Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 384: Coi Lục Bình An ta dễ khi dễ? (2)

Dịch: Mèo Rừng
Lục Phiên liếc mắt nhìn Bá Vương, rất lâu không gặp, giờ cả người Bá Vương đều bị bao phủ bởi một loại mờ mịt cùng luống cuống.
Giống như là bị hắc ám bao vây lại vậy.
Một loại mờ mịt không biết con đường phía trước ở phương nào.
Lục Phiên cũng có chút thổn thức, thiên phú của Bá Vương không yếu, thậm chí lúc trước, tu hành không chậm
Nhưng mà, kể từ sau khi thành lập Tây Lương quốc, phu tử tạ thế, bố cục bại lộ, Bá Vương lại có một cảm giác không gượng dậy nổi.
“Chẳng lẽ… Đây là tai hại khi xưng vương?”
Lục Phiên dựa vào xe lăn, nỉ non một câu.
Đôi mắt hơi lóe lên, Lục Phiên có thể thấy được long khí ở trên người Bá Vương, yếu đi không ít so với trước đó.
Hắn nhíu mày lại.
Lục Phiên vốn định cho Bá Vương trở thành người gánh vác, nhưng lại có chút thất vọng.
Lục Phiên giơ tay lên vỗ một cái lên hợp cờ.
Lập tức, hộp cờ lướt qua bàn cờ, trôi dạt đến trước người Bá Vương.
“Ngươi rất mê mang.”
Lục Phiên nhìn xem Bá Vương, nói.
Bá Vương tiếp nhận hộp cờ, kẹp theo một con, cờ rơi bàn cờ.
Lục Phiên cầm cờ, hai người vừa gặp đã bắt đầu đánh cờ.
“Lục thiếu chủ, ta phải làm sao để tự đột phá chính mình? Chẳng lẽ phải bị đánh mới được sao?”
Bá Vương nhíu mày chăm chú hỏi.
Lúc Phiên có chút không biết nên nói gì, đến cùng là thứ gì, vậy mà để cho Bá Vương có thể chững chạc đàng hoàng hỏi ra loại vấn đề này.
“Thứ ngươi tu chính là ma đạo, ma, kỳ thật chỉ là một loại tâm tính, cái gì là ma, chẳng lẽ chỉ có giết chóc vô biên, tắm trong biển máu mới là ma?”
Lục Phiên xắn tay áo, hạ cờ, nhìn lấy Bá Vương, nói.
Bá Vương cũng không có ngoài dự đoán khi Lục Phiên có thể nhìn ra hắn đi theo ma đạo.
Dù sao, thực lực của Lục thiếu chủ, Bá Vương căn bản nhìn không thấu, rất có thể là người đã cùng cấp độ với Ma Chủ.
“Có thể ngươi còn chưa rõ đến cùng cái gì là ma.”
Lục Phiên nhìn xem Bá Vương, lắc đầu.
“Lúc trước như thế nào thành ma, như thế nào đạp vào ma đạo, ngươi còn nhớ sao?”
Lục Phiên hỏi.
Bá Vương khẽ giật mình, thần tâm có chút hốt hoảng, hắn nắm vuốt quân cờ, nghĩ lại ban đầu, bị mấy vạn đại quân vây giết lúc ở trên dãy Ngọa Linh, vì thủ hộ lấy một cỗ xe ngựa ở sau lưng, mà xả thân thành ma, giết đến máu chảy thành sông…
Hắn chính là thành ma ở thời điểm này.
Hắn ở thời điểm đó, chỉ cảm thấy hết thảy đều nhẹ nhàng thoải mái, tâm linh thông thấu.
“Ngươi tồn tại khúc mắc, ngươi muốn đột phá, chỉ có thể đánh vỡ cái khúc mắc này, Ma đạo… Thích hợp tu hành Thiên Tỏa nhất, thế nhưng, cũng là nguy hiểm nhất, bởi vì hơi chút không cẩn thận, liền sẽ bị Thiên Tỏa kiếp oanh thành tro bụi.”
Lục Phiên nói.
“Khúc mắc… Ta có khúc mắc gì?”
Bá Vương siết chặt nắm đấm.
“Không nên trốn tránh, ma, cái gì là ma? Ma là một loại tâm tính, đánh vỡ xiềng xích, vô câu vô thúc, vì tâm mà nghĩ, dùng hết toàn lực, đó mới là ma.”
“Ma giả, tồn tại chấp niệm, thế nhưng, thành cũng chấp niệm, bại cũng chấp niệm.”
Lục Phiên hạ cờ, trên bàn cờ cũng đã xột xoạt, rơi không ít quân cờ.
Bá Vương nhìn xem bàn cờ, bàn tay nắm lấy quân cờ, nhưng lại không biết nên hạ xuống từ đâu.
Bởi vì, trên bàn cờ, đã không còn đường cho hắn đi.
“Ngươi cảm thấy Thiên Tỏa cảnh rất mạnh sao?”
“Thế nhưng, Thiên Tỏa… Cũng chỉ nhập môn mà thôi, cường giả chân chính, có thể vượt qua tưởng tượng của ngươi.”
“Con đường tu hành, dù cho thiên phú của ngươi có yêu nghiệt như thế nào đi chăng nữa, nhưng nếu không cách nào đạp phá xiềng xích trong lòng, thì cả đời cũng sẽ trở nên tầm thượng vô vị, thậm chí không bắt kịp cả tu hành giả thiên phú bình thường. Trở thành đá đặt chân cho người khác.”
Lục Phiên phất tay, ván cờ trên bàn cờ lập tức biến mất.
Một bên.
Ngưng Chiêu bưng tới chén rượu nóng.
Lục Phiên nhận lấy, uống một ngụm.
Bá Vương lại không hề động tới rượu, cả người rơi vào bên trong trầm mặc.
Lục Phiên không có quấy rầy hắn.
Đối với Bá Vương, Lục Phiên vẫn có chút xem trọng, thậm chí cho rằng, tương lai hắn có thể trở thành người gánh vác Ngũ Hoàng đại lục, người sẽ phân cao thấp với Thiên Nguyên vực.
Nếu như bởi vì một cái chấp niệm, mà chậm bước không tiến, thật sự là có chút đáng tiếc.
Đây cũng là vì sao có người nói, người có tâm tư tinh khuyết, càng thích hợp tu đạo.
Bởi vì, tâm tư tinh khiết, sẽ không có quá nhiều chấp niệm, không có chấp niệm làm xiềng xích, hiển nhiên tu vi sẽ tăng cao rất nhiều.
Lục Phiên cảm thấy, chính mình có lẽ là loại người tinh khiết đi.
Lục Phiên nhìn xem Bá Vương lâm vào trầm tư, bèn mỉm cười uống hết rượu trong chén.
“Dẫn ngươi đi thấy cái gì gọi là đại tu hành chân chính đi, có lẽ như thế sẽ cho ngươi chút ít khích lệ.”
Lục Phiên nói.
Bá Vương lấy lại tinh thần từ trong tầm tu, nghi hoặc không hiểu.
Mà Lục Phiên lại không có nói rõ lý do.
Hắn giơ tay lên, điểm ở trên mi tâm Bá Vương.
Ông…
Phảng phất như có gợn sóng vô hình khuếch tán ra.
Ngay sau đó, Bá Vương lập tức cảm giác thân hình của mình bị Lục Phiên dẫn theo, tựa như là hóa thành một ánh chớp vậy.
. . .
Đông Dương Quận.
Xích Long Long Môn.
Nhiệt độ nóng bỏng hòa tan đất đai.
Bỗng nhiên, một con long chủng toàn thân bùng cháy, chợt ngẩng đầu.
Ánh mắt sắc bén của nó, nhìn chằm chằm Long Môn, trong mũi miệng đều có hỏa diễm dâng trào.
Xích Long, Thiên Long chủng có tính tình táo bạo nhất.
Đột nhiên.
Vẻ mặt của Xích Long biến đổi.
Nó thấy ở bên trong Long môn, có ánh chớp lấp lánh.
Lục Phiên mặc một tịch bạch y, ngồi ngay ngắn ở trên Thiên Nhận Y xuất hiện, ở trên bờ vai Lục Phiên, là Tiểu Ứng Long hưng phấn vô cùng do được dạo chơi ngoài thành.
Tiểu Ứng Long thấy Xích Long, con mắt không khỏi sáng lên.
Hắn vỗ cánh thịt, bay đến trước mặt Xích Long, miệng cong lên, phun ra một mũi tên nước.
Xích Long khổng lồ liếc con mắt nhìn qua Tiểu Ứng Long.
Mũi tên nước kia chưa kịp tới gần thân thể Xích Long, liền đã bị hơi nóng làm bốc hơi.
Tiểu Ứng Long trừng to mắt.
A khoát!? (TN: Từ tượng thanh)
Trong miệng của hắn có dòng nước phun trào ra, nổi lên chấn động càng lớn hơn.
Nhưng mà.
Thân thể của Xích Long đột nhiên há miệng ra, phát ra tiếng long ngâm đinh tai nhức óc.
Hỏa diễm kinh khủng, đột nhiên dâng trào.
Trong nháy mắt bao trùm thân thể Tiểu Ứng Long.
Hỏa diễm tán đi.
Tiểu Ứng Long hé miệng, phun ra một ngụm hơi nước, bên trong cháy đen mang theo vài phần mê mang.
Tiểu Xích này… Thật táo bạo a!
Hắn tên nhị ca này… Một chút uy nghiêm cũng không có!? (TN: Trúc Lung là chị đại, Tiểu Ứng Long là nhị ca.)
Lục Phiên giơ tay lên, nắm phần thịt gáy của Tiểu Ứng Long đang muốn lấy lại uy nghiêm cho chính mình.
Sau đó lại giơ tay khẽ vuốt đầu Xích Long.
Bên người Lục Phiên, Bá Vương một mặt ngẩn ra.
Đây chính là, một trong Bát Long… Xích Long?
“Đi.”
Lục Phiên ngồi ngay ngắn ở phần lưng Xích Long.
Ngay sau đó, Xích Long liền bay lên trời, hóa thành một đường ánh lửa, cấp tốc lướt qua vùng trời Đông Dương Quận.
Bên hãn hải Đông Dương Quận.
Xích Long lượn vòng lấy.
Trên bờ cát.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn ở trên Thiên Nhận Y, một tay chống cằm, một tay điểm nhẹ trên tay vịn, lẳng lặng chờ.
Còn về Bá Vương, thì lại có chút ngưng trọng.
Bầu trời hãn hải nơi xa, có tầng mây nồng đậm cuốn tới.
Tầng mây dày nặng, mang theo khí tức đè nén để cho người ta hít thở không thông.
“Lục thiếu chủ, đây là…”
Bá Vương mở miệng.
Nhưng mà, Lục Phiên lại khoát tay, khiến cho hắn an tĩnh xem là được.
Đôi mắt của Lục Phiên nhìn ra xa, có thể thấy được, bên trong hãn hải vô biên kia, có một bóng đen to lớn, đang nhanh chóng lao tới, thuận theo hắc ảnh bơi lội, tựa hồ còn có sóng lớn nuốt trời!
“Viễn cổ Cự Kình.”
“Có thực lực Anh Biến cảnh, không cung cấp rút phần trăm linh khí còn chưa tính, còn có khí thế hung hắn, dáng vẻ muốn gây sự…”
“Là cảm ứng được Ngũ Hoàng yếu đuối, cho nên muốn tới làm ác bá sao?”
“Coi Lục Bình An ta dễ khi dễ?”
Lục Phiên bĩu môi.
Cự Kình có linh, điểm này không thể nghi ngờ.
Con Cự Kình này có thể cảm ứng được bản nguyên Ngũ Hoàng yếu đuối dung hợp với Thiên Nguyên bản nguyên, nên khiến cho con Cự Kinh này có một cái ý nghĩa to lớn, muốn xâm chiếm Ngũ Hoàng, trở thành bá chủ vị diện.
Đằng xa.
Hãi hải nổ tung.
Có hắc ảnh khổng lồ lập tức theo bên trong nước biển xoay tròn mà ra.
Đùng!
Thân thể cao lớn hung hăng nện trên nước biển, nhắc lên sóng lớn mấy thước, phi tốc lao về phía Đông Dương Quận.
Con Cự Kinh mở miệng to ra, phát ra tiếng rống kỳ dị.
Đại địa đều dường như đang trong cơn chấn động vậy.
Khí tức kinh khủng trận ngập ở toàn bộ hãn hải, dường như hình thành nên nhiều kiểu gió lốc.
Trên tường thành Đông Dương quận, tất cả mọi người hoảng sợ nhìn lấy sóng lớn ngút trời, một khí sóng biển này sông vào Đông Dương, sợ là sẽ phải dẫn tới sinh linh đồ thán.
Cự Kình tựa hồ cũng cảm ứng được Lục Phiên.
Dưới cái nhìn soi mói của Lục Phiên.
Con Cự Kình lén qua từ hãn hải Thiên Nguyên này, phóng lên một cái từ bên trong nước biển, nổi bồng bềnh giữa không trung, giương vẩy nước biển tựa như mưa to!
Tròng mắt to lớn của nó nhìn chằm chằm Lục Phiên ở trên bờ.
Vạn mét Cự Kình!
Hoành không xuất thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận