Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 916: Cửu trọng thiên Thiên Đạo, chỉ đến như thế (2)

Edit: Long Hoàng
Oanh!
Bên trong Nguyên Từ Thiên.
Một vị Hướng Nguyên cảnh của Đạo tộc trừng muốn rách mí mắt, toàn thân hắn bị đế hỏa bao trùm, bay trở về tổ địa trong thượng giới đại lục.
Nhẫn nhịn cảm xúc bi thương, bắt đầu kế hoạch tẩu thoát đã sớm bày ra.
Thánh tổ nếu như không chết, bọn hắn vẫn còn hy vọng.
Nhưng hôm nay. . .
Thánh Tổ bỏ mình, bọn hắn nhất định phải chạy, bằng không. . . Sẽ phải chịu cảnh bị Vân tộc cùng Ngũ Hoàng còn có hạ tam trọng thiên vây giết tàn sát!
Huyết vũ đầy trời.
Bên trong tổ địa Đạo tộc.
Vị Hướng Nguyên toàn thân bốc cháy kia trở về, vui mừng nhìn xem từng chiếc chiến thuyền cỗ lão mang theo hy vọng, trở đầy sinh linh Đạo tộc đang tan biến trong trận pháp truyền tống.
Đạo tộc truyền thừa trăm vạn năm, không thể nào hủy trong tay hắn được.
Thấy được sinh linh Đạo tộc đã rời đi, vị cường giả Hướng Nguyên cảnh này cuối cùng cũng mãn nguyện mà nhắm mắt.
Mà nguyên thần của hắn cũng bị đế hỏa thiêu rụi.
Trước khi vẫn lạc.
Hắn phát ra tiếng không thê lương không cam lòng.
“Vân tộc! Chết không yên lành!”
. . .
Một bên khác.
Bên trong tổ địa Vân tộc, mỗi một vị tu hành giả đều toát ra vẻ mặt hoảng sợ.
Nhìn huyết vũ đầy trời, trái tim của bọn hắn thít chặt.
Kém chút còn tưởng rằng thánh tổ Vân tộc chết rồi.
Bất quá, thanh âm xót thương cũng không phải bao phủ Vân tộc, cho nên người ngã xuống hẳn là thánh tổ của Đạo tộc, mà không phải là thánh tổ của Vân tộc bọn hắn.
Cái này khiến cho những người trốn bên trong thần miếu Vân tộc thở ra nhẹ nhàng.
Thế nhưng, cũng chỉ thở nhẹ mà thôi.
Bây giờ, bọn hắn đã mất đi chiến ý.
Nhìn xem đám thiên nhân của Ngũ Hoàng hung tàn vô cùng ở bên ngoài, toàn thân đều băng lãnh.
Đột nhiên.
Vân tộc thần miếu rung lên!
Lại thêm một đám huyết vũ rơi xuống trên bầu trời.
Vân tộc tu sĩ mờ mịt ngẩng đầu, nhìn xem huyết vũ bay tán loạn trên trời, trái tim, tựa hồ ngừng đập.
Nên tới cuối cùng vẫn sẽ tới.
Trốn không thoát.
Ầm ầm!
Bầu trời rách ra.
Một đạo thân ảnh chầm chậm đi ra từ bên trong.
Lục Cửu Liên chật vật, toàn thân nhuốm máu, sắc mặt lãnh khốc, nắm Thanh Liên Kiếm trong tay.
Kiếm. . . đâm xuyên qua đầu của một người, đâm vào thân thể của kẻ đó.
Ầm ầm!
Phảng phất có lôi đình xé nát bầu trời.
Tất cả cường giả Vân tộc đều chết lặng, ngơ ngác nhìn xem Lục Cửu Liên khí thế như cầu vồng trở về từ thiên ngoại chiến trường.
Kiếm của Lục Cửu Liên xỏ xuyên qua, chính là thi thể của thánh tổ Vân tộc!
Là thi thể lạnh băng của thánh tổ vân tộc!
Trong chốc lát.
Dây cung căng cứng trong lòng Vân tộc chư chúng, triệt đổ sụp đổ!
Chí cao vô thượng trong lòng bọn họ, Thánh tổ cường đại vô cùng của bọn họ, vậy mà… chiến bại!
“Tại sao có thể như vậy?”
Một vị hướng Nguyên Cảnh mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng.
Bọn hắn không thể nào tiếp thu được kết quả như vậy, đây chính là một vị Thánh Tổ a, thân thể được thiên đạo tẩy luyện, mang theo thánh uy cuồn cuộn a!
Làm sao. . . có thể chết? !
Lục Cửu Liên. . . làm sao có thể giết chết thánh tổ? !
Cho dù là Ngũ Hoàng một phương, đám người Bá Vương, Tư Mã Thanh Sam, Bạch Thanh Điểu đều hơi có chút kinh ngạc nhìn Lục Cửu Liên.
Bọn hắn tựa hồ cũng không ngờ tới, Lục Cửu Liên có thể giết chết thánh tổ.
Bọn hắn vốn còn định sau khi trấn áp xong đại quân Vân tộc thì sẽ tiến vào thiên ngoại chiến trường để trợ giúp Lục Cửu Liên cơ mà.
Kết quả. . .
Lục Cửu Liên vậy mà có thể bằng sức một người đánh chết Thánh Tổ.
Thánh Tổ. . . Yếu như vậy sao? !
Bình thường vượt cấp giết địch cũng có, nói rằng Lục Cửu Liên có thể chém giết thánh cảnh tầm thường, bọn hắn tin.
Nhưng là, chém giết thánh tổ… một vị thánh tổ đã sống mấy trăm vạn năm, bọn hắn đúng là không thể tin nổi.
Lục Cửu Liên chấp tay sau lưng, một tay nắm kiếm, vung nhẹ một chút.
Thi thể của thánh tổ Vân tộc, liền rơi xuống từ trên chín tầng trời.
Oanh!
Bỗng nhiên va đập vào bên trông tổ địa Vân tộc.
Từng vị tu sĩ Vân tộc nhìn xem thi thể chết không nhắm mắt của thánh tổ tộc mình, không ít những tu sĩ thế hệ trước đều lảo đảo thân thể, ho ra máu tươi.
Bại. . . Bại rồi sao? !
Thánh tổ vân tộc bại, hy vọng cuối cùng của Vân tộc đã tan biến, điều này chứng tỏ, truyền thừa trăm vạn năm của Vân tộc, sắp bị diệt!
Ầm ầm!
Một vị Thánh Tổ ngã xuống, chết tại dưới kiếm của Lục Cửu Liên, cho nên có khí vận bàng bạc vắt ngang trời mà tới.
Rót vào thân thể Lục Cửu Liên.
Ào ào ào. . .
Y phục tung bay, khí tức mạnh lên.
Lục Cửu Liên nhắm hai mắt, tâm tình phức tạp muôn vàn.
Rốt cục cũng có thể bước tới một bước này.
Oanh!
Bước tới một bước, Lục Cửu Liên cảm nhận được bình cảnh bị mạnh mẽ xé nát.
Ông. . .
Khí vận như Giang Hà, Lục Cửu Liên nhất niệm vào Huyền Tiên!
Ngũ Hoàng lại có thêm một vị có chiến lực cấp Thánh!
Ngũ Hoàng Thiên Nhân, cùng với các lão tổ của hạ tam trọng thiên, nhìn khí tức của Lục Cửu Liên đột phá Thánh cảnh, từng người đều toát ra vẻ hâm mộ.
Thế nhưng càng nhiều vẫn là hưng phấn!
Từ hôm nay trở đi, thần thoại về thánh tộc thượng giới, đã bị đạp đổ!
. . .
Thiên ngoại chiến trường.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn, áo trắng như tuyết, lưỡi đao bạc tổ hợp lại.
Linh áp bàn cờ trôi nổi tại trước người hắn, tản ra quang huy óng ánh.
Xắn tay áo, hạ cờ, trên kỳ bàn trải ra cờ thế.
Ầm ầm!
Hư không phát ra nổ vang.
Ý chí Thiên Đạo tràn ngập, phảng phất như có tiếng cự thú gào thét.
Lôi vân cuồn cuộn, tựa như muốn áp sập vạn giới.
Đây là Thiên Đạo kiếp phạt, kiếp phạt của Cửu trọng thiên đối với Trúc Lung sau khi đột phá Huyền Tiên.
Kiếp phạt lần này là khủng bố nhất từ trước đến nay.
Dù sao, ở cửu trọng thiên, Thánh cảnh cũng xem như không yếu, thọ nguyên có thể đạt tới mấy chục vạn năm, có thể trở thành nhất tộc chi tổ.
Lực lượng bực này, cửu trọng thiên đương nhiên phải hạ kiếp phạt xuống.
Nơi xa.
Trúc Lung phi tốc trở về.
Nàng nghe theo phân phó của Lục Phiên, đánh tàn phế thánh tổ Vân tộc, sau đó lại trở về.
Mà nàng vừa về tới, kiếp phạt trên bầu trời cũng lập tức buông xuống.
Cảm ứng được cha vẫn phong khinh vân đạm dưới thiên kiếp, nàng không khỏi kính nể.
Kiếp phạt này hết sức đáng sợ, Trúc Lung nghĩ thầm, nếu nàng phải tự mình đón đỡ, sợ là phải nát mấy miếng vảy, cháy chút máu.
Mà cha, cảm giác thật dễ dàng!
Oanh!
Đạo thứ nhất lôi phạt, tựa như một thanh Tam Xoa Kích lôi đình rủ xuống từ thiên ngoại.
Hư không xé rách, đạo khe nứt phát ra thanh âm đáng sợ.
Lục Phiên áo trắng bay lên.
Nhếch miệng cười khẽ, nhặt cờ hạ xuống.
Ba!
Lập tức, một chùm sáng linh áp xông lên bầu trời.
Va chạm cùng tam xoa kích kia!
Oanh!
Trong hư không, có gợn sóng năng lượng chấn động, một vòng lại một vòng, giống như mặt hồ yên tĩnh bị một cục đá phá hư.
Lôi đình Tam Xoa Kích bị tách ra, linh áp cũng tan biến.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận