Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 256: Thế nhân phụ trẫm, vậy thì trẫm phụ thế nhân. (1)

Người dịch: Duy Cường
Bắc Lạc, Tây Sơn.
Thí Luyện tháp.
Ánh đao kinh khủng quét qua khu rừng rậm nguyên thủy, từng cây đại thụ khổng lồ bị chém nát, phát ra thanh âm nặng nề, đập xuống mặt đất, tạo nên những cơn rung động dữ dội.
Thân hình của Nhiếp Trường Khanh xuyên qua xuyên lại giữa những thân cây to lớn, hắn không ngừng vẫy tay, cách không ngự đao, chém ra từng luồng đao khí sắc bén.
Năm tên sinh linh quỷ dị thực lực Thể Tàng cảnh, ánh mắt lạnh lùng dưới mặt nạ không hề có một chút tình cảm.
Bọn hắn cũng cách không điều khiển đao mổ heo.
Chém ra từng luồng đao khí ác liệt.
Nhiếp Trường Khanh lấy một địch năm, đao mổ heo từ một hóa hai, hai hóa ba, ba hóa năm…
Không ngừng va chạm cùng với năm tên sinh linh quỷ dị, dây dưa lẫn nhau.
Nhiếp Trường Khanh chiến đấu nhẹ nhàng, thoải mái tràn trề, đối với đao pháp cảm ngộ càng lúc càng sâu, năm tên sinh linh quỷ dị này thực lực không bằng Nhiếp Trường Khanh, thế nhưng, lại có thể bộc phát ra chiến lực không kém hắn chút nào.
Trong lúc hiểm tượng hoàn sinh, đao mổ heo của Nhiếp Trường Khanh phảng phất như sao băng xẹt qua bầu trời đêm, muôn vàn ánh đao sinh ra, lấp lóe chói mắt.
Rốt cuộc Nhiếp Trường Khanh đã hiểu, cụ thể khác nhau ở nơi nào.
“Là lực khống chế sao?”
Ánh mắt của Nhiếp Trường Khanh càng ngày càng sáng, hắn học theo năm tên sinh linh này, dần dần khống chế, không để sức mạnh bị lãng phí, mỗi một tia sức lực đều dùng đến nơi cần thiết, phát huy ra tác dụng lớn nhất.
Tiếp tục một thời gian, hắn phát hiện uy lực đao mổ heo của mình càng ngày càng mạnh.
Thậm chí cận kề chiêu ngự đao của hắn.
Uy lực cũng trở nên mạnh mẽ, sắc bén hơn, một đao chém xuống, một tên sinh linh cả người lẫn đao đều bị Nhiếp Trường Khanh chém thành hai nửa.
Vòng vây vỡ ra một lỗ hổng, Nhiếp Trường Khanh dường như nước lũ vỡ đê, càng ngày càng mất đi trói buộc.
Đao mổ heo trong tay, càng ngày càng linh hoạt, vô số ánh đao bao phủ trên không trung của khu rừng nguyên thủy.
Còn lại bốn tên sinh linh Thể Tàng cảnh sơ kỳ, dồn dập mất mạng dưới đao của Nhiếp Trường Khanh.
Khi một tên sinh linh cuối cùng tử vong.
Toàn thân Nhiếp Trường Khanh nhuộm đầy máu tươi, bàn tay cầm đao mổ heo, yên lặng đứng dưới một gốc cổ thụ che trời.
Cảm ngộ của hắn đối với đao pháp, lại nâng cao một bước.
Thậm chí, trên thân thể, mơ hồ có một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ sinh ra, như muốn chém phá hết thảy.
“Đao ý.”
Khóe miệng râu ria xồm xoàm của Nhiếp Trường Khanh hơi nhếch lên.
Trước đó, hắn liền mơ mơ hồ hồ cảm nhận được đao ý, thế nhưng, bây giờ… Hắn mới thật sự ngộ ra đao ý thuộc về mình.
Dường như một tảng đá lớn đặt ngang trong lòng hắn, bị hắn một đao chém nát.
Thí Luyện tháp…
Nhiếp Trường Khanh có chút minh bạch tác dụng chân chính của Thí Luyện tháp.
Đúng như công tử nói, là nơi dùng để đột phá gông cùm xiềng xích.
“Chúc mừng xông qua tầng thứ năm Thí Luyện tháp, thu hoạch được một lần cơ hội cảm ngộ bản nguyên…”
Giữa lúc Nhiếp Trường Khanh đang chỉnh lý lại được mất trong cuộc chiến vừa rồi, trong đầu đột nhiên có âm thanh vang lên.
Nhiếp Trường Khanh khẽ giật mình, ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu, có gió thổi mây bay đang tụ tập đến.
Âm thanh của đại đạo từ trên bầu trời truyền xuống, trong chốc lát bao phủ toàn thân Nhiếp Trường Khanh.
Nhiếp Trường Khanh chỉ cảm thấy mình rơi vào trong một vùng không gian kỳ dị.
Hắn cảm nhận được thuộc tính mà công tử từng nói.
Có nóng bỏng như hỏa, mát lạnh như nước, cứng rắn như thổ, sinh cơ như mộc, sắc bén như kim…
Đây chính là thuộc tính sao?
Chỉ khi linh khí sinh ra thuộc tính, mới có tư cách bước vào Kim Đan cùng Thiên Tỏa.
Nhiếp Trường Khanh ngồi xếp bằng xuống, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, đối ứng với ngũ tạng, thế nhưng… Năm loại thuộc tính này thật ra chỉ là căn bản, ngoài ra, còn có phong, băng, quang… các loại thuộc tính khác.
Tuy nhiên, so với năm thuộc tính cơ bản, những thuộc tính còn lại biểu hiện cũng không rõ ràng.
Nhiếp Trường Khanh tựa như một miếng bọt biển, đang điên cuồng hấp thu tin tức ẩn chứa bên trong bản nguyên.
Hắn đang cảm ngộ, lĩnh hội, đao ý vốn chỉ mới sơ bộ cô đọng, vào lúc này, trở nên càng ngày càng đầy đủ, viên mãn.
“Ta cần loại thuộc tính như thế nào?”
Nhiếp Trường Khanh cảm thụ được các loại thuộc tính tràn ngập trong không gian, cả người rơi vào trong trầm mặc.
Thật ra, sức mạnh của thuộc tính tác dụng cũng không lớn đối với tu hành giả đã tìm hiểu ra đao ý như Nhiếp Trường Khanh.
Tuy nhiên, dù sao cũng có thể tăng lên một chút uy lực cho chiêu thức.
Cuối cùng Nhiếp Trường Khanh vẫn lựa chọn Kim thuộc tính, không gì không phá, cực kỳ thích hợp với đao khách như hắn.
Oanh!
Một luồng ánh sáng màu vàng buông xuống, linh khí bên trong khí đan của Nhiếp Trường Khanh lập tức phun trào, cùng luồng ánh sáng màu vàng này dây dưa lẫn nhau, không ngừng sinh sôi.
Giống như hai luồng khí va chạm, hòa tan lại.
Phía trên rừng rậm nguyên thủy.
Nhiếp Trường Khanh đột nhiên mở mắt ra, trong đáy mắt có ánh sáng màu vàng kim lóe lên.
Đao mổ heo trong tay nâng lên, linh khí sôi trào, một luồng đao khí màu vàng đột nhiên chém xuống.
Mặt đất nứt ra một cái khe lớn, dài chừng năm trăm mét.
Linh khí trên thân Nhiếp Trường Khanh dần dần yên tĩnh lại.
Ánh mắt hắn nhìn vào cái khe do luồng đao khí chém ra, Nhiếp Trường Khanh rơi vào trong trầm mặc, đao khí dung nhập kim thuộc tính, uy lực so với trước đó, mạnh hơn quá nhiều.
Khó trách công tử đã nói, chỉ có sinh ra thuộc tính mới có cơ hội bước vảo Thiên Tỏa cảnh.
Bởi vì, cho dù là hoàn thành rèn luyện ngũ tạng cũng chỉ có thể xem là đặt nền móng, chỉ có sinh ra thuộc tính mới xem như là một bước lên trời.
Âm thanh của đại đạo tan biến, ngũ sắc hào quang cũng tán đi.
Trong rừng rậm nguyên thủy, khắp nơi là cảnh tượng bề bộn.
Nhiếp Trường Khanh đứng lặng tại chỗ, bạch y nhuốm máu bay phần phật trong gió.
Dưới chân của hắn, có trận pháp màu trắng hiện lên, một chiếc cầu thang thần bí kéo dài hướng về tầng thứ sáu xuất hiện.
Tuy nhiên, Nhiếp Trường Khanh lại quyết định không tiếp tục xông tháp.
Hắn lui ra khỏi Thí Luyện tháp.
Tầng dưới cùng của Thí Luyện tháp.
Chữ số năm trên đầu Nhiếp Trường Khanh mơ hồ đi một chút liền biến thành số sáu, sau đó, hắn mở mắt ra.
Lúc ở tầng năm, toàn thân hắn chi chít vết thương, nhưng mà thân ảnh ngồi trên bồ đoàn lại không có một chút dấu vết.
Thí Luyện tháp thần kỳ, làm cho Nhiếp Trường Khanh càng ngày càng kính sợ Lục Phiên.
Đồ vật công tử làm ra, quả nhiên đều vô cùng kỳ diệu.
Từ trên bồ đoàn đứng lên, lọt vào mắt hắn là thân ảnh của đám người Ngưng Chiêu, Nghê Ngọc vẫn còn đang ngồi xếp bằng, hắn không dừng lại trong tháp quá lâu.
Liền cất bước rời đi.
Khi hắn vừa ra khỏi tháp, Lục Phiên đang ở trên Hồ Tâm đảo liền cảm ứng được.
Linh thức khẽ động, hắn truyền âm cho Nhiếp Trường Khanh.
Sắc mặt của Nhiếp Trường Khanh hơi ngẩn ra, hắn chuẩn bị đi tìm công tử, không nghĩ tới, công tử đã trước tiên tìm đến hắn.
Xem chừng… Lại có chuyện sắp xảy ra.
. . .
Đế Kinh, Hoàng thành
Trên đường phố dài của Hoàng thành, không khí xơ xác tiêu điều bao phủ khắp nơi, tuyết vẫn rơi không ngừng nghỉ, mặt đất đã bị bao phủ một lớp dày.
Trước Ngự Hoa viên.
Đại quân tiếp cận.
Đạm Đài Huyền không cưỡi ngựa, hắn nắm vũ khí, cùng Giang Li, đồng thời bước đi về phía Ngự Hoa viên.
Cảm xúc của Giang Li hết sức phức tạp.
Vũ Văn Tú nhìn thấy cảnh tượng rất quen thuộc, Giang Li hắn cũng không khác bao nhiêu.
Lần trước, Triệu Khoát tạo phản, Vũ Văn Tú cũng ở trong Ngự Hoa viên, dùng Hắc Long làm lá bài tẩy, trong nháy mắt lật bàn, trấn áp phản nghịch.
Lần đó, Giang Li là tới hộ giá, là người chứng kiến.
Mà bây giờ…
Vị trí thay đổi, Giang Li hắn lại trở thành người tấn công.
Áo choàng của Đạm Đài Huyền xoay tròn trong gió, bàn tay xiết chặt vũ khí, hắn không tránh ở xa xa, mà đích thân đi đến nơi này, dù nơi đây có Hắc Long hung danh hiển hách tọa trấn.
Bá Vương mang Kiền Thích, Hạng Gia quân ở sau lưng, nện những bước chân nặng nề theo sát.
Trước Ngự Hoa viên.
Hai quân dần dần tiếp cận.
Hắc Long vệ đã liên tục bại lui.
Vũ Văn Tú xoay lưng về phía mọi người, đang nhẹ nhàng vỗ về Hắc Long, bóng lưng của hắn có mấy phần quật cường cùng cao ngạo.
Ánh mắt của Bá Vương hơi ngưng trọng nhìn về phía Hắc Long, từ trên thân nó, hắn cảm ứng được một luồng sức mạnh có khả năng uy hiếp đến hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận