Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 571: Nhiều người khi dễ ít người? (2)

Dịch: Mèo Rừng
Lục Phiên bạch y tung bay, lúm đồng tiền như hoa.
Hắn nhìn xem từng bóng người lần lượt đi ra từ bên trong di tích tiên nhân, không khỏi xúc động.
Có một loại cảm khái thuộc về lão phụ thân khi thấy đám trẻ con trong nhà lớn lên.
“Tu hành mười năm, vậy thì để cho nhóm Thánh tử Thánh nữ này, trở thành đá ma luyện trên con đường trưởng thành của các ngươi đi.”
Lục Phiên mỉm cười.
Hắn xắn tay áo lên, kẹp cờ, cờ hạ bàn.
Ván cờ Âm Dương, tựa hồ cũng dần dần có hiện tượng viên mãn, thuận theo ván cờ được bày ra, linh thức của Lục Phiên dường như càng ngày càng mạnh mẽ.
Bản nguyên Ngũ Hoàng dung hợp với ba cái bản nguyên trung võ chí cường, đã gần với bản nguyên cao võ
Chỉ cần Lục Phiên dùng linh thức để làm cho vòng xoáy bản nguyên xoay tròn, hóa thành hệ hành tinh mỹ lệ, có lẽ… Ngũ Hoàng đại lục sẽ ngay lập tức đột phá gông cùm xiềng xích, bước vào cao võ.
Khi ấy…
Ngũ Hoàng đại lục, tương đương nghênh đón với đợt lột xác đáng sợ nhất từ trước tới nay.
Lột xác từ trung võ đến cao võ.
Khoảng cách xa như vậy, không phải trước kia có thể so sánh được.
Cổ nhân nói, một người đắc đạo, gà chó lên trời, cũng không phải là không có đạo lý.
Ngũ Hoàng tấn thăng cao võ, tất cả mọi người đều sẽ được nhảy vọt về chất.
Năng lượng được tích lũy từ ba khối bản nguyên trung võ chí cường, sẽ phụng dưỡng lên thân người đời, để nghênh đón đợt lột xác.
Lục Phiên tiếp tục đánh cờ.
Không vội không chậm.
. . .
“Một tên thổ dân nhỏ bé, cũng dám vung đao về phía các Thánh tử Thánh nữ chúng ta?”
“Đợi thánh tử Thanh Linh phá vỡ trận pháp, tại hạ nhất định phải tự tay đánh chết tên này!”
“Một tên thổ dân sắp tấn thăng làm cao võ, tất nhiên là có vốn liếng càn rỡ, tuy nhiên… Hắn tìm nhầm đối tượng để hung hăng càn quấy.”
Âm thanh huyên náo vang vọng không dứt.
Trận pháp của Tề Lục Giáp cũng không thể ngăn cản được những Thánh tử Thánh nữ này.
Mà nhóm Thánh tử Thánh nữ, cũng không có đi tìm Tề Lục Giáp gây chuyện.
Trên linh chu xanh biếc, vị thánh tử gọi là Thanh Linh kia, mỉm cười.
Hắn điều khiển linh chu đi vào bên trong Phúc Thiên trận.
Hắn có được một thể chất kì dị, chuyên phá trận mà sinh, hắn có thể cải biến trận vặn, thậm chí bắt nó.
Khói mù lượn lờ xoay chuyển.
Sương mù bàng bạc.
Một sợi lục mang cấp tốc lưu chuyển trong đó, dường như có du ngư phóng lên.
Bên ngoài Phúc Thiên trận.
Rất nhiệu Thánh tử Thánh nữ đều lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Bọn hắn đều đang chờ đợi trận pháp bị phá, sau đó tiến vào Chiến trường màu máu, đánh chết tên thổ dân hung hăng càn quấy kia.
Nhưng mà.
Hồi lâu sau, có người thần sắc khẽ biến.
“Vì sao… Thánh tử Thanh Linh còn chưa có phá trận?”
Nhưng mà, lời nói còn chưa dứt.
Một tiếng kêt đau vang vọng.
Một sọi lục mang nhanh chóng bay ngược ra từ trong sương khói.
Thánh tử Thanh Linh không còn bộ dáng ung dung nữa, trong miệng hắn phun ra máu, hào quang trên linh chu trở nên ảm đạm.
“Trận pháp này có mấy phần cổ quái, không tìm được trận nhãn cùng trận văn, khó mà phá trận!”
Thánh tử Thanh Linh nói.
Hắn có chút nghĩ mà sợi, may mắn trận pháp chỉ đơn thuần là trận pháp phòng ngự, nếu như sát trận, hắn vào lúc này, đã hóa thành tử thi.
Rất nhiều Thánh tử đều giật mình.
Thánh tử Thanh Linh vậy mà không có cách nào phá trận?
“Dĩ nhiên, nếu chư vị muốn vào trận thì cũng được. Dùng pháp khí gia trì, có thể bảo vệ tâm trí để giáng lâm Chiến trường màu máu.”
“Nhưng… Trận pháp này có gì đó rất quái lạ, chư vị cẩn thận.”
Thánh tử Thanh Linh suy nghĩ một chút, nhấc nhở.
Hắn sẽ không vào trận.
Rất nhiều thánh tử chợt nhớ đến thánh tử Thiên Long chết thảm, thi thể của hắn vào lúc này còn đang nằm ở bên trong Chiến trường màu máu, dần dần trở nên lạnh lẽo.
Cho nên, nội tâm không ít người đều lộ ra vẻ do dự.
Trên Chiến trường màu máu, Nhiếp Trường Khanh giơ đao chỉ về phía khung trời, không khỏi khinh thường cười một tiếng.
“Cái gì mà Thánh tử Thánh nữ, một đám chuột nhắt nhát gan mà thôi.”
Nhiếp Trường Khanh bạch y tung bay, âm thanh cười to truyền ra chiến trường, quanh quẩn ở bên tai mỗi một Thánh tử Thánh nữ.
“Càn rỡ!”
Ánh mắt của những Thánh tử Thánh nữ này bộc ra sát ý sáng chói.
“Có bản lĩnh, các ngươi đến đây!”
Nhiếp Trường Khanh một tay nắm Trảm Long, một chân đạp lên thi thể của thánh tử Thiên Long, nói.
Trên Chiến trường màu máu.
Các loại quân đội tu hành như huyền Vũ vệ, Nam Phủ quân đều toát ra nét hưng phấn.
Máu của bọn hắn đang sôi trào.
Giang Li khôi phục thương thế, ngân giáp nhuốm máu, nhìn ra thiên ngoại.
Đạm Đại huyền thì vỗ tay cười ha ha.
“Cái gì mà Thánh tử Thánh nữ cao võ…”
“Chỉ là một đám chuột nhắt mà thôi!”
Đạm Đài Huyền nói.
Sự hung hăn càn quấy của hắn, càng làm cho các Thánh tử Thánh nữ lên cơn giận dữ hơn.
“Một tên phàm nhân rác rưởi cũng không dám càn rỡ!”
Kim Đồng Ngọc Nữ cưỡi Tiên Hạc lạnh lùng nói.
Oanh!
Nhưng mà, bọn hắn vừa nói dứt lời.
Nhiếp Trường Khanh động.
Hắn đi từng bước một, dưới chân tựa hồ sinh ra từng đường đao khí hình hoa sen.
“Bắc Huyền vương nói rất đúng, các ngươi… Chỉ là một đám chuột nhắt!”
“Các ngươi không đám đi vào, vậy thì ta giết đi ra!”
Ánh mắt của Nhiếp Trường Khanh lập lòe, hắn đeo đao lao ra Phúc Thiên trận.
“Tên nào dám đánh với ta một trận!?”
Cả người của Nhiếp Trường Khanh như đao, tiếng la quanh quẩn.
“Coi là chém chết thánh tử Thiên Long là cảm giác mình vô địch?”
Một vị Thánh tử nở nụ cười lạnh.
Thấy Nhiếp Trường Khanh đã vậy còn dám chủ động giết ra, sát ý của hắn sôi trào.
Bọn hắn sợ hãi lâm vào trận pháp.
Thế nhưng, Nhiếp Trường Khanh ra khỏi trận pháp, bọn hắn sợ cái gì?
Oanh!
Một vị thánh tử toàn thân quấn quanh lấy hỏa diễm đỏ rực đi ra, một quyền đánh về phía Nhiếp Trường Khanh.
Một quyền, cuộn trào lên hỏa diễm đỏ rực bầu trời!
Trên chiến thuyền thanh đồng, thanh niên mặc lấy hoa phục màu hoàng kim, mỉm cười.
Mặc dù Nhiếp Trường Khanh không tệ, thế nhưng, vẫn chưa đáng để hắn ra tay.
Trong số những Thánh tử Thánh nữ tham gia tranh đoạt đại tạo hóa mang tên bản nguyên cao võ lần này, chân chính đáng giá để thanh niên mặc hoa phục màu hoàng kim để ý, cũng chỉ có Kim Đồng Ngọc Nữ cưỡi Tiên Hạc, tên tráng hán có da thịt màu đồng cổ ngồi trên phần lưng mãnh cầm, và cuối cùng là thánh tử Thanh Linh trên linh chu.
Bọn hắn đều đến từ thế giới cao võ thất diễn, vượt xa Thánh tử Thánh nữ bình thường.
Như tên thánh tử Thiên Long kia, kể cả đạo ý còn chưa lĩnh hội, hắn cũng có thể dễ dàng chém giết.
Ánh mắt của Nhiếp Trường Khanh kiên định.
Hắn cảm giác huyết dịch trong cơ thể mình đang xoay chuyển.
Đây là một mối nguy, thế nhưng… Cũng là một cơ duyên!
Đối mặt với những tồn tại cấp thánh tử này, áp lực là phải có, thế nhưng hóa áp lực thành động lực, mới là việc hắn nên làm.
Nhiếp Trường Khanh tin tưởng, công tử không gì không biết, tất nhiên sẽ quan sát hắn chiến đấu ở mỗi một góc nào đó trong thế giới.
Công tử chưa ra tay, hiển nhiên là vì muốn mượn nhờ những người này để ma luyện bản thân bọn hắn!
“Giết!”
Nhiếp Trường Khanh sải bước.
Một bước cất ra, Trảm Long hiện ra hình dạng rút đao.
Muôn vàn hỏa diễm bao phủ, tên thánh tử đánh ra ánh quyền sắc bén kia, cũng bùng nổ uy áp đáng sợ.
“Bạt Đao đạo ý!”
“Trảm Long!”
Nhiếp Trường Khanh gầm nhẹ.
“Đạo ý?!”
“Bản thánh tử cũng có!”
Ánh mắt của tên thánh tử đánh ra ánh quyền kia trở nên lập lóe, trên thân cũng bộc phát ra gợn sóng đạo ý.
Hai quả đấm quét ngang mà ra.
Ánh quyền mang hỏa diễm bao phủ bầu trời!
Đao mang va chạm với hỏa diễm, tia lửa bắn tung tóe.
Tên thánh tử kia vậy mà lảo đảo lùi lại từ trong hư vô.
“Đạo ý thật mạnh! Rốt cuộc là đạo ý mấy đẳng!?”
Tên này kinh hãi.
Đòn đánh của hắn được gia trì đạo ý, nhưng lại bị một đao của Nhiếp Trường Khanh chém ra, thậm chí thân thể còn hiện ra vết đao sâu đến nỗi thấy cả xương!
“Thiên phú quả nhiên rất yêu nghiệt… Tứ đẳng danh sách đạo ý!”
Ánh mắt của tên thánh tử mặc hoa phục trên thuyền hoa lập lòe, nói.
“Đáng tiếc, ngươi chỉ có một mình… Chỉ bằng vào sức một người, không thể cứu vớt thế giới này.”
Không ít Thánh tử Thánh nữ bị chấn nhiếp bởi sự cường thế của Nhiếp Trường Khanh.
Tuy nhiên, đại đa số người đều toát ra vẻ khinh thường.
Bởi vì, Nhiếp Trường Khanh chỉ có một người, với lại, tu vi không mạnh, chỉ là… Sơ giai Phân Thần.
Nhiếp Trường Khanh đứng lặng, sống lưng của hắn như rồng, cuồng hống như Thần Long.
“Giết chết hắn! Vặn gãy đầu hắn! Để cho sinh linh của thế giới này tuyệt vọng!”
Nơi xa.
Ba tên thánh tử đồng thời lên tiếng, bọn hắn rốt cuộc đã ra tay.
Ba Phân Thần cảnh, đồng thời đánh ra đòn tấn công sắc bén. Nhiếp Trường Khanh rùng mình, tuy nhiên, không có lui lại, mà là nắm lấy Trảm Long.
Lấy một viên đan dược nhét vào trong miệng.
Lực lượng không ngừng bao phủ.
Không sợ hãi chút nào, rút đao chém giết.
“Ha ha ha… So về nhiều người?”
“Thánh tử Thánh nữ chó má gì đó… Nhiều người khi dễ ít người?”
Âm thanh nói chuyện nổ tung từ bên trong Chiến trường màu máu.
Có ba đường lưu quang lao ra.
Phong Nhất Lâu tử bào phấp phới, Chung Nam ánh mắt sắc bén, Tiêu Nguyệt Nhi mặt mũi tràn đầy nghiêm nghị.
Đột nhiên xuất hiện ba vị Âm Thần cảnh, để cho ánh mắt của nhóm Thánh tử nơi đây đều nơi co lại.
Nhưng mà, khí thế từ những người theo sát sau lưng Phong Nhất Lâu, còn khiếp người hơn.
Hả!?
Trong hư vô, nội tâm của rất nhiều Thánh tử Thánh nữ đều giật mình.
Trên đại lục băng lãnh.
Tề Lục Giáp ngồi khô trên đấy cũng hơi hơi trợn mắt, phun trảo vẻ kinh dị.
Tráng hán có da thịt màu đồng cổ xếp bằng ở trên lưng mãnh cầm, lần đầu tiên mở mắt ra.
Nét mặt của Kim Đồng Ngọc Nữ trên lưng Tiên Hạc trắng đen cũng lộ ra vẻ khác thường.
Oanh!
Năng lượng bàng bạc bao phủ, hóa thành một bàn tay lớn che trời.
Tên thánh tử bùng nổ hỏa diễm kinh thiên, đối đầu một kích với Nhiếp Trường Khanh, toát ra vẻ kinh hãi.
Bàn tay lớn che trời kia bao trùm đến.
Đòn tấn công mà hắn bộc phát ra, không thể chống lại được.
Phốc phốc!
Bàn tay lớn chợp đến.
Tên Thánh tử này thậm chí còn không kịp vung ra thánh giai pháp khí để bảo mệnh, thân thể trực tiếp bị bàn tay to lớn kia bóp nát!
Nổ thành một đoàn sương máu trong hư vô, chỉ còn thánh giai phái khí bọc lấy linh hồn mà bỏ chạy ra.
Rất nhiều Thánh tử Thánh nữ đều hơi biến sắc.
Thế giới này… Tựa hồ không có đơn giản giống như trong tưởng tượng của bọn hắn?
Tên Nhiếp Trường Khanh này tựa hồ cũng không phải là người mạnh nhất!
Bàn tay lớn tán đi.
Nữ Đế hồng bào phong hoa tuyệt đại, chân dài trắng noãn như ẩn như hiện dưới lớp hồng bào, ung dung hoa quý.
Dung nhan tuyệt mỹ của nàng hơi hơi nâng lên, khóe môi hơi nhếch, mang theo vài phần lạnh lẽo.
“Khi dễ môn đồ của Lục ca ta, chính là khi dễ Nghê Xuân Thu ta!”
“Đánh chết hết!”
Lời nói vô cùng bá khí của Nữ Đế, vang vọng trong hư vô.
Khí thế tùy ý tùy tiện của Nữ Đế, càng làm cho nhóm Thánh tử Thánh nữ trên chiến thuyền thanh đồng, Tiên Hạc trắng đen, mãnh cầm và linh chu, dồn dập thít chặt con ngươi lại.
“Thế giới này… Lại có Xuất Khiếu cảnh!?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận