Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 353: Quẻ của ta, không coi cho Lục thiếu chủ. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Mặc dù có hơi kinh ngạc, thế nhưng, cũng không có quá nhiều, Khổng Nam Phi đi con đường Kim Đan, đối với hắn mà nói, có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Hạo nhiên chính khí mà hắn tu luyện, thì sẽ không dễ dàng trên con đường Thiên Tỏa, chủ yếu là Hạo nhiên chính khí không có quá nhiều phụng dưỡng cùng rèn luyện đối với thân thể. Vì lẽ đó, Kim Đan chi lộ ngược lại thích hợp Khổng Nam Phi hơn.
“Tốc độ mà Ngũ Hoàng đại lục có Kim Đan cảnh sinh ra có hơi chậm.”
Lục Phiên nhăn lông mày, suy tư một hồi.
So với Thiên Nguyên đại lục, Ngũ Hoàng đại lục quả thật lạc hậu hơn rất nhiều, ở Thiên Nguyên đại lục, Kim Đan cảnh cũng chỉ là đệ tử mà thôi.
“Xem ra, phải lần nữa tạo thêm chút bí cảnh, sáng tạo cơ duyên cho bọn hắn, tăng nhanh tốc độ tu hành.”
Lục Phiên suy tư một hồi, không khỏi nghĩ vậy.
Xây dựng bí cảnh nhằm bồi dưỡng cường giả, đây đúng là một cái lựa chọn tốt.
Vốn dĩ Lục Phiên, bởi vì thiên địa bản nguyên được sinh ra, cho nên cảm thấy các thiên tài có khả năng sẽ tự động lĩnh ngộ, bước vào Kim Đan hoặc Thiên Tỏa.
Hiện tại xem ra, hắn vẫn là xem những thứ này quá mỹ hảo.
Theo Nhiếp Trường Khanh bước vào Thiên Tỏa, cho tới hiện tại, thời gian đi qua cũng đã không ngắn, thế nhưng, toàn bộ thiên hạ, chân chính bước vào Kim Đan cảnh, cũng chỉ có Khổng Nam Phi.
Đối với Lục Phiên, thì quá chậm.
Thần tâm khẽ động, Lục Phiên chìm vào bên trong Truyền Đạo đài, hắn bắt đầu xây dựng bí cảnh ở bên trong này.
. . .
Mà cùng lúc đó.
Bên trong Đế Kinh, có sóng ngầm cuồn cuộn.
Sau khi Bắc Hổ bang bị Hắc Long bang chiếm đoạt, Hắc Long bang lập tức trở thành thế lực mạnh nhất Đế Kinh, có thể xưng là Hoàng Đế Ngầm.
Tử Kim cung.
Lạc Mính Tang nhìn xem tấu chương được bí mật truyền đến, chân mày to cau lại.
“Hắc Long bang chính là dư nghiệt Đại Chu triều, sau khi chiếm đoạt Bắc Hổ bang thì bèn thống nhất thế lực ngầm, hiện tại trở thành Hắc Long giáo.”
“Khôi phục Đại Chu…”
Lạc Mính Tang buông tấu chương xuống, thở dài một hơi.
Nàng chậm rãi đứng dậy, tỳ nữ sau lưng đi theo.
Ngoài cửa, có một vị thủ vệ Hạng Gia quân an tĩnh đứng lặng.
“Hạng Vương có từng trở về không?”
Lạc Mính Tang hỏi.
Thủ vệ này do dự một thoáng, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Đôi mắt của Lạc Mính Tang trở nên ảm đạm, nàng ngẩng đầu, nhìn xem mặt trăng trong sáng, thở dài.
. . .
Thời gian ba ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Rất nhanh, ba ngày thoáng qua tức thì.
Võ Đế thành bình thường trước sau như một, các đệ tử vẫn tiếp nhận tài nguyên do Võ Đế thành phát ra theo thường lệ, bắt đầu tu hành.
Tuy nhiên, lại có không ít đệ tử ngửi được mùi vị không bình thường.
Phong Nhất Lâu, thiên tài Nhân bảng, hắn cảm nhận được bầu không khí trong Võ Đế thành biến hóa.
Bởi vì, hắn phát hiện cường giả Nguyên Anh cảnh tọa trấn ở bên trong Võ Đế thành đã trở nên ít đi rất nhiều.
Nguyên Anh cảnh, mới là chiến lực chân chính của Võ Đế thành, cũng chính là căn cơ để Võ Đế thành có thể chấn nhiếp thiên hạ.
Mà hiện tại, Nguyên Anh cảnh bên trong Võ Đế thành vậy mà biến mất không tiếng động, tựa như bị điều đi chỗ nào đó.
Với lại, Võ Đế thành thành chủ, Đỗ Long Dương cũng biến mất không thấy.
Mơ hồ có xu thế mưa gió nổi lên.
Dãy núi bên ngoài Võ Đế thành.
Trước Bồ Tát miếu.
Gió tuyết vẫn như cũ, ba ngày đầy trời tuyết lớn, làm cho đại địa được đắp lên một lớp áo bông thật dày.
Nhưng mà, ở khoảnh khắc này, bên ngoài Bồ Tát miếu, lại có khí tức đáng sợ tràn ngập lắm.
Bên trong Bồ Tát miếu, hai người Mạc Thiên Ngữ, Nhiếp Trường Khanh có chút thở mạnh cũng không dám.
Nhiếp Trường Khanh đã có tu vi nhị cực Thiên Tỏa, rèn luyện gần mười khối xương, rất rõ ràng thực lực của những người bên ngoài Bồ Tát miếu này.
Đỗ Long Dương, Viên Thượng đại sư, Nữ Đế, Thiên Hư, Tuyệt Đao.
Đây đều là những cường giả đệ nhất thiên hạ.
Nhiếp Trường Khanh thấy những người này xuất hiện ở Bồ Tát miếu, trong lòng chợt run lên, lập tức hiểu rõ, những người này có thể là muốn bắt đầu thi hành kế hoạch.
Cái kế hoạch vô cùng to gan kia.
Đồ tiên!
Thế gian có tiên, nhưng những người này lại muốn đồ tiên!
Nhiếp Trường Khanh hít sâu một hơi.
Hắn biết, kế hoạch này, hắn cùng với Mạc Thiên Ngữ căn bản là không có tư cách nhúng tay, cho nên, bọn hắn chỉ cần ngoan ngoãn đợi ở bên trong Bồ Tát miếu là được rồi.
Đinh Cửu Đăng được Viên Thượng thu làm đồ đệ, cũng cho vào bên trong Bồ Tát miếu.
Nhiếp Trường Khanh nhìn thấy Đinh Cửu Đăng, thì có hơi tò mò, nhưng lại có hơi chút kinh hỉ khi biết đối phương là đồng hương.
Đinh Cửu Đăng thấy Nhiếp Trường Khanh cùng Mạc Thiên Ngữ, ngay từ đầu cũng cực kỳ kích động, tuy nhiên… Sửng sốt, phát ngốc một tý, thì cảm giác kích động kia liền biến mất, không cần biểu hiện kích động nữa.
Bên ngoài Bồ Tát miếu.
Năm vị cường giả đỉnh cấp riêng phần mình đứng vũng.
Mã dưới dãy núi.
Nguyên Anh cảnh Võ Đế thành đều xếp bằng ngồi xếp bằng dưới đất, bọn hắn tay bắt ấn ký, bố trí trận pháp.
“Nghê Xuân Thu, chuẩn bị!”
Thiên Hư công tử, Tuyệt Đao môn môn chủ Diệp Thủ Đao, Đỗ Long Dương cùng Viên Thượng đại sư đều phân lập ra các phương hướng.
Khoảng cách Nữ Đế Nghê Xuân Thu khoảng mười dặm.
Mà Nữ Đế thì lại xếp bằng ở ngoài cửa Bồ Tát miếu.
Nữ Đế vận một thân hồng bào, đầu đội lấy trang sức vàng ánh, ung dung hoa quý, ngồi xếp bằng ở bên trong đất tuyết, tựa như một đóa hoa hồng đỏ nở rộ vô cùng kiều diễm.
Linh thức truyền âm của đám người Đỗ Long Dương, khiến cho lông mi dài của Nữ Đế run lên, chậm rãi mở mắt ra.
Chiếc cổ trắng noãn của nàng, ngửa đầu nhìn lên bầu trời tuyết trời.
Bốn phía vô cùng tĩnh mịch, chỉ có âm thanh tuyết bay rơi xuống.
Môi của nàng hơi nhíu, cuối cùng cũng bắt đầu.
Hôm nay, nàng muốn nhìn, phi thăng sau độ kiếp, thứ chờ đợi nàng là cái gì!
Nữ Đế đứng thẳng lên.
Sợi tóc rủ xuống đến thắt lưng của nàng tung bay không ngừng.
Đôi mắt đẹp của nàng nhìn lên bầu trời, môi đỏ khẽ mở, phát ra tiếng gào rít.
Ngay sau đó.
Nương theo lấy Bồ Tát miếu run run.
Là một cỗ khí tức cường đại được bắn ra từ trên thân Nữ Đế, xông vào vân tiêu, tựa như một thanh kiếm sắc bén vậy.
Đùng!
Bầu trời nổ tung, có năng lượng hóa thành từng vòng gợn sóng tản mát ra bốn phía.
Khí tức của Nữ Đế rốt cuộc cũng triệt để sôi trào.
Nàng vậy mà từng bước từng bước bay lên trời, đại hồng bào xoay tròn, sợi tóc tung bay.
Nàng đẹp đẽ vô song, nàng phong hoa tuyệt đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận