Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 514: Trúc Lung đột phá, Âm Dương Ma Bàn (2)

Người dịch: Duy Cường
Mặt biển phảng phất tách ra làm hai nửa.
Thân thể của Trúc Lung bị một luồng sức mạnh khủng bố đánh bay ngược lại, rơi vào trong nước biển, làm tung tóe lên một đám bọt nước.
Xích Long muốn cản thân thể của Trúc Lung lại, nhưng cũng đụng bay ra ngoài.
Chiến lực của Phân Thần cảnh, quả thực quá mạnh mẽ.
Sức chiến đấu của Trúc Lung, cũng chỉ tương đương với Anh Biến cảnh, đối mặt với Phó Thiên La, vẫn còn quá miễn cưỡng.
“Các ngươi. . . Đều phải chết!”
Phó Thiên La có chút nóng nảy, gầm lên.
Dưới lòng bàn chân của hắn, vô số luồng minh văn tràn ra, Thiên La đại lục tu chính là minh văn chi đạo, minh văn là thủ đoạn mạnh nhất của Phó Thiên La.
. . .
Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Một luồng hào quang nhanh chóng lướt đến.
Lục Phiên cực kỳ nhàn nhã, bạch y tung bay, giơ tay lên, một ngón tay điểm nhẹ, bàn tay do linh khí hóa thành đột nhiên tán đi.
Chiếc la bàn màu vàng kim, hào quang ảm đạm lơ lửng trước mặt của hắn.
Đây chính là cái la bàn mà Phó Thiên La bị mất.
“Nửa địa giai.”
Lục Phiên nắm la bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên đó, vài âm thanh thanh thúy vang lên.
“Pháp khí này, hẳn là đến từ Phật giới cao võ.”
“Đại lục của Phó Thiên La, chắc chắn là một cái trung võ thế giới dưới trướng của vị đại năng Phật giới cao võ.”
Lục Phiên trầm ngâm một chút, sau đó, ánh mắt lưu chuyển, trong đôi mắt có vô số đường cong nhảy lên.
Hắn cầm lấy Phúc Thiên kiếm, thanh kiếm này dùng hỗn độn lực lượng luyện chế thành, là chân chính địa giai linh cụ.
“La bàn này… Dùng một loại thủ pháp luyện khí hoàn toàn mới, có điều, thủ pháp có chút thô sơ.”
Lục Phiên nói.
Hắn cầm lấy Phúc Thiên kiếm, gõ nhẹ lên la bàn.
Xoạt xoạt. . .
Mặt ngoài của la bàn, bỗng nhiên hiện lên một vết nứt.
Phúc Thiên kiếm sắc bén đáng sợ, lại thêm hỗn độn lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, la bàn căn bản không chịu nổi, trực tiếp nứt ra.
Thấy la bàn bị nứt, Lục Phiên không khỏi nhíu mày.
Hắn suy nghĩ một chút.
Sau đó lại cầm kiếm, thận trọng gõ gõ thêm lần nữa.
Ba!
La bàn trực tiếp vỡ thành hai nửa.
Phảng phất một miếng đậu hũ.
Bỗng dưng!
Bên trong la bàn, một luồng Phật quang hùng hậu bắn ra.
Một chữ “Vạn” khổng lồ phóng lên tận trời.
Thanh âm tụng niệm phật hiệu nổ vang, quanh quẩn trong không trung.
Lục Phiên ngẩng đầu.
Nhìn Phật quang chiếu rọi xuống.
Trong lúc mơ hồ, dường như hắn nhìn thấy có một tôn đại Phật đang ngồi xếp bằng giữa hư không.
Hướng về phía Lục Phiên tụng niệm phật hiệu.
Lục Phiên bĩu môi.
La bàn này, chính là một cái địa giai linh cụ, nhưng lại là sản phẩm làm ẩu, kém chất lượng.
Đồ vật mà Phật giới cao võ đào thải, đem tặng cho Phó Thiên La, cũng chỉ có tên đần kia mới xem thứ này như là bảo vật.
Ngón tay của Lục Phiên khẽ vuốt qua tay vịn trên xe lăn một cái.
Phượng Linh kiếm liền gào thét bay ra.
Trực tiếp đâm xuyên qua hư ảnh đang ngồi xếp bằng giữa không trung.
Trong nháy mắt, Phật ảnh nát vụn sụp đổ.
. . .
Trên Hãn Hải.
Phó Thiên La cực kỳ hung hãn, lấy một địch năm nhưng vẫn không rơi vào thế hạ phong, đột nhiên, hắn cảm thấy lồng ngực chợt tê rần, phảng phất như có vật gì rất trọng yếu bị đánh nát.
Luồng linh thức có liên quan với la bàn, lại bị người trực tiếp chặt đứt.
Hai mắt của Phó Thiên La lập tức đỏ bừng..
La bàn của hắn!
Giáng lâm cái thế giới này, còn chưa thu được vật gì tốt, kết quả đã mất đi la bàn.
“Các ngươi. . . Chết hết cho ta!”
Dưới sự phẫn nộ, sức chiến đấu của Phó Thiên La lập tức tăng lên dữ dội.
Đỗ Long Dương bị đánh trúng một kích, minh văn biến thành một dải lụa, quất hắn ho ra máu.
Ba người Nữ Đế, Thiên Hư cùng Diệp Thủ Đao dồn dập bị đánh bay.
Tuy nhiên, bọn hắn vừa rơi vào trong Hãn Hải, chỉ nháy mắt sau, đã vươn mình bay lên, chịu đựng lấy áp lực cực lớn, một lần nữa gia nhập chiến trường.
Trong cơn điên cuồng, Diệp Thủ Đao dường như mơ hồ có cảm giác, gông cùm xiềng xích ràng buộc hắn bấy lâu nay có dấu hiệu buông lỏng.
Điều này càng khiến cho hắn ra sức tấn công, chiêu thức cũng càng ngày càng sắc bén.
Bảo đao của hắn, dường như không chịu nổi áp lực, có dấu hiệu muốn nổ tung.
Phó Thiên La phẫn nộ.
Quả thực đem hắn xem như là một cái công cụ?
Hắn là bá chủ của một cái thế giới trung võ hùng mạnh, những tên này, dựa vào cái gì, dám xem hắn như là một cái công cụ luyện tập?
Hai tay của Phó Thiên La kết ấn.
Trong lòng bàn tay, từng cái minh văn xếp thành những viên kim loại bị hắn vứt ra ngoài, lít nha lít nhít, trút xuống như một cơn mưa.
Oanh!
Trong vô số viên kim loại, từng cái minh văn bộc phát ra ánh sáng chói mắt, hóa thành tấm lụa, xen lẫn giữa thiên địa.
Đây chính là thủ đoạn mạnh nhất của Phó Thiên La.
Phốc phốc!
Nữ Đế cùng Thiên Hư biến sắc.
Thân thể của bọn hắn bị những tấm lụa này đâm thủng, giam cầm trên không trung, không thể di động mảy may.
Trúc Lung mở mắt, không gian chung quanh chỉ còn lại hai màu đen trắng, sức mạnh này không ngừng đánh thẳng vào tấm lụa do minh văn tạo thành, khó khăn lắm mới có thể ngăn cản được, bảo vệ bản thân không bị xuyên thủng.
Thân thể của Diệp Thủ Đao cũng bị xuyên thủng, máu tươi tung tóe giữa trời cao.
Lúc này, có thể tiếp tục chiến đấu, chỉ còn lại một mình Đỗ Long Dương.
Trải qua cuộc chiến này, nhiều lần bồi hồi giữa sự sống và cái chết, làm cho Đỗ Long Dương hoàn toàn nắm giữ được sức mạnh của Âm Thần cảnh.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt của Đỗ Long Dương hơi thay đổi, quay đầu nhìn về phương hướng của Diệp Thủ Đao.
Vào lúc này, bộ dáng của Diệp Thủ Đao cực kỳ thê thảm, trên thân thể, tất cả các nơi đều tràn ngập máu tươi, tóc tai bù xù, y phục tơi tả.
Nhưng mà, đôi mắt của hắn lại càng ngày càng sáng, cuối cùng tỏa ra hào quang như ánh mặt trời.
Bỗng dưng.
Trong thân thể của Diệp Thủ Đao, có một luồng năng lượng kinh khủng tràn ra.
Tấm lụa do minh văn hình thành đứt từng khúc.
Tinh khí thần đạt đến cực hạn.
Trên mặt biển, vô số thủy triều hóa thành một nụ hoa, thủy triều mạnh mẽ, nụ hoa lặng yên nở rộ.
Linh thức của Diệp Thủ Đao, vào thời khắc này không ngừng tăng lên.
“Đột phá?”
Đỗ Long Dương khẽ giật mình, sắc mặt mừng rỡ!
Thời khắc sinh tử, dưới áp lực cực lớn, đột phá đến Âm Thần cảnh.
“Muốn chết!”
Phó Thiên La phẫn nộ.
Đem hắn xem như một công cụ luyện tập, còn đột phá ngay dưới mí mắt của hắn, quả thực không thể nhẫn nhịn được nữa.
Thân hình của Phó Thiên La khẽ động, vô số tấm lụa do minh văn hình thành đi theo bên cạnh hắn, như một vầng mặt trời chói chang, phóng tới Diệp Thủ Đao.
Phảng phất muốn xé Diệp Thủ Đao thành mảnh nhỏ.
Đỗ Long Dương gầm thét.
Chợt một cây trường thương xuất hiện, chắn ngang trước người của Phó Thiên La, thương ý mãnh liệt, dường như muốn đâm xuyên cả thiên địa.
“Cút!”
Phó Thiên La gầm nhẹ.
Vô số minh văn chồng chất trên nắm tay, hóa thành nắm đấm nện xuống.
Đỗ Long Dương ho ra máu, máu tươi phun ra hư không.
Trường thương bị một quyền này đánh có chút uốn lượn.
Hắn dùng thân thể của mình, ngăn cản Phó Thiên La, tranh thủ thời gian để Diệp Thủ Đao hoàn thành đột phá.
Nơi xa.
Lớp vảy toàn thân của Xích Long nổ tung, máu tươi tràn ra.
Hình dạng của hắn thê thảm đến cực độ.
Tuy nhiên, khí tức của Xích Long cũng tăng lên, hắn cũng đột phá, một tiếng long ngâm trầm thấp vang lên, chung quanh thân thể có từng ngọn lửa nóng bỏng sinh ra, nước biển bị bốc hơi, tạo nên một lớp hơi nước dày đặc.
Trúc Lung ngồi xếp bằng trên đỉnh đầu của Xích Long.
Một trận chiến này, nàng bị thua thiệt.
Rất hiếm khi nàng bị thiệt thòi, có lẽ, đây là cha muốn cho nàng cảm nhận được cảm giác bị thất bại.
Hàng mi dài của nàng khẽ rung động một chút.
Trong thân thể có âm thanh trầm đục vang lên, phảng phất như máu tươi đang lao nhanh trong huyết quản.
Huyết mạch của nàng đang nhanh chóng mạnh lên!
Phó Thiên La cũng cảm ứng được tình huống của Trúc Lung.
Lửa giận dâng lên không cách nào áp chế được.
Từng tên vậy mà đều xem hắn như đá mài đao.
Hắn tới chinh phục cái thế giới này, chứ không phải là tới để làm đá mài đao.
Có thể nói, trong số những thế giới mà Phó Thiên La đã hủy diệt, đây là thế giới khó dây dưa nhất.
Có điều, trong mắt Phó Thiên La, những sinh linh này chẳng qua là đang vùng vẫy giãy chết mà thôi.
Giết người nào trước?
Trong lòng của hắn có chút do dự.
Cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn giết Trúc Lung!
Bởi vì, Trúc Lung có được thần thông, so với Diệp Thủ Đao càng làm cho người ta kiêng kị.
Bành!
Đỗ Long Dương ho ra máu.
Mà lúc này, hai tay của Phó Thiên La kết ấn, vô số tấm lụa do minh văn kết hợp mà thành vắt ngang qua bầu trời, đánh vào hư không, phảng phất dưới một kích này, không khí cũng bị đánh nát.
Dường như có vết nứt không gian màu đen, mơ hồ hiện lên.
Sát chiêu. . . Trực tiếp đánh thẳng về phía Trúc Lung đang ngồi xếp bằng trên đỉnh đầu Xích Long
“Nguy!”
Đỗ Long Dương che miệng, giữa các kẽ ngón tay, máu tươi không bị khống chế tràn ra ngoài.
Sắc mặt của Trúc Lung rất bình tĩnh.
Lông mi run lên, mở mắt ra.
Giơ tay lên.
Trong đôi mắt phảng phất có ngôi sao đang chuyển động.
Một tròng mắt đen, môt tròng mắt trắng.
Một cái Âm Dương Ma Bàn khổng lồ xuất hiện chung quanh thân thể của nàng.
Trong nháy mắt đem Phó Thiên La bọc vào bên trong, ma bàn chuyển động, nghiền ép máu thịt.
Đông!
Đám người Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao trừng mắt nhìn, hô hấp không tự chủ được hơi ngừng lại một chút.
Bụi mù tán đi.
Nửa bên quần áo của Phó Thiên La nổ tung, nửa người, máu thịt bị bốc hơi, chỉ còn lại bạch cốt trắng như tuyết.
Nửa bên còn lại, nếu như không phái có minh văn bảo hộ, có khả năng máu thịt cũng đã bị bốc hơi.
Sắc mặt của Trúc Lung tái nhợt.
Chiêu Âm Dương Ma Bàn này, cơ hồ tiêu hao hết tất cả năng lượng của nàng…
Đây là thủ đoạn mạnh nhất của Trúc Lung hiện nay, là tầng thứ hai của thần thông, sau khi đột phá mới có thể thi triển ra được.
Một đòn. . .
Phân Thần cảnh hậu kỳ Phó Thiên La suýt chút nữa đã bỏ mình, thân tử đạo tiêu.
Trúc Lung đột phá.
Diệp Thủ Đao cũng đột phá.
Phó Thiên La hắn là tới hủy diệt cái thế giới này, kết quả lại hỗ trợ hai tên thổ dân đột phá ràng buộc.
Phó Thiên La nhìn về phía Trúc Lung, trong con ngươi của hắn, sát ý nồng nặc sôi trào.
“Tiện nhân, chết đi.”
Phó Thiên La nghiến răng nghiến lợi rít lên.
Bàn tay vẫn còn hoàn chỉnh nâng lên, vô số minh văn sinh ra, giống như có hàng ngàn hàng vạn con rắn nhỏ từ trên trời lao xuống.
“Ngươi có bản lĩnh. . . Tiếp tục đột phá đi?”
Phó Thiên La lạnh lùng nói.
Hắn không tin, trong một thời gian ngắn Trúc Lung có thể đột phá thêm lần nữa.
Đôi mi của Trúc Lung khẽ run lên, gương mặt đối diện với hắn.
Bỗng nhiên.
Thân thể của Phó Thiên La run lên.
Bởi vì tất cả minh văn mà hắn đánh ra, chưa tới gần khuôn mặt của Trúc Lung, đã dồn dập tiêu tán như băng tuyết dưới ánh mặt trời.
Áo trắng tung bay.
Ánh sáng bạc lóe lên.
Từng tia từng tia sáng màu bạc từ trên trời giáng xuống.
Ở trước người của Trúc Lung, xếp thành một chiếc xe lăn màu bạc.
Một vị thiếu niên áo trắng, phong độ nhẹ nhàng, từ trong hư không xuất hiện, ngồi ngay ngắn trên xe lăn, một tay chống cằm, một tay vuốt vuốt ban chỉ, ánh mắt bình thản nhìn về phía Phó Thiên La.
“Ah.”
“Chỉ có hai người đột phá, ngươi cái công cụ này. . . Không hợp lệ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận