Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 319: Quẻ của người này, thật chuẩn. (2)

Người dịch: Duy Cường
Núi hoang rất lớn, nhưng khí trời mùa đông lạnh lẽo, làm cho lá cây đều rơi rụng không còn, phần lớn đều là cảnh sắc khô héo, không có bao nhiêu chỗ có thể ẩn núp.
Thân hình của Nhiếp Trường Khanh lướt đi trong đó, căn bản không cách nào bỏ rơi được ba vị đệ tử áo bào tím ở sau lưng.
Mặt khác, Nhiếp Trường Khanh cũng rõ ràng, nếu như hắn không thể hất ra truy binh, tìm một chỗ ẩn nấp, tiếp theo, hắn phải đối mặt, chính là sự truy sát từ đệ tử thiên tài của Võ Đế thành.
Đến lúc đó, công bằng mà công tử tranh thủ cho hắn, khả năng liền không có một chút ý nghĩa nào.
Nhiếp Trường Khanh đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, một thân bạch y đã bị máu tươi nhuộm loang lổ, thân hình nhanh chóng lướt đi trong núi hoang, dưới màn tuyết trắng mênh mông.
Ánh mắt của hắn lấp lánh, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, tìm biện pháp giết chết ba tên truy binh ở sau lưng.
Tuyệt cảnh cầu sinh, nhất định phải nắm chắc mỗi một tia cơ hội nhỏ nhất.
….
Mạc Thiên Ngữ đột nhiên có một loại cảm giác rất thoải mái dễ dàng.
Dường như hắn bị người ta bỏ qua, không thèm để ý đến…
Tất cả đều đuổi theo Nhiếp Trường Khanh, không có ai quan tâm đến hắn.
Mạc Thiên Ngữ nhìn thân ảnh của Nhiếp Trường Khanh cùng ba tên đệ tử áo tím tan biến trong tuyết trắng mênh mang, đôi môi mấp máy một chút.
“Quẻ của ta… Quả thật quá chuẩn.”
Mạc Thiên Ngữ chậc chậc mộ tiếng.
Sau đó nở một nụ cười vui vẻ.
Hắn cũng không nghĩ tới việc đi giúp Nhiếp Trường Khanh, làm sao giúp?
Hắn chỉ là một Khí Đan cảnh…
Ngay cả Thể Tàng cũng không phải, bất kỳ một tên đệ tử nào của Võ Đế thành, chỉ cần động động ngón tay một chút, đều có thể giết chết hắn.
Hắn không kéo chân sau Nhiếp Trường Khanh đã là tốt lắm rồi.
Hắn rảo bước đi nhanh, hướng về sâu trong núi hoang.
Bỗng dưng.
Thân thể của Mạc Thiên Ngữ run lên.
Chợt thấy phía trước, từng bóng người mặc áo bào tím nhanh chóng tiến đến, khí tức đáng sợ tỏa ra, làm cho cảnh giới mới chỉ Khí Đan cảnh Mạc Thiên Ngữ trong lòng run sợ.
Thật… Thật mạnh!
Đều là Kim Đan cảnh.
Mạc Thiên Ngữ vội vàng đem tấm vải viết mấy chữ xem quẻ giấu xuống mặt đất, dùng tuyết che lấp, hắn sợ chữ viết trên đó sẽ làm bại lộ thân phận của mình.
Vừa chôn xong.
Gần mười người đột nhiên hạ xuống.
“Ừm?”
Rất nhiều đệ tử mặc áo bào tím liếc mắt đánh giá Mạc Thiên Ngữ, sau đó nhìn thấy mấy viên tiền đồng cùng với mai rùa trong tay hắn…
“Thuật sĩ xem bói trong giang hồ?”
“Tu vi cũng không tệ, Ngưng Khí cửu đoạn.”
Vài tên đệ tử cười cười, thái độ lơ đễnh.
Mạc Thiên Ngữ nhìn mấy người, trên mặt toát ra nụ cười.
Mấy tên đệ tử của Võ Đế thành không thèm để ý đến hắn, trực tiếp bộc phát ra uy áp, thân hình cắt ra màn tuyết, nhanh chóng lao đi.
Thấy những người này rời đi.
Lúc này Mạc Thiên Ngữ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Sau đó…
Liền lấy ba viên tiền đồng ra, tự mình tính cho mình một quẻ.
Ba viên tiền đồng rơi xuống trên nền tuyết, Mạc Thiên Ngữ nhặt lên, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Đại cát?”
“Xong xong…”
“Tại sao lại đại cát?” Mạc Thiên Ngữ có chút hoảng hốt.
Quả nhiên, sau một khắc, có một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ tràn tới.
Mạc Thiên Ngữ đột nhiên cảm thấy ánh mắt của mình bị một luồng ánh sáng cực kỳ gắt gao chiếu tới, chói lòa, làm cho hai mắt giống như bị mù.
Chỉ thấy từ xa, có một bóng người chậm rãi đi tới, những nơi đi qua, tuyết đọng trên mặt đất dường như cũng bị hòa tan ra thành nước.
Uy áp đáng sợ, làm cho Mạc Thiên Ngữ có cảm giác trái tim mình dường như bị một bàn tay bóp chặt.
“Người này… Thật… Thật manh!”
Mạnh hơn so với những tên đệ tử áo bào tím trước đó, không chỉ một chút mà mạnh hơn rất nhiều.
Gương mặt của hắn cực kỳ lạnh lùng, giống như thần linh cao cao tại thượng.
Ánh mắt hắn liếc nhìn Mạc Thiên Ngữ, bỗng nhiên, đôi mắt khẽ động.
Rơi vào ba viên tiền đồng của hắn.
“Pháp khí?”
Người này nhẹ giọng mở miệng.
Trong chốc lát, thân ảnh liền xuất hiện trước mặt Mạc Thiên Ngữ.
Mạc Thiên Ngữ căn bản không kịp nhìn thấy người nọ động thủ, ba viên tiền đồng đã lọt vào trong tay đối phương.
“Đáng tiếc, linh tính không có gì nổi bật, chẳng qua là pháp khí cấp thấp nhất.”
Người này nhìn lướt qua ba viên tiền đồng, liền không có hứng thú, ném trả lại cho Mạc Thiên Ngữ.
Dường như hắn cũng không vội vã đuổi giết Nhiếp Trường Khanh.
Hắn hết sức tự tin, loại tự tin này thậm chí lây nhiễm sang Mạc Thiên Ngữ.
“Tính cho ta một quẻ.”
“Quẻ tốt, có thể sống.”
Áo bào tím trên người hắn bay phần phật, đáy mắt có tia sáng đang lưu chuyển, trong ánh mắt tràn ngập uy áp.
Dưới áp lực của người này, ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn.
“Được…”
Mạc Thiên Ngữ nhặt mấy viên tiền đồng lên.
“Xin hỏi họ tên của các hạ?”
“Phong Nhất Lâu.”
Đệ tử mặc áo bào tím ngồi khoanh chân trên mặt đất, nhàn nhạt liếc mắt nhìn xem Mạc Thiên Ngữ, nói.
Mạc Thiên Ngữ nghe được danh tự, lập tức hít sâu một hơi, cũng không phải hắn nhận ra người này, chẳng qua là theo thói quen, biểu thị kinh ngạc trước rồi nói sau.
Thấy thần thái của Mạc Thiên Ngữ, khóe miệng của Phong Nhất Lâu hơi nhếch lên.
Vốn dĩ Phong Nhất Lâu có chút hoài nghi Mạc Thiên Ngữ cũng là người nhập cư trái phép, lén lút xuyên qua cánh cửa hư không.
Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt của hắn, có lẽ là đã từng nghe đến danh hiệu của Nhân bảng thứ chín Phong Nhất Lâu, hẳn là… Hắn không phải là người nhập cư trái phép.
“Tính nhanh lên.”
Phong Nhất Lâu thản nhiên nói.
Sắc mặt của Mạc Thiên Ngữ lập tức trở nên nghiêm túc, hắn điều động linh khí trong khí đan, ba viên tiền đồng bắt đầu nhẹ nhàng rung động.
Sau đó quăng lên, mấy đồng tiền nhanh chóng xoay tròn.
Ba!
Mai rùa nâng lên, ba đồng tiền rơi vào trong đó, vẫn tiếp tục xoay tròn cực kỳ nhanh chóng.
Cuối cùng Mạc Thiên Ngữ hung hăng đập mai rùa vào lòng bàn tay.
Ba đồng tiền lăn xuống.
“Các hạ hướng cái phương hướng này mà đi… Quẻ tượng đại cát!”
Dáng vẻ của Mạc Thiên Ngữ ra vẻ cao thâm mạt trắc, nói.
“Lòe loẹt.”
Phong Nhất Lâu bĩu môi.
“Hẳn là ngươi đã gặp đệ tử khác của Võ Đế thành, biết chúng ta đang đuổi giết địch nhân?”
Phong Nhất Lâu chợt cảm thấy tẻ nhạt vô vị, đứng thẳng người lên, nhìn về phương hướng Mạc Thiên Ngữ vừa chỉ, cười cười.
“Cho nên, ngươi hẳn là thấy được phương hướng chạy trốn của người bị đuổi giết?”
Phong Nhất Lâu nói.
Mạc Thiên Ngữ giật mình, chuyện như vậy ngươi cũng có thể suy luận tới?
Thấy vẻ mặt của Mạc Thiên Ngữ, Phong Nhất Lâu chắp tay, áo bào tím phấp phới trong gió, mơ hồ có một viên Kim Đan tỏa ra hào quang chói lọi đến cực hạn.
“Tại hạ Phong Nhất Lâu, Nhân bảng thứ chín, Kim Đan thất chuyển.”
“Ngươi nhớ kỹ chưa?”
Phong Nhất Lâu liếc mắt nhìn Mạc Thiên Ngữ, nói.
“Ầy, nhớ kỹ, nhớ kỹ.”
Mạc Thiên Ngữ vội vàng gật đầu, lộ ra một nụ cười tươi rói.
Đây là một người rất cuồng, so với Mạc Thiên Ngữ trước kia còn cuồng hơn, chỉ nhìn sơ liền biết chưa từng bị xã hội đánh đập.
Đối với người như thế này, Mạc Thiên Ngữ kinh nghiệm ứng đối rất phong phú.
Phong Nhất Lâu duỗi lưng một cái, sau một khắc, hắn bước ra một bước, tuyết trên mặt đất giống như bị hòa tan.
Thân hình của Phong Nhất Lâu hướng về phương hướng mà Mạc Thiên Ngữ vừa chỉ bay vút đi.
Mạc Thiên Ngữ nhìn thấy Phong Nhất Lâu đi xa, tinh thần cũng thả lỏng xuống.
Vội vàng đem mai rùa cùng tiền đồng cất kỹ, cất bước chạy nhanh, thân hình tan biến trong gió tuyết mịt mù.
Mạc Thiên Ngữ cũng không biết vì sao cái phương hướng kia đối với Phong Nhất Lâu sẽ là “Đại cát”...
Nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Chạy trước đã rồi nói sau.
Phong Nhất Lâu cũng không thèm để ý đến Mạc Thiên Ngữ nữa.
Một thuật sĩ giang hồ nho nhỏ, đối với hắn mà nói, căn bản không tính là cái gì.
Sở dĩ Phong Nhất Lâu hướng về phương hướng Mạc Thiên Ngữ chỉ đi tới, là bởi vì, trong linh thức của hắn, thật sự cảm nhận được một loại đồ vật quỷ dị
Tốc độ của Phong Nhất Lâu cực kỳ nhanh chóng, mà lại gây ra chấn động rất lớn, ven đường đi, bông tuyết bị hất lên bay tán loạn, giống như bị một cơn bão càn quét qua.
Hả?
Bỗng nhiên.
Con ngươi của Phong Nhất Lâu co rụt lại.
Hắn đi khoảng năm dặm đường.
Trước mắt chợt nhìn thấy…
Xa xa, trên nền tuyết trắng mênh mông, có một đồ vật hình dáng giống như con người, lớn chừng bàn tay, sáng óng ánh, đang chầm chậm bước đi.
Từ trên bóng người nhỏ bé, có một luồng linh khí nồng nặc bắn ra.
“Linh khí ngưng dịch?”
Trong đôi mắt của Phong Nhất Lâu toát ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Tên giang hồ thuật sĩ kia đúng là không có lừa gạt hắn, tính thật chuẩn, cái phương hướng này, vậy mà tồn tại bảo vật do linh khí ngưng dịch.
Không trách quẻ tượng biểu hiện là đại cát.
Thân thể của Phong Nhất Lâu dừng lại một chút, khí tức Kim Đan thất chuyển mạnh mẽ bắn ra, xông về linh dịch.
Thiên tài địa bảo bậc này, nếu có thể luyện hóa, trong nháy mắt Phong Nhất Lâu có thể hoàn thành một chuyển Kim Đan.
Linh thức của Lục Phiên chứa trong Tiểu Lục Phiên.
Chậm rãi bước đi trong gió tuyết.
Hắn đang suy tư, tìm cách tiến vào Tàng Kinh các trong Võ Đế thành.
Tàng Kinh các, tên như ý nghĩa, hẳn là nơi cất giấu sách vở, bên trong có khả năng có rất nhiều tài liệu liên quan đến cái thế giới này, cùng với tu hành pháp môn.
Nếu như có thể tiến vào bên trong, đối với việc mở rộng tầm mắt của Lục Phiên hẳn là rất có ích lợi
Ngay lúc Lục Phiên đang suy tư.
Một luồng khí tức mạnh mẽ bắn ra.
Một đoàn ánh sáng bao bọc một bóng người, hướng về phía Lục Phiên lao tới.
Lục Phiên khẽ giật mình.
Chợt thấy, một tên đệ tử áo bào tím của Võ Đế thành, trên gương mặt tràn đầy vẻ cuồng nhiệt, vội vàng không kịp chờ đợi, chụp về phía hắn.
Gương mặt của Tiểu Lục Phiên có chút mờ mịt.
Sau một khắc…
Vẻ mờ mịt dần dần tan biến.
Đổi thành ánh sáng…
Hắn nhìn xem tên đệ tử của Võ Đế thành này, Lục Phiên bỗng nhiên nghĩ đến lần thứ nhất buông xuống thế giới này, chiếm cứ thân thể của Thiên Hư công tử.
Hiện nay, mặc dù không cách nào lại chiếm cứ thân thể của loại cường giả giống như Thiên Hư công tử.
Thế nhưng…
Trước mắt tên Kim Đan yếu gà này… Chiếm cứ thân thể của hắn lại không khó khăn gì.
Ở trong mắt Tiểu Lục Phiên, thân hình của tên đệ tử áo bào tím Võ Đế thành này phảng phất dần dần cùng thân hình của Thiên Hư công tử … Chồng chất lên nhau. (Editer: Quẻ của Mạc Thiên Ngữ chuẩn thật :V)
Bạn cần đăng nhập để bình luận