Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 634: Trong mắt ngươi, ta thấy được oán hận

Edit: BK
Duyệt: Long Hoàng
Trong hư vô, lâm vào yên tĩnh như chết.
Chỉ ba kiếm đã chém giết một vị đại năng tôn giả của Phật giới.
Chuyện này làm tất cả mọi người đều lâm vào ngốc trệ.
Máu tươi phảng phất hóa thành huyết vũ, lất phất rơi giữa hư vô.
Huyết dịch của tôn giả, ẩn chứa năng lượng bàng bạc, lưu loát, phiêu đãng tại trong hư vô, dẫn tới lôi đình nổ vang, tựa như thiên địa đang vang lên một khúc ai ca.
Tề Lục Giáp ngơ ngác nhìn, quên cả phản ứng.
Cảm thụ được mùi huyết tinh trong hư vô, cảm thụ được huyết dịch của tôn giả văng vào trên mặt gây ra đau nhức, nhưng hắn trong lúc nhất thời vẫn không thể nào tỉnh hồn lại được.
Cao Võ Phật giới Tôn Giả. . .
Một vị Độ Kiếp Cảnh đại năng, cứ như vậy dễ dàng bị chém chết? !
Đến khi kịp phản ứng lại, Tề Lục Giáp lập tức run sợ.
Hắn nhìn thân ảnh Lục Phiên đứng lặng trong hư vô, sau lưng có huyễn khốc hắc dực áo bào do ngàn vạn lưỡi kiếm sắp xếp thành bao phủ, Tề Lục Giáp toàn thân như bị sét đánh.
Khó trách Lục Phiên vẫn luôn bình tĩnh như thế.
Nguyên lai. . .
Hết thảy tất cả mọi chuyến đều nằm trong tính toán của Lục thiếu chủ.
Tề Lục Giáp chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ diễn ra trước mắt cứ như đang nằm mơ vậy.
Hắn hồi tưởng lại, tất cả những chuyện từng phát sinh trên mảnh khu vực này.
Lần thứ nhất nhìn thấy Lục Phiên, thiếu niên này còn đang trong bản nguyên không gian cố gắng dung hợp bản nguyên, dùng bản nguyên yếu nhược đi dung hợp với bản nguyên cường đại, việc này quá mức đả kích tinh thần, làm cho hắn cảm thấy kinh hãi.
Lần thứ hai, chính là lúc Lục Phiên dùng khí tức thần không biết, quỷ không hay đánh nát phân thân hóa thành từ bùn đất của hắn, hiển lộ ra tu vi cấp bậc đại năng, khiến cho hắn cực kỳ kinh hãi.
Tiếp đó, tất cả mọi chuyện Lục Phiên làm ra đều khiến Tề Lục Giáp phải rung động kinh sợ, đã xảy ra là không thể ngăn cản.
Hoá ra. . .
Từ đầu đến cuối, Tề Lục Giáp căn bản chưa hiểu gì về bản lĩnh thực sự của Lục Phiên.
Hắn vốn cho rằng, vị Tôn Giả đại năng của Cao Võ Phật giới này là một tôn đại địch khó mà chống lại, nhưng kết quả là. . . Con lừa trọc này chỉ mới ăn mỗi ba kiếm thì Phật Tôn Kim Thân đã vỡ nát.
Tề Lục Giáp tại thời khắc này, đột nhiên thở dài một hơi nhẹ nhỏm.
Phảng phất như là tất cả áp lực trên thân của hắn, tại thời khắc này, đều đã tan biến.
Nguyên lai, át chủ bài thực sự của Lục Phiên, chính là thực lực a.
Ầm ầm!
Nơi xa.
Hắc Bạch thánh chủ đang giao thủ cùng với Thác Bạc thánh chủ cũng bị kinh sợ mà ngừng tay.
Hắn không thể nào tin mà nhìn thân thể của cao võ Phật giới tôn giả bị kiếm chém nát.
Một vị tôn giả cường đại, vậy mà lại thất bại?
“Cái này. . . Cái này sao có thể?”
Hắc Bạch thánh chủ rùng mình.
Hắn cũng không phải người ngu.
Liên tưởng đến thái độ khác thường của Bắc Cung Thánh Chủ, lại liên tưởng đến Thác Bạt Thánh Chủ phản bội, hắn suy nghĩ một chút đã hiểu rõ.
Hai người này tuyệt đối là đã biết được sự cường đại cùng đáng sợ của thiếu niên này.
Thậm chí, Bắc Cung Thánh Chủ bị người đánh nát thân thể, rất có thể cũng là do kẻ này làm!
“Đáng chết. . .”
Hắc Bạch thánh chủ ánh mắt ngưng tụ, liếc mắt nhìn Thác Bạt Thánh Chủ.
Sau một khắc, thân thể lướt ngang, ngồi lên trên lưng của Tiên Hạc.
“Đi!”
Trong nháy mắt mà Phật Giới Tôn Giả bị chém chết, cả cơ thể của Hắc Bạch Thánh Chủ liền phát lạnh, hắn cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.
“Quả nhiên. . .”
Thác Bạt Thánh Chủ nhìn hình ảnh cực kỳ rung động trong hư không kia.
Kim thân của một vị Phật Đà tôn giả bị chém nát, cái cảnh tượng này thật sự quá mức làm cho người ta khiếp sợ.
Ma giết phật, thiên kinh địa nghĩa?
Thác Bạt Thánh Chủ không khỏi cười khổ.
Phật Đạo đúng là khắc chế hoàn toàn Ma đạo, thế nhưng. . . Tại trước cái loại thể chất đặc thù cường đại bực này, lực khắc chế kia cũng chỉ cao ngang số không mà thôi.
Thác Bạt thánh chủ tự vấn lòng, hắn mà dám đối đấu với Lục Phiên chắc chắn không chiếm được chút lợi thế nào.
Có tiên giai pháp khí trong tay, việc vượt giai chiến đấu vốn không phải vấn đề, càng đừng nói thiếu niên trước mắt vốn căn bản chưa từng bày ra tất cả thực lực.
Cái loại lực lượng huyền ảo mà lúc trước thiếu niên này dùng để một kích đánh nổ thân thể của Bắc Cung thánh chủ, hắn còn chưa thèm sử dụng ra cơ mà.
Hắc Bạch thánh chủ muốn chạy trốn.
Thác Bạt Thánh Chủ cũng không ngăn trở.
Nhưng mà. . .
Thanh âm nhàn nhạt phiêu đãng tới, làm cho vẻ mặt Thác Bạt thánh chủ cũng cứng đờ.
“Muốn chạy trốn?”
“Coi Ngũ Hoàng của ta là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”
Tthiếu niên hắc bào, mái tóc phiêu đãng, ánh mắt sáng ngời tựa như hàm chứa hàng vạn tinh thần.
Lời nói phát ra, âm vang hùng hồn.
Thác Bạt Thánh Chủ hít sâu một hơi.
Chẳng lẽ… còn không cho phép người ta chạy?
Tại sao chứ?
Thác Bạt Thánh Chủ bỗng nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ là do lúc trước Hắc Bạch thánh chủ dám gáy bẩn với Lục Phiên.
Chẳng lẽ chỉ vì mỗi điều này thôi sao?
Chỉ vậy mà đã mang thù?
Nhỏ nhen như vậy. . .
Thác Bạt Thánh Chủ khóe miệng giật một cái.
Bất quá, mới chém giết một vị tôn giả, giờ còn muốn giết một vị Thánh địa chi chủ. . .
Thật ngông cuồng a!
Bành!
Trong hư vô.
Phật giới tôn giả phát ra tiếng gầm thét, tôn giả kim thân của hắn bị chém nát, vô số phật quang nổ tung, tạo thành một cơn bão năng lượng.
Một sợi nguyên thần màu vàng kim bay ra.
Tại bên trong nguyên thần, lại có một ngọn nhiên đăng đang bảo vệ lấy.
Nguyên Thần vừa ra, liền phi tốc bỏ chạy.
Ma Chủ Lục Phiên sợi tóc bay lên, ngân dực ở sau lưng đập một cái.
Sau một khắc, tựa như lôi mang phi tốc lướt qua.
Giơ tay lên, một chưởng chộp tới Nguyên thần của Phật tôn.
Ông. . .
Ngọn đèn dầu khẽ run, đúng là đã phát ra một cổ lực phản chấn đáng sợ.
“Đây là thủ đoạn bảo mệnh của Phật Môn. . . Các hạ cẩn thận, rất có thể sẽ cắn trả đến trên thân.”
Thác Bạt Thánh Chủ mở miệng nhắc nhở.
Ma Chủ Lục Phiên mặt không thay đổi liếc mắt nhìn hắn.
Hóa thân thành Ma Chủ, Lục Phiên liền trở nên lãnh ngạo.
Lời của Thác Bạt Thánh Chủ hắn nghe được, thế nhưng, cũng chẳng muốn để ý.
Về phần phía Hắc Bạch thánh chủ đang muốn chạy trốn đã bị Thác Bạt thánh chủ ra tay ngăn cản.
Một tiếng gáy to rõ phát ra, mãnh cầm giương cánh, như côn bằng xuất hải, trong nháy mắt phi độn mà ra.
Phốc phốc!
Móng vướt sắc bén nháy mắt xé rách thân thể của Tiên Hạc, khiến cho Tiên Hạc phát ra tiếng gầm thét.
“Thác Bạt! Ngươi thật muốn đuổi tận giết tuyệt!”
Hắc Bạch thánh chủ giận không kềm được.
Ông. . .
Một tiếng Phượng minh to rõ vang vọng.
Phượng Linh kiếm hoành không, một ánh lửa đỏ có ma khí bao bọc bên ngoài kiếm mang hoành chém qua hư vô.
Tâm thần của Hắc Bạch thánh chủ giật một cái.
Ra lệnh cho Tiên Hạc cũng biến thành kiếm mang tiến lên đón đỡ Phượng Linh kiếm ra đang phóng tới.
Phốc phốc!
Máu vẩy giữa không trung, kiếm mang do Tiên Hạc hóa thành bị chém làm hai đoạn.
Hắc Bạch thánh chủ đau lòng vạn phần, đây là linh thú thủ hộ của Hắc Bạch thánh đại, một tôn linh thú tu vi xuất khiếu thật sự rất là hiếm có, đây chính là lá bài tẩy của Hắc Bạch thánh địa a!
Nhưng mà, bây giờ, cứ như vậy đã bị chém!
Nhưng mặc kệ Hắc Bạch thánh chủ đau lòng thế nào.
Tiên giai pháp khí, quá cường hãn!
Hắn ngăn không được.
Hắn nếu như dám lưu lại, kết cục so với con lừa trọc kia chắc chắn không khác chút nào.
Hắn muốn chạy trốn, nhưng mà, Thác Bạt thánh chủ lại cường ngạnh đem hắn lưu lại.
Hai người đại chiến tại trong hư vô, lần này là thật chiến ra hỏa khí.
Về phần Lục Phiên.
Một chưởng đã bắt gọn được Nguyên Thần của Phật giới tôn giả.
Nhiên Đăng phát ra ba động kì dị, có Nguyên Thân gợn sóng, hóa thành đòn công phạt, hướng thằng Nguyên Thần của Lục Phiên quét tới, muốn đem Nguyên Thần của Lục Phiên đánh nát.
Ma Chủ Lục Phiên lạnh lùng như thường.
Chín mươi chín sợi Nguyên Thần chi lực phóng thích.
Một trận phong bạo càng đáng sợ hơn đánh trả.
Nguyên thần của Phật giới tôn giả thê lương bay ngược trong hư vô, Nguyên thần của hắn đã bị trọng thương.
Trong một chưởng của Lục Phiên có dung nhập hỗn độn chi lực.
Dưới một chưởng này, ngọn nhiên đăng thực sự là bị cường ngành dập tắt.
Một sợi Nguyên Thần bị tóm ra ngoài.
“Phật đạo rất chú trọng nhân quả, mà báo ứng của ngươi chính là ta.”
Ma Chủ Lục Phiên nghiên mặt lạnh lẽo, âm thanh lạnh lùng phát ra.
Sau một khắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận