Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 604: Đừng vội tạ bản công tử. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Hư Vô Thiên, yên tĩnh vô cùng.
Lục Phiên bạch y tung bay, dựa vào Thiên Nhận Y, chậm rãi tiến lên.
Động tác của hắn không vội không chậm, thế nhưng, lại làm cho tên đại năng có sắc mặt trắng bệch kia, bỗng nhiên biến sắc.
“Huynh đài! Ngươi làm cái gì!?”
Nhìn xem Lục Phiên đi tới gần Tả Húc đang phá trận, tên này cuống cuồng.
Dù sao, việc Tả Húc phá trận có liên quan đến những đại năng bị vây nhốt khác có thể xuất thế hay không, cùng với cơ hội chia cắt cái bản nguyên cao võ tân sinh này.
Oanh!
Nguyên Thần của tên này phun trào, khí thế mạnh mẽ khiến cho hư vô rung chuyển.
Hợp Thể cảnh đã có thể sinh ra Nguyên Thần, tương đương với Nguyên Thần Hợp Nhất cảnh, một trong Tam Thần cảnh do Lục Phiên sáng tạo. Sở dĩ cảnh giới này được gọi là đại năng, là bởi vì có Nguyên Thần áp bách mạnh mẽ đến cực hạn.
Cái gì gọi là Nguyên Thần áp bách?
Đó là một loại áp bách từ tu hành giả đẳng cấp cao, đối với tu hành giả đẳng cấp thấp.
Có chút cùng loại với linh áp do Lục Phiên thi triển.
Mà dưới Nguyên Thần, đối mặt với Nguyên Thần Hợp Nhất cảnh, chẳng khác nào phàm nhân, đối mặt với linh áp trước kia.
“Dừng tay!”
Tên này giận dữ.
Hắn vốn dĩ còn cùng Lục Phiên trò chuyện vui vẻ, nhưng lại không nghĩ đến, tên này vậy mà còn có ác ý, muốn phá hỏng việc Tả Húc phá trận, dao động lợi ích của hắn.
Ầm ầm!
Có tiếng vang truyền đến, dường như muốn đánh vỡ hư không.
Lục Phiên bạch y bồng bềnh, mái tóc tung bay, cơ thể không đình chỉ.
Áp bách từ Nguyên Thần của một vị đại năng Hợp Thể cảnh, để cho Lục Phiên có chút hứng thú.
“Sau khi sinh ra Nguyên Thần, là một cái cảnh giới mới nhỉ.”
Lục Phiên mỉm cười.
Trong hệ thống bảng sau khi thăng cấp xong, lực lượng Nguyên Thần, có 99 nguyên.
Chín mươi chín nguyên lực lượng Nguyên Thần mạnh bao nhiêu?
Lục Phiên không có khái niệm, dù sao, ngoại trừ chuyển thế thân của tên Tôn giả Phật giới cao võ trước kia ra, thì tận bây giờ mới gặp phải đại năng.
“Vậy thì… Thử một chút đi.”
Lục Phiên suy tư.
Sau đó, hắn thi triển lực lượng Nguyên Thần.
Ban đầu là lực lượng linh thức, giờ đã hóa thành Nguyên Thần.
Oanh!
Phảng phất có thượng cổ Ma Thần thức tỉnh, hư vô rung động dữ hội, gợn sóng vô hình khuếch tán ra hình thành nên gió lốc.
Tên đại năng vừa động thủ kia, vẻ mặt đại biến.
Cỗ áp bách kia khiến cho hắn gần như ngừng hô hấp.
Khí tức này!
Lực lượng này!
Thiếu niên này… Thật đáng sợ!
Phốc phốc!
Huyết dịch phun ra, Nguyên Thần của tên này bị trọng thương, phảng phất bị thiêu đốt.
Hắn phát ra tiếng bi thảm thê lương, thân thể vừa lấy bèn sụp đổ.
Nguyên Thần gần như phai mờ, không còn bất kỳ lưu luyến nào nữa, hắn hóa thành một đường lưu quang xông ra Hư Vô Thiên.
Hắn muốn chạy trốn!
Trốn càng xa càng tốt, Hư Vô Thiên… Thật đáng sợ!
“Tên này… Chẳng lẽ là cường giả đến từ thế giới cao võ trên thất diễn!?”
“Uy thế kia, có thể so với cấp Thánh Chủ!”
Nguyên Thần bị hao tổn của tên này, không quay đầu liền chạy.
Có thể lấy được mới gọi là cơ duyên, không lấy được thì gọi là bùa đòi mạng.
Bản nguyên cao võ của thế giới này, hắn không tranh nữa!
Bình tĩnh thu hồi ánh mắt lại, Lục Phiên không tiếp tục để ý đến tên đại năng chạy trốn kia.
Thân thể của đối phương đã sụp đổ, Nguyên Thần bị hao tổn, e rằng không có dũng khí tiếp tục trở về.
Ánh mắt của Lục Phiên rơi trên thân Tả Húc đang toàn tâm toàn ý phá trận.
Trên đỉnh đầu Tả Húc, trận ngôn chữ “Tổ” đang chập chờn, tản ra gợn sóng huyền bí.
Lục Phiên nhìn thoáng qua, thu hồi ánh mắt.
Ánh mắt vượt qua thân thể Tả Húc, rơi trên cơ thể cô quạnh của Tề Lục Giáp đang ở trên “Vạn Văn đỉnh”
Tinh khí thần và cả Nguyên Thần của Tề Lục Giáp đều đã triệt để liên hệ với Vạn Văn đỉnh, một khi trận pháp bị phá, Tề Lục Giáp hẳn phải chết không nghi ngờ.
Tả Húc hiểu rõ trận pháp như vậy, hiển nhiên không thể không biết chuyện này.
Tuy nhiên, Tả Húc vẫn lựa chọn phá trận.
Nói cách khác, hắn đã chuẩn bị tốt cho việc giết thầy.
Một chút lưu tình cũng không lưu lại.
“Đây là dạy đồ kiểu gì đây.”
Lục Phiên lắc đầu, cảm khái một phen thói đời nóng lạnh.
Mặc kệ là lão Cửu khổng lồ trước đó, cũng hoặc là Tả Húc trước mắt, tựa hồ đều không có quan hệ quá thân mật với Tề Lục Giáp.
Chỉ có thể nói, Tề Lục Giáp có chút đáng thương.
“Nếu đã lựa chọn ngăn cản tai ách cho Ngũ Hoàng, Lục Bình An ta cũng không phải là hạng người không thông tình đạt lý, cho nên, bảo đảm cho ngươi một mạng.”
Lục Phiên nói.
Âm thanh không lớn, thế nhưng vừa ra, tựa như có lôi đình nổ vang.
Bên trên cửu thiên, mơ hồ có quy tắc hiện ra.
Tả Húc đang phá trận chợt giật mình, hắn mở mắt ra, từng đường trận văn xen lẫn ở bên cạnh hắn.
Hắn thấy Lục Phiên.
Thấy được thiếu niên toàn thân áo trắng để cho nội tâm hắn run rẩy.
“Ngươi là ai?”
Tả Húc nói.
Tên đại năng thận hư có sắc mặt trắng bệch kia đâu?
Tả Húc cảnh giác nhìn Lục Phiên, mặc dù thiếu niên này có bộ dáng người vật vô hại, thế nhưng, không hiểu vì sao, đáy lòng của hắn lại xuất hiện một loại bất an.
“Tại hạ, Lục Bình An.”
“Chủ nhân Bạch Ngọc Kinh.”
Lục Phiên nói.
Bạch Ngọc Kinh?
Tả Húc khẽ giật mình, đây là Thánh địa cao võ nào đây?
Nhưng mà, Lục Phiên vừa nói xong, lập tức giơ tay lên.
Ông…
Một chữ viết hiện ra, hóa thành chữ “Càn”.
“Trận ngôn!?”
“Không… Không phải trận ngôn Cửu Tự!”
Tả Húc trong lòng giật mình, ngay sau đó, thấy rõ chữ này, bèn khẽ thở phào ra.
Hắn còn tưởng rằng Lục Phiên thi triển trận ngôn Cửu Tự, dọa hắn một hồi.
Ở trong nội tâm của Tả Húc, trận ngôn Cửu Tự chính là đỉnh cao trong các trận ngôn, tên này vậy mà dùng một cái trận ngôn không biết từ đâu đến để đối phó với hắn, quả thật là… Đồ đần!
“Chớ ta phiền ta phá trận, phá trận, mới có cơ hội chia cắt cái tạo hóa bản nguyên thế giới cao võ tân sinh này.”
Tả Húc nhíu mày, nói.
Dưới lớp hắc bào phấp phới, trận ngôn chữ Tổ trên đỉnh đầu run rẫy.
Bắn ra một tấm lụa hào quang, va chạm với trận ngôn chữ “Càn” mà Lục Phiên vung ra.
Phốc phốc.
Tả Húc phát ra tiếng bi thảm thê lương, đó là một cảm giác tuyệt vọng như sâu kiến mưu toan rung chuyển núi cao.
“Ngươi đến cùng là ai?”
Nguyên Thần của Tả Húc bị thương, đạp tới đạp lui trong hư vô, con ngươi đổ máu.
Đây là lần đầu tiên hắn bị thương nặng trong việc đối kháng trận ngôn!
“Ngươi hẳn là hạng đồ đệ khi sư diệt tổ nhỉ.”
Lục Phiên thản nhiên nói.
Bạch y bồng bềnh, thao túng Thiên Nhận Y, không ngừng đến gần Tả húc.
Hai con ngươi đầy máu của Tả Húc nhìn chằm chằm Lục Phiên, hắn tới đây phá trận, nhưng hiện tại xem ra, đừng nói phá trận, hắn có thể trốn hay không cũng là một vấn đề.
“Đáng chết!”
Tả Húc cảm thấy nguy cơ tử vong.
Hai tay hắn kết ấn.
“Lên!”
Tựa đất bằng nổi sấm sét, Tả Húc quát lên như một tia sấm mùa xuân. Một tòa trận pháp, lấy hắn làm trung tâm, không ngừng xoay quanh ra, triệt để bao phủ Lục Phiên.
Đây là một tòa sát trận, hơn nữa còn là sát trận hắn lấy làm kiêu ngạo nhất. Cho dù là hậu giai Hợp Thể bị vây nhốt trong đó, cũng phải chịu nhiều thống khổ.
Bày trận xong, Tả Húc dự định thoát đi.
Trận pháp của Tề Lục Giáp, hắn có thể phá, nhưng mà có tên này ngăn cản lại, nên hắn căn bản không có cơ hội phá trận.
Hắn không đoán được thân phận của Lục Phiên, cũng không đoán ra Lục Phiên lại là bá chủ vị diện của vị diện cao võ mới sinh này.
Lấy khăn tay ra, lau máu chảy ra từ hai con ngươi.
Tuy nhiên, máu còn chưa lau xong, thân thể của Tả Húc lập tức chấn động, hắn thấy được bên trong sát trận mà hắn bố trí.
Có một bộ áo trắng hiện ra.
“Làm sao có thể!?”
Hắn thấy Lục Phiên tùy tiện phá trận mà ra, phảng phất có một màn khói mù bao phủ hắn lại.
Trốn!
Tả Húc không kịp suy nghĩ nhiều, quay người liền muốn thoát khỏi Hư Vô Thiên.
Sắc mặt của Lục Phiên bình tĩnh nhìn hắn.
“Tới, thì không cần đi.”
Lục Phiên nói.
Lời nói vừa ra, hắn giơ tay lên, vỗ nhẹ một chưởng.
Một chưởng kia, không ngừng trở nên to lớn trong hư vô, rất nhanh, hóa thành một bàn tay lớn che trời!
Muốn dùng một chưởng này bắt giữ Tả Húc.
Mối nguy đáng sợ bao phủ Tả Húc, Tả Húc căn bản không chống cự được.
“Thánh hậu! Cứu ta!”
Tả Húc phát ra tiếng gào thét.
Âm thanh truyền ra trong hư vô.
Bên ngoài Ngũ Hoàng.
Sắc mặt của mỹ phụ bị Lục Cửu Liên tung một quyền đánh vỡ giáp nhẹ, ho ra một bồn máu khẽ biến.
“Tả Húc còn chưa có phá trận?”
Nàng chính là Hợp Thể cảnh đã sinh ra Nguyên Thần, nhưng bị Xuất Khiếu cảnh như Lục Cửu Liên ngăn lại, đã thấy hết sức mất mặt.
Mà chỗ Tả Húc cũng xảy ra ngoài ý muốn.
Nàng quay đầu nhìn lại, ánh mắt sáng chói, xem ra phía xa.
Thấy được Tả Húc bị một bàn tay to bắt giữ.
“Lớn mật!”
Mỹ phụ giận dữ.
Tầm quan trọng của Tả Húc không cần nói cũng biết, đây chính là Trận Pháp sư trọng yếu nhất mà Hắc Bạch thánh địa bọn nàng bồi dưỡng ra được.
Tả Húc có được trận ngôn chữ Tổ, trong Hắc Bạch thánh địa, địa vị cực kỳ tôn sùng, Thánh Chủ rất coi trọng Tả Húc.
Lần này, mỹ phụ mời Tả Húc tới phá trận, một khi Tả Húc chết ở nơi này, mỹ phụ… Không dám tưởng tượng nổi hậu quả!
Lục Phiên liếc mắt lườm mỹ phụ.
Sắc mặt dần dần trở nên lạnh lẽo.
Đủ rồi.
Tất cả những chuyện này, đều nên kết thúc.
Hệ thống thăng cấp xong, bản nguyên Ngũ Hoàng dung hợp trở thành bản nguyên cao võ, Ngũ Hoàng cũng đã bước vào cấp độ cao võ.
Lục Phiên một mực điệu thấp, cũng không cần thiết che giấu nữa.
Hai ngón tay khép lại, vỗ lên trên tay vin, chậm rãi quẹt một cái, vung ra.
Một tiếng Phượng gáy rõ to vang vọng trong hư vô.
Dường như có một ngọn lửa nóng bỏng đang thiêu đốt, đốt cháy hư vô hầu như muốn vặn vẽo.
Một vệt kiếm quang bùng lên, nháy mắt xẹt qua một nơi cực kỳ xa xôi.
Nội tâm mỹ phụ chấn động.
Thời điểm nàng nhìn thấy vệt kiếm quang này, trong lòng bỗng dưng tràn ngập một loại cảm xúc hoảng sợ.
Đó là một mối nguy tử vong bao phủ toàn thân nàng.
Trong hư vô, Lục Cửu Liên toàn thân nhuốm máu, nhìn xem đường kiếm hoa kinh thế tựa như phù dung sớm nở tối tàn này.
Đó là một thành kiếm màu đỏ.
Tựa như Phượng Hoàng bay lượn.
Giáp nhẹ trên người mỹ phụ, lập tức trở lại hình dáng ban đầu, giống như một lớp màng mỏng bao trùm thân thể nàng.
Năng lượng khổng lồ phun trào, xếp thành một lớp năng lượng bên ngoài thân thể nàng.
Trên Chiến trường màu máu.
Giang Li có chút chật vật ngẩng đầu.
Ba người Nghê Xuân Thu, Diệp Thủ Đao cùng Đỗ Long Dương đều giật mình, ngay sau đó lộ ra nét vui mừng.
“Là Lục công tử!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận