Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 484: Hai mươi bảy vị Nguyên Anh tiến về Bất Chu phong (2)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Cảnh Việt nắm Cảnh Thiên kiếm, cảm thán một câu: “Không hổ là người mà công tử nhìn trúng.”
Sau đó, trong lòng Cảnh Việt cũng khẩn trương hẳn lên, hắn muốn mình nhanh chóng mạnh mẽ.
Hắn vác Cảnh Thiên kiếm, tiếp tục xông vào ngục môn.
Cửu Ngục bí cảnh.
Bây giờ, đã bị khai phá đến tầng thứ ba.
Người đứng đầu, vẫn là Chung Nam.
Mà bên dưới chút thì là Bá Vương, Nhiếp Trường Khanh.
Cảnh Việt và Phong Nhất Lâu thì tranh đoạt vị trí thứ bốn năm. . .
Bọn người Nhiếp Trường Khanh cảm nhận được thế cục biến hóa, Thiên Nguyên vực áp bách Ngũ Hoàng, làm bọn hắn vội vàng muốn đột phá thực lực.
Trở thành người có thể chống lại áp lực từ Thiên Nguyên vực, là đại biểu cho giới tu hành của Ngũ Hoàng.
. . .
Đông Dương Quận.
Tại một tòa thành trì to lớn bên ngoài Xích Long Long Môn.
Trên bầu trời, có hào quang bao phủ.
Lần lượt từng bóng người từ không trung bay tới, hạ xuống bên ngoài Long Môn.
Những người này là người của Thiên Nguyên vực, là một liên minh cường giả Nguyên Anh cảnh, không có người của bốn đại thánh địa.
Đếm sơ sơ có thể thấy được hai, ba mươi vị Nguyên Anh cảnh.
Bọn hắn tụ tập cùng một chỗ, tạo thành một liên minh, ngoại trừ việc phân phối tài nguyên của Ngũ Hoàng ra thì cũng là muốn hình thành một thế lực có thể chống lại bốn đại thánh địa.
Bọn hắn đề cử ra một vị minh chủ.
Minh chủ là một vị Nguyên Anh đã bước nửa bước chân vào Anh Biến cảnh, đến từ thế lực Nhị lưu đỉnh cấp, là cốc chủ của Lôi Đình cốc.
Hắn không giống Nam Càng Phong ở chỗ là hắn còn rất nhiều tuổi thọ, có hi vọng bước vào Anh Biến cảnh.
Hắn là người có hi vọng bước vào Anh Biến cảnh nhất, trở thành vị Anh Biến cảnh thứ năm của thế giới này.
“Lôi cốc chủ. . . Đại Huyền quốc xuất hiện một người rất mạnh có khả năng giết chết Nam Càng Phong trong một chiêu, việc này. . . Không thể không chú ý.”
Tông chủ Nam Đấu sơn nghiêm túc nhìn về phía cốc chủ Lôi Đình cốc, Lôi Lưu Thủy.
Lôi Lưu Thủy mặc một trường bào trắng đen, khuôn mặt trắng nõn.
Trên mi tâm của hắn có một cái chấm xanh, dường như trong đó ẩn chứa lôi đình vậy.
Nghe được Nam Đấu sơn Tông chủ lời nói, hắn cười cười, lại là không có mở miệng.
Những người khác trong liên minh Nguyên Anh cảnh, cũng nghiêm tức phát biểu ý kiến của bọn hắn.
“Lôi cốc chủ, Ngũ Hoàng có rất nhiều tài nguyên, thế nhưng. . . Trước đó Ngũ Hoàng cũng chưa từng xuất hiện vị Nguyên Anh cảnh nào, mà bây giờ lại có một vị Nguyên Anh đỉnh cấp xuất hiện, còn mạnh mẽ diệt sát trưởng lão Nam Càng Phong, làm khí thế của giới tu hành Ngũ Hoàng lại tăng lên. . .”
“Việc này đối với kế hoạch nắm giữ toàn bộ tài nguyên tại Ngũ Hoàng của chúng ta mà nói, không phải là một tin tức tốt.”
Từng vị Nguyên Anh cảnh liên tục phát biểu ý kiến của mình.
Lôi Lưu Thủy vẫn chỉ mỉm cười.
Sau một hồi, hắn nhìn về phía phương bắc, chỗ ấy là phương hướng của Đại Huyền quốc.
“Chư vị nói có lý. . .”
Lôi Lưu Thủy nói.
“Đã như vậy, sao chúng ta không cùng nhau lên đường, đi tới Đại Huyền quốc, gặp vị Nguyên Anh cảnh này một lần xem thế nào, coi như biết thêm một vị bằng hữu nữa.”
“Ngũ Hoàng và Thiên Nguyên dung hợp, vốn là một thể, Ngũ Hoàng có thể sinh ra Nguyên Anh, thật là chuyện đáng mừng.”
Đôi mắt Lôi Lưu Thủy lập loè ánh sáng nói.
“Chúng ta đi mời vị này gia nhập liên minh của chúng ta. . .”
Lời nói của Lôi Lưu Thủy làm những cường giả Nguyên Anh phía dưới rung động.
Mời vị thiếu nữ thần bí kia gia nhập liên minh của bọn hắn sao?
Những Nguyên Anh này nhìn nhau, bọn họ có thể thấy được những tia sáng sắc bén trong đôi mắt nhau.
Lôi Lưu Thủy cũng không phải là người tốt.
Có thể tu hành đến Nguyên Anh cảnh, thì làm gì có kẻ nào là người hiền lành.
Mời Nguyên Anh của Đại Huyền quốc gia nhập liên minh của bọn hắn, thật tưởng rằng đây là việc hảo tâm sao?
Nếu như thật tâm có thành ý mời chào thì cần gì phải kêu gọi nhiều cường giả Nguyên Anh đi như vậy làm gì?
Nhiều Nguyên Anh như vậy, cho dù là Anh Biến cảnh đều phải kiêng kị.
Huống hồ bọn hắn đều không nghĩ rằng Trúc Lung là Anh Biến cảnh, Anh Biến. . . Sao có thể dễ dàng xuất hiện như vậy.
Lôi Lưu Thủy hiển nhiên đã có những suy nghĩ khác.
Dự định lấy thế đè người!
. . .
Hôm sau.
Đông Dương Quận, Xích Long Long Môn.
Hai mươi bảy vị Nguyên Anh cảnh tề tụ, áo bào nhẹ bay, khí tức mạnh mẽ.
Từng người đều vô cùng thần dị, giống như thần tiên lục địa vậy.
Lôi Lưu Thủy cầm đầu, hai mươi bảy vị Nguyên Anh bay trên không trung, cùng nhau phóng đi, chuyện trò vui vẻ, bọn hắn vừa nói vừa đi tới hướng Bắc Quận.
Những Nguyên Anh cảnh này đi ra ngoài, cũng không che dấu tung tích của mình.
Khí tức kinh khủng tràn ngập, những nơi đi qua, phong vân bao phủ, sơn hà rung động.
Tu hành giả của mỗi một tòa thành trì nơi bọn hắn đi qua đều hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng hùng vĩ này, hai mươi bảy vị Nguyên Anh cảnh, giống như hai mươi bảy ngôi sao mạnh mẽ, bay ngang qua bầu trời.
Trong mắt thế nhân, Nguyên Anh cảnh có thể bay lượn, không khác gì thần tiên cả.
Rất nhiều thế gia đều hiểu rõ những Nguyên Anh này đang muốn đi đâu.
Người trong thiên hạ bắt đầu xôn xao.
“Mục tiêu của những nguyên anh này. . . Chẳng lẽ là vị thiếu nữ thần bí của Đại Huyền quốc sao?”
Tin tức này truyền ra, tất cả mọi người không thể bình tĩnh được nữa.
Giới tu hành của Ngũ Hoàng vừa mới có một chút khí thế, nghe tin này xong lập tức tràn đầy căm phẫn.
Mục đích của những Nguyên Anh cảnh này không cần nói cũng biết, bọn hắn muốn đạp giới tu hành Ngũ Hoàng dưới chân a!
Dãy Ngọa Long.
Bá Vương nhíu mày, từ trong Cửu Ngục bí cảnh đi ra, hắn khoác Bá Vương giáp, mang theo rìu và lá chắn, trên người hắn có khí tức vô cùng đáng sợ.
Sau khi hắn đi ra, Nhiếp Trường Khanh và Cảnh Việt cũng đều lần lượt ra theo.
Tư Mã Thanh Sam gánh rương sách, hào hoa phong nhã đi ra.
Bọn hắn liếc nhau một cái, sau đó cùng đi về hướng Bắc Quận.
Hết sức rõ ràng, bọn họ đã nhận được tin tức kia.
Hai mươi bảy vị Nguyên Anh đi tới Bắc Quận.
Mục đích là cái gì, bọn hắn đều đoán được.
Đây là muốn trấn áp Trúc Lung a.
Ngũ Hoàng xuất hiện một vị Nguyên Anh cảnh, làm bọn hắn cảm nhận được nguy cơ, bọn hắn dự định áp chế Trúc Lung, muốn thông việc này để chèn ép khí thế của giới tu hành Ngũ Hoàng.
Đám người Bá Vương tự nhiên không thể trơ mắt mà nhìn được.
Không chỉ có bọn hắn.
Mặc kệ là Ngũ Hoàng hay là Thiên Nguyên vực, hết thảy tu hành giả đều đi về hướng Bắc Quận.
Thiên Đãng sơn, Trích Tinh phong.
Phía trước Vân Long Long Môn.
Lý Tam Tuế nhìn Lý Tam Tư.
“Ngươi thật sự muốn đi sao?”
Lý Tam Tuế hỏi.
“Ở trước mặt Nguyên Anh cảnh, ngươi có thể sẽ bị bại lộ.”
“Một khi bại lộ, bọn hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, trong mắt bọn hắn, thể chất của ngươi rất tà ác.”
Lý Tam Tuế mặc đạo bào của đạo cô, chân thành nói.
Nàng không hy vọng Lý Tam Tư đi chịu chết.
Bây giờ, thực lực của Lý Tam Tư rất mạnh, cộng thêm Đằng Yêu thể nữa, hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào, Lý Tam Tuế cũng không biết.
Tuy nhiên, nàng biết rõ, Lý Tam Tư có lẽ là người rất mạnh trong Kim Đan cảnh nhưng khi đối mặt với Nguyên Anh, chắc chắn sẽ phải bị thua thiệt.
Lý Tam Tư cười cười.
“Nếu như nàng cần sự giúp đỡ, ta không thể ngồi yên không quan tâm.”
Lý Tam Tư nói.
Sau đó, hắn quay người bước vào Long Môn, đi tới Thanh Long Long Môn.
Hắn không có trực tiếp đi tới Long Môn Bất Chu phong, cho tới bây giờ hắn vẫn không dám đi đường này.
Lý Tam Tuế nhìn Lý Tam Tư rời đi, thở dài.
. . .
Đỉnh Thái Lĩnh.
Đạm Đài Huyền xem tin tức trong tay, mắt trợn tròn xoe, tay đập mặt trên mặt bàn.
“Khinh người quá đáng!”
Đạm Đài Huyền tức giận, lồng ngực chập trùng không ngừng.
“Những Nguyên Anh này khi dễ chúng ta, coi chúng ta không ra gì a! Hai mươi bảy vị Nguyên Anh cùng nhau đi tới, bọn hắn muốn làm gì? Muốn tiêu diệt Trúc cô nương sao!?”
Đạm Đài Huyền cảm giác trong lồng ngực mình có một đám lửa đang thiêu đốt.
Ngũ Hoàng vừa mới có một chút ưu thế, vừa mới xuất hiện một chút hi vọng quật khởi, những người này liền không kịp chờ đợi đã ra tay, lấy ưu thế về thực lực, muốn chèn ép Trúc cô nương a.
“Tiết Đào!”
Đạm Đài Huyền quát.
Tiết Đào nhanh chóng đi tới, chắp tay.
“Điểm danh một ngàn Huyền Vũ vệ, đi cùng bổn vương tới Bất Chu phong, chúng ta có thể thua về thực lực nhưng không thể thua về khí thế! So nhiều người đúng không?!”
Đạm Đài Huyền nói.
“Mạt tướng tuân mệnh!”
Trong lồng ngực Tiết Đào cũng sục sôi máu nóng, gầm nhẹ nói.
Mặc Củ nhẹ lay động quạt lông, không nói gì.
Huyền Vũ vệ nhiều bao nhiều thì cũng không thể so với một vị Nguyên Anh cảnh a.
Chênh lệch quá xa.
Chiến đấu như vậy, cũng không phải nhiều người thì có thể đền bù đắp được.
. . .
Hai mươi bảy vị Nguyên Anh cảnh tốc độ rất nhanh.
Bọn hắn bay lượn trên không, từ Đông Dương Quận, một đường đi tới Bắc Quận, Bất Chu phong.
Phô trương thanh thế, khắp thế gian đều kinh ngạc.
Trên Bất Chu phong.
Trúc Lung không biết những chuyện này.
Thanh Long sưng mặt sưng mũi dựa vào Long Môn Bất Chu phong, thở hổn hển.
Mà ở một chỗ khác.
Trúc Lung ngồi trên tảng đá, cầm sáo trúc, môi khẽ mở, cơn gió nhẹ từ miệng nàng thổi ra, tiếng sáo du dương dễ nghe vang lên.
Dưới chân núi Bất Chu phong.
Đạm Đài Huyền suất lĩnh một ngàn vị Huyền Vũ vệ, giục ngựa đi tới.
Hắn tự mình hoành đao lập mã, ngồi bên dưới Bất Chu phong.
Trên tảng đá, động tác thổi sáo của Trúc Lung ngừng lại, chân mày cau lại, dường như nàng không hiểu Đạm Đài Huyền đang muốn làm gì.
Bỗng nhiên.
Trúc Lung cảm ứng được một khí tức mạnh mẽ đang tới.
Khuôn mặt nàng khẽ ngẩng lên, nhìn về phía xa.
Nơi ấy. . .
Tầng mây xé rách.
Gió mây quay cuồng, tạo thành vòng xoáy bàng bạc.
Có một nhóm người đạp không đi tới.
Một người hai người ba người. . .
Trọn vẹn hai mươi bảy vị cường giả lăng không đi tới, lơ lửng xung quanh Bất Chu phong.
Quanh thân bọn hắn có sóng khí đáng sợ, xé rách màn linh khí đang bao phủ Bất Chu phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận