặc.
“Đi đi.”
Rống!
Lời nói vừa dứt.
Trong nháy mắt, Hắc Long động, thân hình to lớn hóa thành một tia chớp màu đen, từ trong hồ nước lao ra, móng vuốt sắc bén cấp tốc bắt lấy một tên Hắc Long vệ, một tên khác cực kỳ kinh hãi, vũ khí trong tay nhanh chóng ra khỏi vỏ.
Nhưng mà…
Cái đuôi của Hắc Long cực kỳ hung hăng quét tới, quất bay hắn, Hắc Long từ trong hồ nước lao ra.
Sau một lúc, động tĩnh nhỏ dần, bên hồ nước yên tĩnh trở lại.
Vũ Văn Tú chậm rãi xoay người, hướng về bên ngoài bước đi.
Trên mặt đất nằm vung vãi những mảnh áo giáp tàn tạ, mặt nạ Hắc Long nhuốm máu, vỡ vụn, Vũ Văn Tú ngồi xuống, hai tay nâng lên từng vốc tuyết trắng, đem tất cả vùi lấp, sau đó, rời đi Ngự Hoa viên.
Sau lưng, vang lên tiếng nhai nuốt thức ăn.
Bên ngoài Ngự Hoa viên.
Lão thái giám khom người đứng yên.
Vũ Văn Tú nhìn bông tuyết tung bay đầy trời, cùng với bầu trời mù mịt xa xa, trên miệng nở một nụ cười nhẹ.
“Chờ một lát, sau đó cho người dọn dẹp Ngự Hoa viên một chút.”
Vũ Văn Tú dặn dò một câu, sau đó liền rời đi.
“Vâng.”
Lão thái giám khom người đáp lại.
Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu, gương mặt trắng nhợt quay lại, trên mặt mang theo thần sắc bất định, nhìn về phía Ngự Hoa viên…
Cuối cùng cũng bắt đầu xuống tay về phía tu hành giả sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận