Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 494: Ước hẹn một năm, Bạch Ngọc Kinh chứng kiến. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Đỗ Long Dương vuốt ve vết máu ứ đọng trên mặt, nghĩa chính ngôn từ nói: “Làm sao có thể!”
“Không được, bản cung cũng phải đi tìm Lục ca!”
Nữ Đế thật giận a.
Đỗ Long Dương vội vàng lái sang chuyện khác: “Sau ngày hôm nay, bản tọa bế tử quan, không phá Âm Thần không xuất quan…”
“Cho nên, hôm nay cũng xem như nói lời tạm biệt với các vị, nếu như tâm đắc của bản tọa, đối với các vị có chỗ trợ giúp, hi vọng chúng ta có thể dùng tu vi Âm Thần cảnh để tỷ thí với nhau.”
Một phen lời nói của Đỗ Long Dương, cũng thực sự là để cho bọn người có chút cảm hoài.
Một mực làm đối thủ cạnh tranh ở bên trên Thiên Nguyên đại lục.
Hiện tại, trở thành chúa tể bốn đại thánh địa Thiên Nguyên vực.
Bọn hắn lẫn nhau, cũng kỳ thật là có chút trân quý những cơ hội này, con đường tu hành dài đằng đẵng, ai cũng không biết có gặp chuyện ngoài ý muốn hay không.
Trân quý tiếp xuống mỗi một ngày đi.
Tu hành cũng không phải là chuyện thuận buồm xuôi gió, cũng tồn tại nguy hiểm.
Trùng kích Âm Thần cảnh còn hơn cả như vậy, hơi không cẩn thận, có lẽ sẽ hình thần câu diệt.
Mấy người trò chuyện, uống rượu.
Trò chuyện cho đến lúc Thiên Cơ các vừa ban bố tân Nhân bảng.
“Chung Nam tìm hiểu kiếm ý, khoảng cách tìm hiểu ra đạo ý cũng không xa, nhưng lại không hiểu đạo ý, chỉ xếp ở thứ ba…”
“Tình huống của tên Lý Tam Tư kia là thế nào?”
Bên trong sự nghi hoặc của Đỗ Long Dương mang theo một chút hiếu kỳ.
Nữ Đế cùng Thiên Hư công tử cũng không biết nguyên cớ.
Diệp Thủ Đao cụt một tay sau khi im lặng, cũng chậm rãi mở miệng: “Cái tên này, ta biết.”
“Hắn thừa kế truyền thừa từ Đằng yêu, có được Đằng Yêu thể.”
Đằng Yêu thể?
Lời nói của Diệp Thủ Đao vừa ra, khiến cho vẻ mặt của đám người Nữ Đế hơi biến đổi.
“Là thể chất của nữ nhân kia sao?”
Đỗ Long Dương ngưng trọng hỏi.
Diệp Thủ Đao gật đầu, dù sao, thể chất của Lý Tam Tư, là do hắn hỗ trợ kích hoạt.
Nếu không có sự hỗ trợ từ hắn, chờ đến khi tự chủ thức tỉnh, có lẽ… Không biết phải đợi đến ngày nào tháng nào.
“Đằng yêu cũng là ngươi cơ khổ a.”
Nữ Đế cảm khái một câu, sau đó, ghét bỏ mà liếc mắt lườm Diệp Thủ Đao.
Diệp Thủ Đao không nói gì, ánh mắt phức tạp, tay của hắn sờ lên ống tay áo trống trơn của mình.
“Nếu như có được Đằng Yêu thể, vậy thì cái tên Lý Tam Tư có được tiềm lực vô hạn a.”
“Xếp ở thứ hai cũng không có gì đáng trách, dĩ nhiên, yêu khí từ Đằng Yêu thể cũng không dễ dàng khống chế được… Chỉ cần không cẩn thận, liền sẽ hình thành cắn trả, bị yêu khí khống chế trở thành yêu ma giết người không chớp mắt.”
Thiên Hư công tử nói.
Thiên Hư cung vốn là đi tu hành pháp tà phái, đối với loại hình yêu khí cũng có hiểu biết.
“Được rồi được rồi, những thứ này, bản tọa cũng lười hiểu rõ.”
“Ngũ Hoàng có tiềm lực rất lớn, dù sao cũng là thế giới do Lục công tử bồi dưỡng, mặc kệ là Bá Vương Hạng Thiếu Vân, hoặc là Nhiếp Trường Khanh, tương lai đều có cơ hội trùng kích Anh Biến… Thậm chí cả Tam Thần.”
“Chúng ta nhưng chớ có đến lúc đó, bị những tên này đuổi kịp, vậy thì có chút buồn cười.”
Đỗ Long Dương nói.
Lời nói vừa ra.
Bọn người yên lặng, rất lâu sau, lẫn nhau tạm biệt, Diệp Thủ Đao cụt một tay cầm đao, rời khỏi Võ Đế thành.
Nữ Đế cùng Thiên Hư công tử cũng lần lượt rời đi.
Nữ Đế thì không cam lòng chạy đến trên vùng biển, dự định tìm Cự Kình cõng tiên đảo.
Đáng tiếc, biển cả vô ngần, đằng đẵng sóng biếc, nàng tìm không thấy Bạch Ngọc Kinh.
Nữ Đế hoa phục bồng bềnh, ai oán nhìn thoáng qua biển cả, dáng người uyển chuyển chuyển động một cái, ngay sau đó lướt qua hư không, trở về Càn Nữ cung.
. . .
Thời gian không ngừng trôi qua, không có bởi vì ai mà ngưng đọng.
Nhân Kiệt bảng mà Bạch Ngọc Kinh ban bố, kỳ thật vẫn luôn duy trì thay mới theo thời gian thực.
Lữ Mộc Đối gõ nhẹ trúc trượng, tính toán tường tận mọi chuyện tu hành trong thiên hạ.
Nếu như có người nào đột phá cảnh giới, Lữ Mộc Đối rất nhanh liền sẽ thay đổi tin tức Nhân Kiệt bảng.
Đối với xếp hạng trên bảng danh sách, hiển nhiên là đưa tới không nhỏ tranh luận, một vài tu hành giả thực lực bị xếp ở phía sau, không phục.
Bọn hắn rất muốn tìm Bạch Ngọc Kinh Thiên Cơ các gây phiền toái, thế nhưng không dám.
Cho nên, đành phải từ bỏ cái lựa chọn này.
Đem sự không cam tâm trong lòng dời lên người đối thủ.
Thời gian mấy tháng sau đó, nhóm người trên Nhân Kiệt bảng, liền bạo phát ra rất nhiều trận chiến.
Trên cơ bản đều là người xếp hạng sau khiêu chiến người phía trước.
Nhưng mà… Chuyện làm cho tất cả mọi người ngoài ý muốn chính là.
Kết quả trận chiến, vậy mà giống y hệt xếp hạng ở trên Nhân bảng.
Điều này khiến cho không ít tu hành giả kinh ngạc.
Mà Yêu Hầu vương thứ chín và Đạm Đài Huyền thứ mười cũng khó mà đào thoát việc trở thành đối tượng bị người khác khiêu chiến.
Sự tồn tại của Yêu Hầu vương, thế nhân rất nhanh liền đi tìm kiếm, cũng bị người tìm ra được một chút dấu vết để lại.
Ở bên ngoài Đại Huyền quốc, trong khôn cùng hoang mạc… Vậy mà có một cái địa phương yêu khí ngút trời!
Thái Lĩnh, Đạm Đài Huyền đứng lặng ở bên ngoài tiểu lâu.
Có nhân kiệt Kim Đan cảnh đến từ Thiên Nguyên vực khiêu chiến hắn, dù sao, hắn cũng chỉ là một tên nhị, tam đoạn Khí đan, chiếm cứ lấy vị trí Nhân bảng thứ mười, há có thể làm cho người tin phục?
Đạm Đài Huyền thì mỉm cười, làm Nhân bảng thứ mười, hắn nên duy trì phong phạm mà cao thủ nên có.
Chiến đấu bắt đầu.
Đạm Đài Huyền lựa chọn để cho địch nhân tung một trăm chiêu.
Hoàng Đạo long khí phun trào.
Vị nhân kiệt Thiên Nguyên vực kia, đánh tới linh khí hao kiệt còn không thể đánh phá được phòng ngự, thậm chí, còn bị Hoàng Đạo long khí cắn trả, ho ra máu, cảm giác linh thức đều bị thụ chút tiểu thương.
Con mẹ nó…
Đạm Đài Huyền một mực đứng lặng ở đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn trời, gió thổi tung bay áo bào của hắn, rất có vài phần cao thủ tịch mịch.
Liên tục vài vị Kim Đan cảnh khiêu chiến thất bại, liền không có người tiếp tục tới khiêu chiến.
Hoàng Đạo long khí hộ thể Đạm Đài Huyền…
Tựa như một con nhím, ngươi đánh hắn, hắn liền thi triển Hoàng Đạo long khí, gai sắc che kín, ngược lại sẽ đả thương chính mình.
Nếu không phải Đạm Đài Huyền không có thủ đoạn tấn công gì cả, e rằng dưới Hoàng Đạo long khí hộ thể, hắn có lẽ còn có thể xếp hạng cao thêm một hạng ở trên Nhân Kiệt bảng.
Đương nhiên, còn có một việc khiến nhiều người ngoài ý muốn chính là.
Lý Tam Tư xếp hạng thứ hai.
Thời điểm bảng danh sách vừa được ban bố, nhân kiệt được xếp hạng mười vị trí đầu đều không có động tĩnh quá lớn.
Thế nhưng, rất nhanh, theo thời gian trôi qua từng chút một.
Chiến đấu của mười vị trí đầu rốt cục vẫn là bùng nổ.
Phong Nhất Lâu xếp hạng thứ năm không có lựa chọn khiêu chiến Nhiếp Trường Khanh, ngược lại là khiêu chiến Lý Tam Tư xếp hạng thứ hai, chuyện này cũng để cho tất cả mọi người choáng váng.
Một trận chiến này, vốn nên dẫn đến thế nhân chú mục, thế nhưng mà, dưới sự yêu cầu của Lý Tam Tư, trận chiến này tiến hành trong âm thầm, cũng không có công khai.
Tất cả mọi người cảm thấy Phong Nhất Lâu có thể thắng.
Lý Tam Tư này là một người không có tiếng tăm gì, lấy cái gì thắng?
Nhưng mà kết quả chiến đấu, lại nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người.
Một trận chiến này, Phong Nhất Lâu… Suýt chút nữa bỏ mình.
Lý Tam Tư triệt để nắm giữ xếp hạng.
Mặc dù người đời không rõ lắm, Lý Tam Tư vì sao có thể có lực lượng cường đại như vậy, thế nhưng mà, ít nhất, có thể đánh bại Phong Nhất Lâu, thực lực năm vị trí đầu là có.
Phong Nhất Lâu sau khi khiêu chiến thất bại, lại đi qua một tháng, Chung Nam yên lặng thật lâu, tại thời điểm tu vi của hắn không còn cách nào thông qua Ngục Môn để đột phá, hắn bắt đầu đi khiêu chiến.
Không có khiêu chiến Lý Tam Tư đứng thứ hai, ngược lại là trực tiếp vác lấy phác đao, một đường đi tới Tây Lương đô thành, khiêu chiến Bá Vương, ước chiến ở Đông Diễn giang.
Hắn ở trên Đông Diễn giang, ôm đao mà đứng.
Lẳng lặng chờ đợi Bá Vương phó ước.
. . .
Vào lúc Chung Nam lựa chọn khiêu chiến Bá Vương.
Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên khống chế Thiên Nhận Y, chậm rãi lăn trên bãi cỏ xanh.
Hắn thấy được Tiểu Ứng Long cùng Nghê Ngọc đang ôm Thông Thiên kính, ngồi ở dưới Triều Thiên cúc, vừa vui tươi hớn hở vừa nhìn xem chiến đấu ở bên trong Thông Thiên kính.
“Đổ ước của Đại Huyền cùng Tây Lương sẽ nhanh đến… Đánh cược này là bản công tử lập xuống cùng chứng kiến.”
“Nghê Ngọc a… Ngươi đi một chuyến, tiến hành phụ trách cùng giám sát trận chiến này, nếu như có người nào đó quấy rầy trận đổ ước này, đánh chết hắn.”
Lục Phiên nhìn Nghê Ngọc, nói.
Nghê Ngọc đầu đội Tiểu Ứng Long, con mắt lập tức phát sáng lên.
Nàng thậm chí cảm giác mình còn đang nằm mơ.
Kinh hỉ tới đột ngột như vậy!
Tiểu Ứng Long ghé trên đỉnh đầu Nghê Ngọc, cũng ngẩng đầu lên, hai mắt lưng tròng cùng chờ mong nhìn chằm chằm Lục Phiên.
Đằng xa.
Ngưng Chiêu nghe vậy cũng đi tới.
“Công tử…”
Lục Phiên liếc mắt nhìn Ngưng Chiêu: “Ngươi tiếp tục tu hành, việc này để cho Nghê Ngọc đi là được, ngươi sắp tìm hiểu ra đạo ý, bắt lấy cơ hội khó có này đi.”
Ngưng Chiêu nghe vậy, mấp máy môi một cái, trịnh trọng gật đầu.
“Ngươi cái con xuẩn long này, cũng đi đi.”
Lục Phiên nói.
Lời nói vừa ra, trong tay Lục Phiên nổi lên ba cái Tử Tinh Linh, bóp nát Tử Tinh Linh liền có thể đạt được ban thưởng ở trong đó.
“Phương nào thắng, liền lấy ba viên Tử Tinh Linh này làm phần thưởng cho bọn hắn đi.”
Lục Phiên đem Tử Tinh Linh vứt cho Nghê Ngọc, nói.
Nghê Ngọc tiếp nhận, nhét vào bên trong túi vải, gương mặt hưng phấn đến đỏ rực.
Cuối cùng cũng có khả năng rời đảo a.
Cuối cùng cũng có khả năng đi ra bên ngoài nhìn một chút.
Cuối cùng cũng có khả năng không cần đối mặt với tầm mắt thối này của công tử a.
Nghê Ngọc nội tâm vui vẻ cực kỳ.
Tiểu Ứng Long nhận được sự cho phép từ Lục Phiên, cũng vui vẻ không thôi, cánh thịt vỗ liên hồi.
Nụ cười của Lục Phiên nhìn xem Nghê Ngọc dần tan biến.
Tựa như nhìn thấu ý nghĩa ở trong lòng Nghê Ngọc vậy.
“Đi thôi.”
Lục Phiên nói đoạn, giơ tay lên, cong ngón búng ra.
Oanh!
Sóng khí kinh khủng nổ tung.
Nghê Ngọc nội tâm co rút.
Công tử có phải đã phát hiện cái gì hay không?
Công tử còn có thể biết sự cảm khái từ trong nội tâm nàng? Công tử ngươi là ma quỷ sao!?
Nhưng mà, Nghê Ngọc vẫn chưa kịp giải thích gì thì liền bị Tiểu Ứng Long với bộ mặt ngơ ngác tiến lại cùng một chỗ, bị một lực lượng khổng lồ bắn bay mà ra, dư âm thét lên từ trong miệng vẫn còn luu lại ở trên hòn đảo, không ngừng quanh quẩn.
Mà bóng người, đã sớm hóa thành chấm đen nhỏ, tan biến tại chân trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận