Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 836: Du lịch hồng trần, phụ tử gặp nhau (2)

Edit: Long Hoàng
Nếu có người trong Hư Vô Thiên quan sát Ngũ Hoàng, có lẽ có thể cảm nhận được rõ ràng, đã mở rộng ra gấp mấy lần, trong Hư Vô Thiên cũng chiếm phạm vi ngày càng lớn.
Có lẽ, đợi cho mười ngàn đạo đạo uẩn tuyên khắc xong toàn bộ, diện tích của Ngũ Hoàng sẽ lớn đến độ bằng một phần mười Hư Vô thiên!
Một đường không nhanh không chậm mà đi, đi ngang qua thành trì lớn, Lục Phiên cũng sẽ đi vào.
Hắn quan sát phong nhân tình địa phong, thể ngộ hồng trần cuồn cuộn.
Ngưng Chiêu cùng Y Nguyệt vốn có chút khó hiểu với mục đích của công tử.
Dùng tốc độ bây giờ của công tử, nếu muốn đi nơi nào, sợ là chỉ trong nháy mắt là đến nơi.
Nhưng mà, công tử lại lựa chọn không nhanh không chậm đi về phía trước, thực sự có vài phần cổ quái.
Thế nhưng, theo Lục Phiên hành tẩu trong hồng trần, trái tim nóng nảy ban đầu của họ thực sự đã bình tĩnh trở lại.
Nhìn người đến người đi, nhìn nhân gian muôn màu muôn vẻ, bọn họ thực sự đã có một loại nhận thức không thể giải thích được.
Loại thể ngộ này đáng quý vô cùng.
Đương nhiên, ngoại trừ Nghê Ngọc ra thì Ngưng Chiêu cùng Y Nguyệt đều có chỗ thu hoạch.
Vào thành gì đó, Nghê Ngọc cũng rất vui vẻ, bởi vì nàng ấy có thể ăn bao nhiêu tùy thích.
Vô số món ăn vặt, vô số đồ ăn ngon, một đường đi tới, Ngưng Chiêu cùng Y Nguyệt là ngộ đạo, Nghê Ngọc hoàn toàn là ăn no.
Hồng trần cuồn cuộn, ngộ đạo tam thiên.
Ngưng Chiêu cùng Y Nguyệt đối với Lục Phiên càng ngày càng bội phục.
Cảm giác công tử càng ngày càng sâu sắc, tựa như đã gột rửa sạch duyên trần.
Ngày lên, rồi ngày tàn, thời gian trôi qua thật nhanh.
Khi ánh ban mai đỏ rực nhảy ra phía chân trời.
Một tòa thành trì nguy nga tráng lệ mà hư ảo từ từ hiện ra.
Thần sắc Ngưng Chiêu, Y Nguyệt đều vô cùng phức tạp.
Lục Phiên dựa trên thiên nhận ỷ, bạch y tung bay, tựa như trích tiên xuất trần.
“Bắc Lạc thành……”
Nhìn vào tấm biển trên cổng thành, thần sắc Lục Phiên khẽ chấn động.
Càng nhiều hơn nữa, vẫn là nỗi nhớ.
Dưới cổng thành, có lính tốt thủ thành đang kiểm tra từng người vào thành.
Đám dân chúng gánh nặng vào Bắc Lạc thành buôn bán.
Là vùng đất đã sinh ra Bạch Ngọc Kinh, địa vị của Bắc Lạc thành ở Ngũ Hoàng tự nhiên cũng là nước lên thì thuyền lên, lúc này, càng trở thành đại thành đệ nhất của Ngũ Hoàng đại lục, giao thương buôn bán, vô cùng phát đạt.
Cho dù là đế đô cũng xa xa không bằng.
Tuy rằng đế đô cũng biết Bắc Lạc thành, thế nhưng, Đại Huyền thần triều đối với sự phát triển của Bắc Lạc thành nhắm mắt làm ngơ.
Tất nhiên, hết thảy những thứ này là bởi vì, nhân hoàng Đại Huyền thần triều vô cùng rõ ràng, Bắc Lạc thành đối với Đại Huyền thần triều không có bất kỳ uy hiếp nào.
Trị an Bắc Lạc thành vô cùng tốt, hết thảy đều là vì có long huyết quân.
Long huyết quân là do hai cha con Lạc Nhạc, Lạc Thành thống lĩnh, có long huyết quân ở đây, trong Bắc Lạc thành không có ai dám gây sự.
Vào Bắc Lạc thành.
Cho dù là Nghê Ngọc vốn yêu thích ăn uống cả đường đi, đều cảm thấy hương vị quen thuộc.
Sự thịnh vượng đôi bên còn đó, Tây Sơn vẫn sừng sững với thí luyện tháp.
Đương nhiên, thí luyện tháp cũng giống như cửu ngục bí cảnh, suy bại vì nền móng nơi thí luyện của người tu hành.
“Hết thảy như trước kia.”
“Rất tốt.”
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên thiên nhận ỷ, Ngưng chiêu đẩy xe, Nghê Ngọc ở một bên khác cầm lấy dù giấy, trong miệng có một cái màn thầu hấp lớn, đảo mắt nhìn xung quanh.
Tiểu ứng long thì nằm trên đầu Nghê Ngọc, cũng tò mò quan sát xung quanh.
Tất cả mọi thứ thực sự là như cũ.
Xe lăn trên con đường chính ở Bắc Lạc thành, bọn họ vào thành, long huyết quân tựa như chưa từng nhìn thấy họ.
Bọn họ tựa như tách biệt khỏi trần thế, cùng thế gian hoàn toàn xa cách, bọn họ hết thảy đều không để ý đến.
“Ồ?”
Đột nhiên.
Lục Phiên hơi nhướng mày, dường như hắn cảm nhận được một khí cơ quen thuộc.
Khiến cho nguyên thần không khỏi chấn động một phen.
Bắc Lạc thành.
La phủ trong thành.
Bỗng dưng.
La Nhạc đang tu hành đột nhiên mở mắt ra.
“Khí cơ thật đáng sợ……dường như có tồn tại cực kỳ đáng sợ tiến vào Bắc Lạc!”
La Nhạc đứng dậy, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
La Thành cũng ngưng trọng mở cửa bước vào.
“Khí cơ khủng bố thoáng qua kia……nhanh, đi mời Nhiếp Song!”
La Nhạc ngưng trọng nói.
La Thành nghe thấy vậy, thân hình của hắn nhanh chóng quét ra, hóa thành một đạo hồng quang, bay nhanh trong thành.
Trong hồ Bắc Lạc.
Nhiếp Song cởi trần, hắn bây giờ vô cùng vạm vỡ, thân hình màu đồng, đan xen năng lượng kinh người.
La Thành xuất hiện, khiến cho Nhiếp Song không khỏi mở mắt.
“La ca?”
Nhiếp Song nghi hoặc hỏi.
Nếu không có chuyện gì, La Thành nói chung sẽ không tới tìm hắn.
“Có cường địch lẻn vào Bắc Lạc……Bọn ta cảm ứng không được, mời đệ xuất thủ.”
La Thành chống dao đứng trên mặt hồ, trịnh trọng nói.
“La ca huynh bây giờ đã là nguyên thần hợp nhất cảnh……có thể khiến huynh không cảm ứng ra được, thực lực của đối phương chắc chắn là tạo hóa tôn giả!”
Nhiếp Song đứng lên khỏi hồ, dáng người mảnh khảnh, phảng phất như có huyền hoàng chi khí quấn quanh thân hắn.
Thánh vương thể, đỉnh cấp thể chất đặc thù, tự nhiên vô cùng.
“Thú vị, Bắc Lạc thành là cội nguồn của Bạch Ngọc Kinh, kẻ nào dám xâm phạm?”
Nhiếp Song hơi vặn cổ.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Nguyên thần bỗng nhiên bắt đầu khởi động.
Sau lưng hắn, có dị tượng hiện ra, tựa hồ như núi sông đổ xô, sao trời lăn tăn.
Rầm ầm ầm!
Hồ nước đột nhiên nổ tung.
La Thành chỉ cảm thấy một hồi áp lực, khiến hắn không tự giác lui về phía sau mấy bước.
Thánh vương thể, thật đáng sợ!
Bắc Lạc thành, túy trần các.
Đây là cái tên quen thuộc làm cho người ta nhớ mãi không quên.
Lục Phiên ngồi trên thiên nhận ỷ, dừng lại trước một lần các được trang trí sang trọng xa hoa, trên mặt hiện lên tia cảm khái.
Tất nhiên, có thể làm cho nguyên thần hắn chấn động, tự nhiên không phải là túy trần các.
Mà là……
Lục Phiên vẻ mặt ôn hòa, giơ tay gõ nhẹ lên thành bảo vệ xe lăn.
Oành!
Linh áp vô hình khuếch tán ra.
Trong túy trần các, trong gian phòng tràn ngập bầu không khí kiều diễm, tiếng oanh oanh yến yến đột nhiên ngưng trệ.
Có tiếng rên rỉ truyền ra.
Trên Bắc Lạc hồ.
Nhiếp Song phóng ra khí cơ vô cùng mạnh mẽ, bỗng nhiên……thần sắc cứng đờ.
Cảm giác áp bách này……rất quen thuộc!
Hình ảnh trước mặt chợt lóe sáng.
Đêm mưa, mưa phảng phất rơi trên con hẻm nhỏ.
Linh áp lần đầu tiên xuất hiện trước mắt thế nhân……
“Linh áp?!”
“Là……là công tử?!”
Khóe miệng Nhiếp Song run lên một hồi, ngay sau đó, bóng dáng của hắn đột nhiên biến mất trên hồ nước.
La Thành ngẩn ra, nhất thời cả kinh, nhanh chóng đi theo sau.
Trên túy trần các.
Sắc mặt Ngưng Chiêu cùng Y Nguyệt nổi lên tia cổ quá.
Tiểu ứng long nằm trên đầu Nghê Ngọc cũng ngóc cổ lên, đôi mắt sáng ngời.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Một tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc từ trong túy trần các vang lên.
Thanh mang hiện ra.
Một đầu thanh long xoay vòng.
“A… còn muốn chạy?”
Lục Phiên dựa vào thiên nhận ỷ, mặt mũi ôn hòa, tay dựa trên thành bảo vệ xa, gõ mạnh một lần nữa.
Oành!
Một chùm ánh sáng linh áp được gia cố đập xuống.
Tiếng rồng ngâm thê lương nổ tung.
Thanh mang lập tức rơi trên mặt đất……hào quang tẫn tán.
Sau đó……thanh long hóa thành hình dạng thanh niên quần áo không chỉnh tề, co rúc hiện ra trên mặt đất.
“Rất sung mãn đó, một lần chiến năm nữ?”
Lục Phiên bạch sam phất phới, tựa vào ghế dựa, nhàn nhạt nói..
Vẻ mặt Ngưng Chiêu lãnh đạm nhìn Thanh Long quần áo không chỉnh tề.
Bị công tử bắt được trong túy trần các, tên này… hết đường chối cải.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận