Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 330: Lý Tam Tư bị đoạt xá. (2)

Dịch: Mèo Rừng
“Ở bên trong điển dịch do Thiên Nguyên đại lục ghi chép, Thiên Nguyên đại lục đã từng bị tao ngộ qua xâm lấn. Cường giả đáng sợ như Tiên buông xuống, một quyền đứt đoạn sơn hà… Có rất nhiều cường giả chết mất, nghe đồn ‘Thiên yêu’ chính là người buông xuống khi đó, cũng hoặc cái mà thí chủ gọi là Thiên Ngoại Tà Mà, hẳn là yêu tộc nhỉ.”
“Cường giả Thiên Nguyên đại lục, muốn phá toái hư không thành tiên đều vô cùng khó khăn, lại như thế nào đánh bại những thế giới khác đây? Nếu như có nói xâm lấn, thí chủ… Ngươi mới là người xâm nhập a.”
Viên Thượng cười cười.
Lời nói của hắn, lại khiến cho Nhiếp Trường Khanh lâm vào trầm mặc.
. . .
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, tựa hồ như đoán được gì đó.
Hắn giơ tay lên, ngón trỏ gõ nhẹ ở phía trên tay vịn, sau đó chợt có tiếng rít kèm theo âm thanh phượng gáy vang vọng.
Bất chợt Phượng Linh kiếm hóa thành một đường hỏa mang.
Lục Phiên lại giơ tay lên túm vào không trung một cái, lập tức có một giọt linh dịch được ngưng tụ ra, linh thức khẽ động, linh dịch liền hóa thành bộ dáng Tiểu Lục Phiên. Phượng Linh kiếm vụt ra, Tiểu Lục Phiên thì khoanh chân ngồi ở trên thân Phượng Linh kiếm, tựa như ngự kiếm phi hành, chui vào trong Long Môn.
Tiểu Ứng Long ghé vào bên trên Long Môn bị hù khẽ giật mình.
Nam Quận.
Phượng Linh kiếm vụt nhanh ra từ bên trong Long Môn, sau đó hóa thành một ngọn lửa, giống như một con Hỏa Phượng giương cánh bay lượn, bay nhanh về phương hướng cấm vực.
Rất nhanh, thì đã buông xuống cấm vực.
Phượng Linh kiếm xuất hiện, khiến cho vô số cường giả khoanh chân ngồi ở trước cấm vực dồn dập mởm ắt ra.
Đường Nhất Mặc là người đầu tiên cảm ứng được, trong đôi mắt của hắn mang theo vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Phượng Linh kiếm.
Sau đó thấy được Phượng Linh kiếm hóa thành một đạo hỏa mang, tựa như sao băng xẹt qua bầu trời, rồi vụt nhanh vào bên trong cấm vực.
“Đây là… Kiếm của Lục thiếu chủ!”
“Hoàn toàn chính xác, là kiếm của công tử… Công tử ra tay rồi? Chẳng lẽ Lão Nhiếp vao trong cấm vực xuất hiện nguy hiểm?”
“Cấm vực quả nhiên rất nguy hiểm, hi vọng Trường Khanh có thể an toàn trở về.”
Sắc mặt của vô số cường giả đều trở nên rất ngưng trọng.
Các cường giả thế hệ trước như Tạ Vận Linh cùng Hoa Đông Lưu đều cảm khái một tiếng.
Phượng Linh kiếm xuyên qua tường không khí bên trong cấm vực.
Tường không khi một chấn động một thoáng rồi lập tức không có động tĩnh gì nữa, cấm vực lại một lần nữa khôi phục lại tình huống thậm chí linh khí cũng không có.
Oanh!
Bồ Tát miếu trong gió tuyết có hồng mang lóe lên.
Ngay sau đó, một thanh tiểu kiếm màu đỏ vụt ra thật nhanh.
Gió tuyết đầy trời tựa hồ cũng bị hòa tan.
Tiểu Lục Phiên ngồi xếp bằng ở trên Phượng Linh kiếm, tựa như ngự kiếm phi hành, lướt qua không trung.
Lập tức chui vào nội thành Võ Đế.
Vô số cường giả đã trải qua một trận chiến rối loạn trước đó, đều kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn về phía đỉnh đầu của bọn hắn.
Sau đó chợt phát hiện ra một thanh tiểu kiếm màu đỏ.
Có cường giả Nguyên Anh cảnh ngự gió vụt lên trời.
Theo đuổi phía sau Phượng Linh kiếm.
Nội thành Võ Đế.
Phong Nhất Lâu thức tỉnh từ trong cơn hôn mê.
Mặt mũi của hắn tràn đầy vẻ bi phẫn, trước khi hắn mất đi ý thức, hắn không có thống hận Lục Phiên đã chiếm ý thức hắn.
Trong đầu hắn tràn đầy hình ảnh của tên giang hồ thuật sĩ khi tên đó nở ra nụ cười lấy lòng, chỉ về phương hướng trong gió tuyết mà nói, Cát.
Không nên để cho hắn nhìn thấy được tên giang hồ thuật sĩ đáng chết kia.
Bằng không…
Hắn nhất định phải khiến cho tên giang hồ thuật sĩ kia biết cái gì gọi là… Cát!
Bỗng nhiên.
Phong Nhất Lâu trừng lớn mắt.
Hắn thấy được Phượng Linh kiếm vụt nhanh ở trên đỉnh đầu, cùng với tiểu nhân ngồi ở trên Phượng Linh kiếm.
“Là hắn!”
Trái tim của Phong Nhất Lâu thít chặt lại.
Đệ tử xung quanh Võ Đế thành còn muốn an ủi Phong Nhất Lâu thoáng cái.
Nhưng lại phát hiện, vị sư huynh nội môn đệ tử được vinh dự là có tư chất đứng đầu Thiên Bảng đã mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, lộn nhào chạy trốn về phía sâu bên trong Võ Đế thành.
Mà Phượng Linh kiếm một mực đi theo phía sau hắn, khiến cho Phong Nhất Lâu vừa chạy vừa hoảng sợ cuồng hống.
Rất nhiều đệ tử đều bị bối rối.
Nội thành Võ Đế.
Viên Thượng và Đỗ Long Dương đang đối thoại cùng với Nhiếp Trường Khanh bỗng nhiên liếc nhau một cái, cả hai đều thấy được sự kinh ngạc lẫn trong mắt nhau.
Nhiếp Trường Khanh cũng cảm ứng được khí tức quen thuộc.
“Công tử tới?!”
Nhiếp Trường khanh hít sâu một hơi.
Đỗ Long Dương cùng Viên Thượng đại sư bay lên trời, phi độn mà ra.
Phượng Linh kiếm trôi lơ lững ở trong không khí, đối lập với Đỗ Long Dương và Viên Thượng từ xa.
. . .
Trong sơn cốc âm ưu.
Lý Tam Tư tựa như một nhánh cây khố ngồi xếp bằng ở đó, mặc dù hắn có thể cảm ứng được tất cả xung quanh, nhưng mà, hắn lại phát hiện mình không thể nào động đậy. Cũng hoặc là nói, không thể nào khống chế thân thể của mình.
“Đợi cho “Đằng Yêu chủng” triệt để lan rộng khắp thân thể của ngươi, là có thể toát Kim Đan, xuất Nguyên Anh… Ngươi an tâm cảm thụ thực lực của chính mình chậm rãi mạnh dần đi!”
Giọng nữ quyền rũ vang vọng ở bên tai Lý Tam Tư.
Khiến cho thần tâm của hắn bị cứng đờ.
“Ngươi làm gì ta?”
Lý Tam Tư có chút hoảng sợ nói.
“Không có làm cái gì cả, chỉ đơn thuần dùng Dung Hồn chi pháp, đừng lo lắng, ta sẽ không phai mờ ý thức của ngươi, ta sẽ để cho ngươi tận mắt nhìn thấy cái túi da mình phá vỡ cái phong ấn đáng chết này, giết ra Tuyệt Đao môn, giết sạch tất cả mọi người ở Tuyệt Đao môn cùng với tên ngụy quân tử kia!”
Giọng nói của nữ nhân mang theo vài phần cuồng bạo cùng cuồng nhiệt.
Lý Tam Tư lại hoàn toàn mất bình tĩnh, hắn không cần phải quân lâm thiên hạ gì đó, hắn chỉ muốn sống mà thôi.
“Kim Đan của ngươi đã ngưng tụ… Căn cơ của ngươi quả nhiên rất chắc chắn, Kim Đan cũng hết sức vững vàng, không có chút hiện tượng rạn nứt nào, bản cung quả nhiên không có nhìn lầm.”
Giọng nữ trở nên yên lặng.
Lý Tam Tư rất bối rối.
Hắn không chết, thế nhưng sóng sót dạng này có chút khác biệt nào so với chết?
“Đốt cháy giai đoạn tuy không tốt, thế nhưng ta đã không thể chờ được nữa, năng lượng cả đời của ta sẽ truyền vào trong cơ thể của ngươi, đợi cho lúc ngươi phá Kim Đan thành Nguyên Anh, chính là thời điểm xuất quan!”
“Không… Cút khỏi thân thể của ta!”
Lý Tam Tư gầm nhẹ.
“Ha ha ha…”
Nhưng mà, rất nhanh giọng nữ trở nên yên lặng, mịt mù không âm thanh.
Lý Tam Tư có chút tuyệt vọng, bất lực.
Hắn nỗ lực mong muốn khống chế thân thể của mình, thế nhưng, ngoại trừ tròng mắt có thể di chuyển ra, linh hồn tựa như là bị tróc khỏi thân thể vậy, không cách nào khống chế được bất kỳ vị trí nào của thân thể.
Hắn quan sát mọi thứ trong sơn động.
Ngoại trừ thi hài đầy đất ra, còn có một bộ thân thể thây khô há to miệng, nửa người dưới của bộ thây khô này tràn đầy dây leo, tuy nhiên, hiện tại, dây leo này cũng mất đi vẻ tươi sống.
Lý Tam Tư hiểu rõ, toàn bộ những tinh hoa năng lượng này đều tràn vào bên trong thân thể của hắn.
Đang không ngừng cải tạo lại thân thể hắn.
Lý Tam Tư chỉ có thể động đậy tròng mắt.
Hắn quan sát mọi thứ trong sơn động, tuy nhưng sơn động này lại vô cùng âm u, lạnh lẽo, trên đầu có thạch nhũ, bên dưới có nước đọng, tất cả đều lạnh buốt thấu xương.
Lý Tam Tư rất tuyệt vọng.
Hắn không nghĩ mới tới cấm vực, lại bị tao ngộ đại kiếp như này.
Hắn mạnh lên, nhưng thân thể cũng không thuộc về hắn.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt của hắn trở nên cứng đờ, không nhúc nhích nhìn về phía một phương hướng.
Trên mặt đất, có một cây sống sáo an tĩnh rơi xuống, Lý Tam Tư nhìn xem ống sáo này, cảm xúc càng lúc càng phức tạp.
Trong đôi mắt của hắn hồi tưởng lại hình ảnh hắn ngồi xếp bằng ở phía trên đá xanh ở Bất Chu phong, thổi sáo cả ngày lẫn đêm. Trong lúc nhất thời, tâm tình nặng nề xuống.
Người sắp chết, trước mặt có lẽ sẽ hiện lên người chú ý trong lòng.
Lý Tam Tư cho rằng trước mắt sẽ hiện ra Lý Tam Tuế, Tạ Vận Linh hoặc là vô số đồ đệ Đạo các.
Thế nhưng rốt cuộc, trong đôi mắt của hắn lại hiện lên thiếu nữ ngồi ôm chân, lẻ loi trơ trọi ở trên đỉnh núi nhìn ánh triều dương.
Chuyện này khiến cho cảm xúc của Lý Tam Tư càng lúc càng phức tạp.
Hắn từng nghĩ mục đích mình mạnh lên là vì cái gì?
Hắn làm việc nghĩa không chùn bước, chậm chí không có tạm biệt với Lý Tam Tư, mục đích để bước vào cấm vực là cái gì.
Hiện tại…
Lý Tam Tư tưa như có chút hiểu ra.
Ngay ở thời điểm Lý Tam Tư nhìn chằm chằm vào sáo trúc.
Bất Chu phong.
Bên trên Bất Chu phong xuân về hoa nở.
Thiếu nữ đang ngồi trên tảng đá thổi sáo, bỗng nhiên thổi sai một âm, nàng dừng lại.
Không tiếp tục thổi.
Chậm rãi quay đầu lại, lông mi hẹp dài mà cong cong khẽ run lên, khuôn mặt đóng chặt đôi mắt lại…
Nhìn về phía Đại Huyền cấm vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận