Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 527: Cái tên này, hình như đã từng mắng ta. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Toàn thân của tráng hán có chút phát lạnh khi bị cự nhân nhìn chằm chằm vào.
Cần một thân thể cường hãn, mà những người ở đây, hiển nhiên chỉ có hắn.
Dù sao, tu hành pháp của hắn chính là Kim Thân, do vì đã tu đến Phân Thần cảnh, cho nên thân thể cơ hồ không thể phá vỡ, không thể tiêu diệt!
Để cho hắn gánh chịu lấy trận ngôn chữ “Lâm” rồi tiến vào phương thế giới này, tìm kiếm trận nhãn của trận pháp này rồi phá đi, ngược lại cũng không có gì đáng trách.
Dù sao, hắn là người thích hợp nhất.
Thế nhưng, tráng hán không muốn a.
Hắn không phải là kẻ ngu, trận pháp này huyền ảo như vậy, lỡ đâu trận ngôn chữ “Lâm” này, không có tác dụng thì sao bây giờ?
Một khi bị nhốt vào bên trong trận pháp này, dù cho hắn có Kim Thân cực mạnh, cũng sẽ chậm rãi bị ma diệt.
Đến lúc đó, mặc dù không đến mức tử vong, thế nhưng hạ trận sẽ tuyệt đối vô cùng thê thảm.
Cho nên, tráng hán Kim Thân cự tuyệt.
Cự tuyệt này, cự nhân cũng thoáng cảm giác hơi ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới, tráng hán này vẫn còn có chút đầu óc.
Với thực lực hậu giai Phân Thần, vậy mà biết sợ.
Đương nhiên, cự nhân cũng hiểu rõ, thứ mà tráng hán sợ chính là trận pháp thần bí này, dù sao trận pháp này quá quỷ dị, thậm chí có thể là Địa giai trận pháp.
Một bên khác, phật tăng Ngộ Hành cũng không có mở miệng khuyên can.
Dù sao, chuyện này, hắn không có tư cách mở miệng.
Khuyên can người ta đi chịu chết?
Giao tình cho dù có tốt cũng không được, huống chi, hắn với Kim Thân tráng hán cũng không có giao tình.
“Đồ Lãng, nhưng mà không còn biện pháp nào khác để phá trận.”
Ngộ Hành nhíu mày, mở miệng.
“Vậy thì chậm rãi thôi! Trận pháp này tồn tại lỗ thủng, trăm năm, ngàn năm sau, lỗ thủng này có thể gánh chịu Phân Thần cảnh vào trong đó, đến lúc ấy, lại phá trận cũng không muộn.”
Tráng hán khoát tay, hắn sẽ không tiến vào bên trong.
Đồ Lãng, chính là tráng hán đến từ Kim Thân đại lục, ngữ khí cực kỳ kiên định.
Cái thế giới này quá quỷ dị, Phó Thiên La vào trong đó, tuy nhiên, cho tới hiện tại đều không có nổi lên bất kỳ một bọt nước nào, nói cách khác, Phó Thiên La rất có thể là lâm vào bên trong phiền phức.
Có thể làm cho hậu giai Phân Thần cảnh giống như Phó Thiên La thấy phiền toái, Đồ Lãng cũng không nguyện ý đưa bản thân mình vào hiểm canh.
Bầu không khí tựa hồ lâm vào bên trong giằng co.
Hồi lâu sau.
Cự nhân mở miệng.
Trận ngôn chữ “Lâm” bên trong lòng bàn tay hắn đang chuyển động.
“Như vậy đi, ta dùng trận pháp bảo vệ ba hồn bảy phách của ngươi, một khi ngươi vẫn lạc, ba hồn bảy phách liền sẽ trở về, mặc dù sẽ suy yếu một hồi, thế nhưng đến khi đó, chỉ cần rèn đúc ra thân thể là có thể khôi phục, mà Lục Giáp trận tông ta sẽ đích thân chế tạo thân thể cho ngươi, thế nào?”
Cự nhân nói.
Hắn rất muốn phá trận, hắn đại biểu Lục Giáp trận tông đến đây, đáp ứng vị Tôn giả Phật giới cao võ kia, đáp ứng sư tôn của hắn, phải thành công phá trận mà về.
Nhưng mà, lại nhiều lần ăn quả đắng, để cho hắn có chút ngồi không yên.
Lời nói của cự nhân, khiến cho Đồ Lãng có chút do dự.
Cam đoan không chết, mà lại… Còn có thể được Lục Giáp trận tông tự mình chế tạo thân thể.
Nghe tựa hồ rất không ăn thiệt thòi.
Lục Giáp trận tông chính là tồn tại có thể so với cao võ.
Thân thể mà bọn hắn tạo ra, có lẽ so với Kim Thân hiện tại của hắn còn cường hãn hơn.
Đây là một cái lựa chọn.
Đồ Lãng do dự thật lâu.
Cuối cùng, hắn đáp ứng.
“Được!”
“Thân thể của ta mang trận ngôn vào giới, sau đó đi trận nhãn, phá hủy trận nhãn, rồi lại cấp tốc phá trận!”
Đồ Lãng nói.
“Rất tốt.” Cự nhân khẽ gật đầu.
Phật tăng Ngộ Hành cũng cười cười, quả nhiên, chuyện thế gian đều chạy không khỏi một chữ lợi.
Tuy nhiên, bọn hắn sở dĩ đến hủy diệt cái thế giới này, không phải cũng là vì lợi ích sao?
Cự nhân giơ tay, bắt đầu kết ấn.
Thuận theo kết ấn, thụ nhãn bên trong mi tâm của hắn, có vầng sáng bắn ra, bao bọc Đồ Lang lại.
Toàn thân Đồ Lãng chấn động nên gợn sóng mạnh mẽ.
Ngay sau đó, phía trên đỉnh đầu của hắn, trồi lên trận ngôn chữ Lâm.
Trận ngôn gia thân, để cho Đồ Lãng cảm giác được trong thân thể mình có lực lượng mạnh mẽ dứt khoát tràn vào.
Trong lúc mơ hồ, vậy mà có một loại cảm giác xông phá gông xùm xiềng xích.
Lực lượng tự thân, tuyệt đối mạnh mẽ hơn gấp hai ba lần.
Đây chính là uy thế của trận ngôn của Lục Giáp trận tông.
Đồ Lạng hít sâu một hơi.
Nếu như Cửu Tự trận ngôn đã bao trùm thân thể, vậy thì Đồ Lãng hắn, sợ là có tư cách cùng uy năng quyền đánh cao võ.
“Nhục thể của ngươi mặc dù mạnh, thế nhưng trận ngôn chữ ‘Lâm’ gia thân, cũng không chịu được quá lâu, hơn nữa còn có sự ngăn trở từ lực lượng bảo hộ thế giới, cùng với lực lượng đối kháng của trận pháp.”
“Cho nên, ngươi chỉ có ba ngày, nếu như ba ngày không thể tìm được trận nhãn, vậy thì hủy bỏ, không nên lưu luyến, lập tức rời đi, bằng không… Thật sự có khả năng nguy hiểm đến thân thể sụp đồ.”
Cự nhân nói.
“Dùng thực lực của ngươi, tăng thêm trận ngôn phụ trợ, ở thế giới này, hẳn là vô địch, thế nhưng… Thời gian chính là địch nhân lớn nhất của ngươi, nhớ kỹ, ngươi chỉ có ba ngày.”
Cự nhân cực kỳ nghiêm túc, lại một lần nữa dặn dò.
Đồ Lãng cười ha hả, bên trong thân thể của hắn, dâng trào khí huyết mãnh liệt mà mênh mong.
“Yên tâm đi.”
“Sau khi ta tìm được trận nhãn, sẽ lập tức phá hủy nó!”
Đồ Lãng cất bước trong hư không, trận ngôn trên đỉnh đầu, toàn thân phảng phất như đang phát ra ánh sáng, tựa một tôn thần ma.
“Trận ngôn sẽ dẫn dắt ngươi đến phương hướng của trận nhãn, nhất định phải nắm bắt tốt thời gian.”
Cự nhân nói.
Nói xong, hắn liền không tiếp tục để ý Đồ Lãng.
Thay vào đó là bắt đầu thôi động trận pháp mười tám bia đá, oanh kích Phúc Thiên trận.
Tiếng nổ vang lại lần nữa vang vọng.
Thân hình của Đồ Lãng lập tức vọt ra.
Hóa thành một đường lưu quang xông vào trong sương khói xoay tròn mông lung.
. . .
Chiến trường màu máu.
Bên ngoài tường thành dùng đống bùn nhuốm máu mà chồng ra.
Đang bùng nổ chiến đấu.
Giang Li một ngựa đi đầu, mặc một thân giáp bạc, mang trường thương, suất lĩnh chiến trận, không ngừng liều mạng với kẻ địch buông xuống từ trên chiến thuyền thanh đồng.
Có Huyền Vũ vệ dồn dập đổ máu ngã xuống đất.
Thi thể xếp thành từng lớp từng lớp.
Lý Tam Tuế thì ở trên thành lầu, bố trí trận pháp, dùng bùn đất huyết sắc bóp thành khối bùn, dùng bùn khối làm cơ sở, bố trí trận pháp.
Dưới sự trợ giúp của trận pháp, khiến cho Huyền Vũ vệ có thể phân cao thấp với địch.
Bỗng nhiên.
Tay của Lý Tam Tuế run lên.
Tiếng hô giết rung trời trên Chiến trường màu máu cũng lập tức yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời.
Đã thấy, khói mù đầy trời bị xé nứt ra.
Một thân ảnh toàn thân phóng ra ánh vàng, lao xuống mà vào.
Ầm ầm.
Khí tức đáng sợ phóng thích, để cho đại địa đều rung động, bùn đất tựa hồ cũng không chịu nổi áp lực mà sụp đổ.
Phốc phốc!
Thần tâm của Lý Tam Tuế run lên, trong miệng ho ra máu.
Nàng không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm thân ảnh kia.
“Thật mạnh… Lại có cường giả bực này phá trận mà vào!? Trận pháp của Lục thiếu chủ… Bị phá rồi sao?!”
Lý Tam Tuế tâm loạn như ma.
Tu hành giả Ngũ Hoàng đại lục, nội tâm đều cảm thấy một hồi tuyệt vọng khổng lồ.
Cường giả bưc này, bọn hắn đánh thế nào?
Nguyên Anh cảnh?
Không…
Chỉ là khí tức tiết lộ ra, liền tựa như diệt thế vậy.
Tên này e rằng còn đáng sợ hơn cả chúa tể Thiên Nguyên thánh địa a!
Oanh!
Đồ Lãng tiếp đất.
Chân đạp đại địa màu máu, mặt đất trong nháy mắt tựa như bốc lên sóng lớn vậy.
Hắn không che giấu khí thế của bản thân chút nào.
Khí thế của Phân Thần cảnh, đáng sợ như thể muốn xé rách tất cả.
Đồ Lãng nhìn lướt qua, hắn thấy được biểu lộ tuyệt vọng của những thổ dân bên trên Chiến trường màu máu, vẻ khinh thường lóe lên một cái rồi biến mất.
Nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng này, hắn đã thấy nhiều.
Mỗi một cái thế giới bị hủy diệt, thì đám thổ dân đều có biểu lộ như vậy.
Loại tai họa cùng diệt vong trước mặt, tuyệt vọng mà vô lực không thể làm gì, để cho nội tâm hắn cảm thấy hưng phấn.
Đồ Lãng biết, hắn không phải người tốt lành gì.
Hắn là một thanh đao trong tay Tôn giả, những thế giới phản kháng tín ngưỡng của Tôn giả, đều phải hủy diệt.
Hắn vốn cũng không phải người tốt, cho nên cũng lười giả bộ làm người tốt giống với con lừa trọc Ngộ Hành.
“Một bầy kiến hôi thôi.”
Đồ Lãng nhìn chằm chằm phương hướng tường thành, khinh thường cười.
Đại địa màu máu ngọ nguậy, chậm rãi nuốt mất thân thể của hắn.
Đồ Lãng phải xuyên qua đại địa màu máu.
Thời gian của Đồ Lãng rất quý giá, trong mắt hắn, thổ dân so với sâu kiến còn không bằng, căn bản không đáng để hắn tiêu tốn thời gian động thủ.
Số lượng khổng lồ Trúc Cơ cảnh buông xuống kia, mài đều có thể mài chết bọn hắn.
Hiện tại, thứ quý báu nhất của Đồ Lãng là thời gian.
Hắn cần phải tìm trận nhãn của trận pháp!
Bùn đất màu mát xoay tròn.
Triệt để nuốt trọn Đồ Lãng, Chiến trường màu máu khôi phục bĩnh tình.
Một phương Ngũ Hoàng đại lục, triệt để lâm vào trong yên lặng.
. . .
Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Hình ảnh Đồ Lãng bị đại địa màu máu nuốt chửng, đều phản chiếu ở trong mắt Lục Phiên.
“Lại có thể xuyên qua Phúc Thiên trận…”
Đôi mắt của Lục Phiên không khỏi nhảy lên.
Xem ra, trận ngôn chữ “Lâm” này, quả thật vẫn có chỗ để nó xưng đạo.
Tuy nhiên, thứ mà Lục Phiên tò mò chính là, tráng hán này, làm sao lại dám chịu lấy trận ngôn chữ “Lâm”, bước vào Ngũ Hoàng đại lục?
“Cái tên này, hình như đã từng mắng ta.”
Lục Phiên sờ lên cằm.
Dựa theo tính tình dĩ vãng của Luc Phiên, trực tiếp liền một kiếm chém.
Thế nhưng…
Lục Phiêm cảm thấy mình thay đổi, hắn của ngày hôm nay, tính tình tốt hơn rất nhiều, tâm nhãn cũng trở nên tha thứ không ít.
Trực tiếp một kiếm chém đối phương thật sự là quá tàn khốc.
Tựa như Phó Thiên La, càn rõ như vậy, thậm chí còn định thương tổn tiểu Trúc Lung.
Tuy nhiên, Lục Phiên lại rộng lượng cỡ nào, tha thứ cỡ nào, lựa chọn tha thứ cho hắn, cũng đóng hắn ở trong tiểu Băng Tháp, để cho hắn vui sướng chơi đùa.
“Chuẩn bị dùng trận ngôn chữ ‘Lâm’ dẫn dắt, để tìm kiếm trận nhãn của Phúc Thiên trận, sau đó, phá diệt trận nhãn, nhằm đi đến mục đích phá trận sao?”
Lục Phiên mỉm cười.
Thật là một kế hoạch hoàn mỹ.
Ngón tay của hắn khẽ gõ trên xe lăn.
Hồi lâu sau.
Lục Phiên thở dài.
Trong đôi mắt, có hào quang nhân từ lập lòe.
. . .
Ầm ầm!
Bầu trời lập tức hóa thành huyết sắc, tựa như có khí tức kinh khủng đang cuộn trào, đang bao phủ.
Bên ngoài Băng Tháp.
Trúc Lung đang xếp bằng ở trên đầu Xích Long, không khỏi ngẩng đầu.
Đỗ Long Dương có gợn sóng linh thức quấn quanh thân cũng mở mắt ra, trong đôi mắt bắn ra vầng sáng sắc bén, phảng phất như muốn cắt cả mặt biển ra vậy.
“Khí tức thật mạnh! So với cái tên bị Lục thiếu chủ giam giữ còn mạnh hơn!”
Mặt mũi Đỗ Long Dương tràn đầy ngưng trọng.
Diệp Thủ đao cũng mở mắt ra, hít sâu một hơi: “Lại là một cường giả Âm Thần cảnh!”
Bên trong Băng Tháp.
Phó Thiên La mặt mũi tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm, ánh mắt bỗng nhiên ngưng tụ.
Sau đó, toát ra vẻ hưng phấn.
“Đến rồi! Gợn sóng này… Là tên Đồ Lãng kia! Mạnh quá… Đồ Lãng trở nên mạnh hơn! Các ngươi chết chắc!”
Phó Thiên La tựa như bắt lấy tia sáng hi vọng.
Thân thể của hắn bắn mạnh, đột nhiên đụng lên trên Băng Tháp.
Khiến cho Băng Tháp phát ra tiếng nổ vang.
Hắn đang cầu cứu.
Mặc dù hắn biết loại phương thức này, hi vọng rất xa vời, thế nhưng, hắn vẫn như cũ mang theo khát vọng tự do!
Ông…
Ngay lúc đám người Đỗ Long Dương đang vô cùng ngưng trọng.
Một cỗ linh thức truyền âm nổ tung bên tai của bọn hắn.
“Là Lục thiếu chủ!”
Đôi mắt Đỗ Long Dương sáng lên.
Hồi lâu sau, bọn hắn nghe xong truyền âm, ánh mắt đều lại rực sáng!
“Tân… Người công cụ?”
Sắc mặt của đám người Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao trở nên cổ quái.
Bên trong Băng Tháp.
Phó Thiên La ban đầu đầy cõi hi vọng mà đụng vào Băng Tháp, thân thể trở nên cứng đờ.
Hi vọng của hắn bị bóp tắt trong nháy mắt.
Cái thế giới này… Còn tồn tại một tên thiếu niên bạch y rất có thể là Xuất Khiếu cảnh lão quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận