Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 361: Đã rất lâu không gặp được đối thủ khiến cho ta đứng dậy. (1)

Dịch: ming ming
Bắc Lạc thành, nơi Lục Phiên bắt đầu chế tạo vị diện bản nguyên, bây giờ nồng độ linh khí của Bắc Lạc đã dày đặc đến độ khiến người nhìn vào cũng thấy sợ hãi.
Không ít thực vật sinh trưởng cực kỳ um tùm, thậm chí vì bản nguyên biến hóa, mà dung nạp không ít bản nguyên, sinh ra linh tính, hoá thành linh thực.
Trên Hồ Tâm đảo, linh khí nồng nặc gấp vạn lần, thậm chí có đám mây bảy màu bao phủ cả vùng trời phía trên hòn đảo, giáng xuống một trận mưa linh khí.
Những giọt mưa này là do linh khí hoá lỏng hình thành, đương nhiên, không giống với linh dịch mà Lục Phiên ngưng tụ thành, những giọt linh khí này này ngoại trừ linh khí, còn có một phần lớn là nước.
Nhưng, trận mưa này, khiến thực vật trên Hồ Tâm đảo phát sinh biến hoá.
Tỉ như Triều Thiên cúc.
Các đoá Triều Thiên cúc như mở to miệng, tựa đang hấp thụ nước mưa.
Bích La đào càng nở rộ kiều diễm hơn, mỗi một đoá đều vô cùng diễm lệ cùng rực rỡ.
Trên đảo.
Lữ Động Huyền chắp tay dạo bước, những giọt nước mưa ẩn chứa linh khí tưới lên cơ thể hắn, khiến hắn cảm thấy cả người đều trở nên trẻ trung hơn rất nhiều.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười, trên vai, một con Thiên Cơ câu an tĩnh đậu trên đó.
“Công tử nhất định đã làm chuyện đại sự gì rồi… Lại bắt đầu biến hoá.”
Lữ Động Huyền cười nói.
Khí tức trên người hắn đang dần dần tăng cao.
Phía trên đỉnh đầu, hiện ra một luồng linh khí chảy ngược thành vòng xoáy.
Gội rửa tại bên trong động thiên phúc địa này, thực lực của Lữ Động Huyền cũng thành công bước vào Thể Tàng.
Nơi xa.
Dưới cơn mưa linh khí, Ngưng Chiêu đang độ kiếp.
Các tu hành giả đều quan sát trận lôi phạt này, tuy rằng không phải lần đầu thấy Thiên Tỏa kiếp.
Thế nhưng, mỗi lần, đều khiến cho lòng người cảm thấy chấn động.
Ngưng Chiêu đã chịu xong luồng Thiên Tỏa kiếp thứ hai.
Kiếp thứ ba mặc dù nguy hiểm, nhưng, cơ hội thành công đã tăng rất nhiều.
Thiền Dực kiếm trong tay nàng đang nhè nhẹ run run, trên đó đầy rẫy những vết nứt, Thiền Dực kiếm đã bầu bạn cùng nàng suốt bao lâu nay, cuối cùng cũng không thể chịu được thêm nữa.
Ngưng Chiêu nhẹ vuốt vuốt Thiền Dực kiếm, trên người nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu, chiếc váy trắng dài đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Thế nhưng trạng thái nàng vẫn rất tốt.
Thực lực của nàng đã tăng lên, Thiền Dực kiếm sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải, Ngưng Chiêu cũng hiểu rõ điều này, nên không tiếc nuối lắm.
Luồng lôi thứ ba vẫn đang được ấp ủ.
Ngưng Chiêu cắm Thiền Dực kiếm lên mặt đất.
Nàng giơ tay lên, vén vén tóc, bước lên một bước, sóng khí bên người phun trào.
Luồng lôi thứ ba rầm rầm đánh xuống.
Ngưng Chiêu khẽ quát một tiếng, váy trắng xiêu vẹo, phong thái tao nhã xông về phía lôi phạt.
Đông!
Sóng khí vô hình nổ tung ra, trận mưa linh khí đang rơi xuống từ từng mây bảy màu, dường như cũng ngưng lại.
Bá Vương nắm chặt nắm đấm.
Tư Mã Thanh Sam quần áo tung bay, vẩy tung giọt mực, hạ xuống nét bút cuối cùng, người trong bức họa, tựa như thần tiên thật sự chuyển động được.
Trong tranh có tiên!
Tư Mã Thanh Sam đứng lặng tại chỗ, bất động.
Hắn cảm thấy tâm thần mình vào giờ khắc này, trở nên vô cùng thông suốt.
Trên đỉnh đầu hắn có tầng mây bảy màu bắt đầu tích tụ.
Tâm trí hắn đang biến hoá, trong mơ hồ, một vệt kim quang lóe lên ở giữa tâm mi.
“Hoạ chi đạo, hoạ chúng sinh, hoạ vạn thái, hoạ thiên vạn.”
Tư Mã Thanh Sam ngẩng đầu, nhìn đám mây bảy màu.
Tâm thần cả người lúc này, đang không ngừng vươn cao.
Oanh!
Tâm trí hắn nổ tung ra.
Vệt sáng vàng dường như có sự sống, hắn đã sinh ra linh thức, dựa vào tu vi của Thể Tàng cảnh mà sinh ra linh thức.
Linh thức thoát ra, sóng gợn trên mặt hồ, mưa trong gió, cánh hoa chập chờn của Triều Thiên cúc, vân vân, hắn đều có thể cảm nhận rõ ràng.
“Thiên Tỏa sinh linh thức…”
“Ta dù chưa vào Thiên Tỏa, nhưng cũng sinh ra linh thức… Vạn sự không có tuyệt đối.”
Tư Mã Thanh Sam cười cười, hai mắt nhắm nghiền.
Nơi xa.
Lôi đình tan đi, Ngưng Chiêu tiếp đất, làn tóc nhẹ tung bay lên, cả người đều biến hoá.
Tầng mây trên cao như bị một đao chém ra, bản nguyên bắt đầu phản hồi.
Lực lượng bản nguyên dồi dào buông xuống từ giữa không trung, bao phủ cả người Ngưng Chiêu lại.
Nếu là Nhiếp Trường Khanh ở đây, chắc chắn sẽ cực kỳ kinh ngạc.
Bản nguyên phản hồi mà hắn nhận được khi vượt Thiên Tỏa kiếp lúc trước, so với Ngưng Chiêu thật sự là kém quá nhiều.
Nhưng nếu là Lục Phiên ở đây, ngược lại sẽ không ngạc nhiên gì.
Dù gì, những lực lượng bản nguyên này vốn là hút từ bên bản nguyên cầu của Thiên Nguyên đại lục mà tới.
Ngưng Chiêu đột phá, là do thiên thời – địa lợi – nhân hoà.
Ngưng Chiêu ngồi xếp bằng, thương thế trên người nàng dần hồi phục, cả người không còn vẻ chật vật khi nãy, mà lộ ra vài phần tiên ý.
Sau lưng của nàng, dường như có tiếng long ngâm gầm thét.
Sống lưng như rồng, đột phá Thiên Tỏa!
Ngay bây giờ, Ngưng Chiêu vào Thiên Tỏa!
Ngưng Chiêu gội rửa trong lực lượng bản nguyên, lông mi dài khẽ run lên, nàng nắm bắt lấy cơ hội này, không ngừng tu luyện khối xương cột sống của mình.
Dưới sự phản hồi của bản nguyên, lại có thể liên tục tu luyện được ba khối.
Thực lực tăng vọt lên nhanh chóng.
Chính Ngưng Chiêu cũng sợ ngây người.
Ầm ầm…
Bỗng nhiên.
Trên bầu trời, có lôi đình đang tụ tập.
Ngưng Chiêu trừng to mắt, vô cùng kinh ngạc.
Nàng không phải đã vượt qua Thiên Tỏa kiếp rồi sao?
Lôi phạt này từ đâu tới?
Không chỉ là Ngưng Chiêu, tất cả tu hành giả đều bị giật nảy mình.
“Lôi phạt này… Là đan kiếp.”
Âm thanh Cảnh Việt ngưng trọng vang lên.
Quanh quẩn bên Hồ Tâm đảo, làm cho tâm thần tất cả mọi người đều chập chờn.
Lữ Động Huyền nắm chặt sợi dây chuyền vàng, không thể tin được mà nhìn qua đây.
Bá Vương cũng kinh ngạc nhìn tới.
Cho dù là Công Thâu Vũ đam mê luyện khí tới độ vô phương cứu chữa cũng chạy ra xem.
Dưới Triều Thiên cúc ở Hồ Tâm đảo.
Cảnh Việt vác Cảnh Thiên kiếm trên vai, cầm dù che cho Nghê Ngọc.
Còn nha đầu Nghê Ngọc, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, trên cái mặt mập mạp toàn là vẻ nghiêm nghị.
Trước người nàng, nồi đen đốt tới đỏ rực, bên trong dường như có đan dược đang chạy tán loạn, va vào nồi tạo ra âm thanh “đinh đinh đang đang”.
Đám mây sét phía cao trên đỉnh đầu kia, chính là do Nghê Ngọc dẫn tới.
Khuôn mặt Ngưng Chiêu lập tức biến sắc.
Cái gì?
“Tiểu Nghê, dừng tay!”
Vẻ mặt Ngưng Chiêu hết sức ngưng trọng.
Lôi kiếp a… Với thực lực mới vào Thể Tàng như Nghê Ngọc, làm sao độ?
“Không…”
Nhưng mà.
Không ngừng đem linh khí truyền vào bên trong nồi đen, Nghê Ngọc vẫn luyện đan, quật cường lắc đầu.
Nàng nói xong, nhanh như chớp lấy ra một viên Tụ Khí đan ném vào trong miệng.
Linh khí lập tức khôi phục, tiếp tục luyện đan.
Nhiếp Song ở phía xa, trên mặt đầy khẩn trương, hắn và Nghê Ngọc là bạn tốt, nhưng vào thời khắc này, hắn rất lo lắng cho tình trạng của Nghê Ngọc.
“Tiểu Song, qua đây.”
Cảnh Việt nhìn về phía Nhiếp Song, nói.
Nhiếp Song khẽ giật mình, vội vàng chạy tới.
Cảnh Việt đưa cây dù cho nàng.
“Chống dù cho tốt, đừng để nước mưa ảnh hưởng đến Tiểu Nghê.”
Cảnh Việt nói.
“Cảnh ca, ngươi muốn làm gì?”
Nhiếp Song trong lòng giật mình, nghi hoặc hỏi.
“Ta dù sao cũng là người thử đan, lôi phạt này, để ta đỡ!”
Cảnh Việt nhếch miệng nở nụ cười.
Nghê Ngọc chắc chắn là không thể đỡ được đan kiếp.
Cho dù là đan kiếp yếu nhất.
“Để ta.”
Ngưng Chiêu từ phía xa nói.
Nàng đã là Thiên Tỏa cảnh, độ đan kiếp với Thiên Tỏa cảnh mà nói, rất nhẹ nhàng.
“Công tử nói qua… Kiếp phạt sẽ xem người mà định.”
“Ngươi đã là Thiên Tỏa cảnh, nếu dẫn lôi, e là sẽ dẫn tới trận lôi phạt cực kỳ đáng sợ…”
Cảnh Việt từ phía sau lưng rút ra Cảnh Thiên kiếm, ngẩng đầu, nhìn về phía trận lôi phạt dường như đang muốn giáng xuống, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười.
“Có nhân tất có quả… Ta làm người thử đan, bây giờ độ đan kiếp, chính là quả.”
Cảnh Việt nói.
Nói xong, hắn cẩn thận từ trong ngực lấy ra một cái bọc, mở bọc ra, từ trong đó lấy ra một viên đan dược, liếm một ngụm, lại cẩn thận gói lại.
Oanh!
Một bên khác.
Nghê Ngọc liên tục truyền khí.
Khí thế của thiên kiếp cuối cùng cũng tích tụ tới giới hạn, từ trên trời giáng xuống.
Cảnh Việt một tay cầm kiếm.
Kiếm đặt trước người, sau đó, giống như lúc đâm kiếm ở Bắc Lạc hồ, từ từ giơ kiếm đâm về phía bầu trời.
Kiếm ý của hắn vào lúc này hoàn toàn lộ ra.
Một đường kiếm khí hẹp dài bắn ra, va chạm với lôi phạt!
Rầm rầm rầm!
Kiếm khí không ngừng phát tán.
Cảnh Việt ánh mắt ngưng tụ, liên tục chém ra mấy trăm nhát kiếm
Cùng lôi đình va vào nhau, như muốn bổ đôi lôi đình ra.
Vô số lôi đình nổ ra xung quanh hắn.
Ngưng Chiêu gội rửa bên trong bản nguyên phản hồi, nhìn chằm chằm Cảnh Việt, hít một hơi thật sâu.
Dù cho là lôi phạt yếu nhất, đó vẫn là lôi phạt…
Thiên chi phạt, tất nhiên là đáng sợ.
Một hồi lâu sau.
Lôi đình tan đi.
Lưới điện giăng kín mít cũng tan đi.
Toàn thân Cảnh Việt đều đang bốc khói nóng, miệng hắn phun ra khói, cắm lấy Cảnh Thiên, cười hết sức sảng khoái.
Một bên khác.
Nghê Ngọc cũng kết thúc việc luyện đan.
Nàng mở nắp nồi ra.
Hương thơm nồng nàn từ trong nồi bay ào ra ngoài.
Xuất đan rồi!
Thối Thể đan, ba viên!
Cái tay mập mạp của Nghê Ngọc, cầm một viên lên, ngắm nhìn hai đường đan vân ở phía trên viên đan, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ.
“Công tử, ta làm được rồi!”
Nghê Ngọc cầm lấy đan dược, hưng phấn nhảy ào lên!
“Lão Cảnh, tiếp đan!”
Nghê Ngọc nhìn về phía Cảnh Việt bị sét đánh tới cả người đang bốc khói xanh kia.
Đem viên Thối Thể đan đầu tiên trong tay ném mạnh về phía Cảnh Việt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận